Chương 17

“Cái gì?" Giang Yến không nghe rõ.

“Chờ một chút đi, chờ một chút". Minh Kính rút đoạn hương ra khỏi lư hương.

Có phù chú của Minh Kính, Tống Thần Anh ngủ ngon an ổn ổn một giấc, vẫn chưa xuất hiện động tác cứng nhắc quỷ dị gì.

Ngày hôm sau lại đi học như thường lệ.

Tiến độ học tập cấp ba vô cùng khẩn trương, bởi vậy chủ nhiệm lớp căn bản không cảm thấy Tống Thần Anh tái nhợt mặt mũi đến trường có cái gì không thích hợp, chỉ coi như cậu ta không muốn bỏ lỡ tiến độ ôn tập.

Sau giờ học tiếng Anh, Tống Thần Anh gọi chủ nhiệm lớp lại.

"Thầy Chu, bệnh của mấy người Cao Thân đã khá hơn chưa?”

Tống Thần Anh bình thường ở trong lớp cũng không nói nhiều, thành tích học tập bình thường, lại thích ở một mình nên không có bạn bè gì, thậm chí không có cùng xuất hiện với mấy học sinh này.

Chủ nhiệm lớp là thầy Chu có chút kinh ngạc với câu hỏi của cậu ta.

“Thần Anh, là có chuyện gì muốn tìm bọn họ sao?" Chủ nhiệm thầy Chu đánh giá cậu ta một phen: "Bọn họ vẫn còn đang nghỉ phép, có thể cảm cúm còn chưa khỏi, trò cũng không cần đi tìm bọn họ, miễn cho bị lây bệnh vào người.”

Ý ở ngoài lời của chủ nhiệm lớp là nhắc nhở cậu ta chuẩn bị cho tốt kì thi tốt nghiệp trung học sắp tới, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất, không cần chú ý những chuyện không liên quan đến học tập.

Tống Thần Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt khó xử: "Nhưng... mấy ngày gần Cao Thân bảo em đưa cho cậu ấy bút ký ôn tập và bài thi.”

Chủ nhiệm lớp nhìn biểu tình trên mặt cậu ta, trong lòng hiểu được vài phần.

Lấy tính nhỏ nhen của mấy đứa nhỏ kia, chỉ sợ Tống Thần Anh cũng bị ép buộc.

“Vậy em đeo thêm một lớp khẩu trang đi, đừng bị lây bệnh". Chủ nhiệm lớp làm như hiểu rõ, ông vỗ vỗ bả vai Tống Thần Anh, rời khỏi phòng học.

Đột nhiên đến nhà Cao Thân sẽ có chút kỳ quái, nhưng nếu lấy cớ đưa bút ký ôn tập và bài thi, như vậy có thể lý giải được một hai.

Tối hôm qua Tống Thần Anh đã sớm liên lạc với Cao Thân, nhắc tới trọng điểm ôn tập mấy ngày gần đây, đến lúc đó lại nói tiếp, khắp nơi cũng sẽ không hoài nghi đến Tống Thần Anh.

Thành tích của Cao Thân cũng không kém, đối với việc Tống Thần Anh mạo hiểm bị lây nhiễm bị ép tới cửa đưa bút ký ôn tập và bài thi, trong mắt chủ nhiệm lớp thấy đây rất là bình thường.

Ông thậm chí không nghĩ tới, làm giáo viên hẳn là nên tự mình gánh vác trọng trách chiếu cố các học sinh của mình.

Tống Thần Anh cười nhạo trong lòng, siết chặt nắm tay nhìn bóng lưng chủ nhiệm lớp rời đi.

——

Ngày thứ ba là thứ sáu, buổi tối không cần tự học buổi tối.

Tống Thần An và Tống Thần Anh dẫn theo Giang Yến giả dạng thành bạn học cùng đi đến nhà Cao Thân.

Nhà của Cao Thân tọa lạc ở một khu biệt thự cao cấp, bảo vệ cửa nghiêm cẩn, sau khi thẩm tra đối chiếu thân phận người tới thăm nhà họ Cao mới mở cửa cho bọn họ đi.

Giang Yến tinh mắt, nhìn một tòa nhà bao phủ dưới ánh sáng đỏ sậm ở phía xa xa, ý bảo Tống Thần An đi hướng bên kia.

Tống Thần Anh vừa nhìn, quả nhiên trùng khớp với tòa nhà trên tài liệu.

Cậu ta kỳ quái nói: "Làm sao cô biết.”

Giang Yến bật thốt lên: "Căn nhà kia khác với nhà khác, các người không nhìn ra sao?"

Thấy vẻ mặt hai người lộ dấu chấm hỏi nhìn mình, Giang Yến ngượng ngùng nói: "Quên, các người không nhìn thấy.”

Gõ cửa nhà họ Cao, mở cửa chính là bảo mẫu nhà họ Cao, đợi bọn họ nói rõ ý đồ đến đây, dì bảo mẫu mới nghiêng người cho bọn họ vào phòng.

Hai ngày nay ông Cao bà Cao bề bộn nhiều việc, các người đi đưa đồ cho A Thân rồi nhanh rời đi, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, mấy ngày nay tính tình bọn họ không tốt.”

Tống Thần Anh cảm ơn ý tốt nhắc nhở của bảo mẫu, theo chỉ thị của bà mà lên lầu hai đi về phía phòng Cao Thân.