Chương 27: Đôi Nguyệt Lão chưa từng yêu đương

Edit: sarang093

Chẳng trách dù tìm khắp nơi nhưng vẫn không thể tìm thấy tên của cô ấy.

Đó chính là lý do giải thích vì sao mà cô ấy mới bị theo đuôi bởi nhiều tên kỳ quái như vậy và cũng chính vì thế, có rất nhiều người không cần lý do gì mà chỉ muốn sống chết vì cô ấy.

Những sợi tơ hồng kia chỉ tình cờ quấn quanh tên Trình Lê, cũng không thật sự thắt nút cho nên đối với những tình cảm đó, cô ấy hoàn toàn không có đáp lại mà chỉ cảm thấy chúng rất phiền phức.

Kỳ Thức yên lặng nhìn Tiểu Mộc Côn.

Tất cả đều do anh.

Ngay cả chuyện cô ấy gặp nạn ngày hôm nay, cũng là do anh làm hại cô ấy

Tối hôm qua, ma xui quỷ khiến thế nào lại quấn sợi tơ hồng của Phó Hải Tu lên người cô ấy.

Phản ứng đầu tiên của Kỳ Thức chính là kéo xuống sợi tơ hồng chướng mắt kia của Phó Hải Tu ra khỏi gậy nhỏ.

Nhưng chỉ mới vươn tay rồi lại dừng giữa chừng trên không trung.

Không thể di chuyển tơ hồng một cách tùy tiện, chỉ cần sai một li, sẽ khiến cho Trình Lê phải chịu hậu quả nặng nề.

Trước kia Trình Lê đã gặp phải quá nhiều chuyện vừa kỳ quái vừa biếи ŧɦái như vậy, có lẽ là do lâu lâu Kỳ thức lại lấy Tiểu Mộc Côn quấn loạn một hồi.

Trên gậy gỗ có quá nhiều tơ hồng được treo lơ lửng trên không trung, chỉ cần động vào một sợi lập tức sẽ làm ảnh hưởng đến những sợi khác.

Kỳ Thức không dám đυ.ng lung tung nữa, anh chậm rãi buông gậy nhỏ một cách cẩn thận, giúp nó ổn định lại trên không trung rồi mới dám tiến lại gần, cẩn thận nghiên cứu cách giải quyết.

Nhưng tơ hồng thì vừa nhiều lại vừa dính, tất cả chúng đều dính lại với nhau.

Kỳ Thức dứt khoát kéo ghế lại đây rồi ngồi xuống, từ từ xem xét.

Không chạm vào gậy gỗ, cũng không thể di chuyển tơ hồng một cách lung tung, chỉ có thể bắt đầu từ cuối sợi rồi tìm lên.

Khi ấy chỉ tiện tay quấn đại, giờ muốn tìm lại thì đúng là vô cùng khó khăn.

Sau khi tìm kiếm hơn nửa ngày, rốt cuộc đã phát hiện thấy một cái đầu sợi,

quấn ở phần ngoài cùng, thoạt nhìn rất giống với sợi tơ hồng kia của Phó Hải Tu.

Kỳ Thức cẩn thận nhấc đầu sợi lên, ngay lúc định cầm lấy nó thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Trình Lê với mái tóc rối mù, trên người đang mặc đồ ngủ, cô mở cửa tiến vào, khi nhìn thấy Kỳ Thức thì sững sờ.

"Trễ thế này sao anh còn chưa ngủ mà lại ở đây làm gì?"

Kỳ Thức phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt khi Trình Lê mở cửa, anh đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng trượt cái ghế xoay rời khỏi chỗ góc tường trượt qua tủ hồ sơ ở bên cạnh, rồi cầm lấy một quyển sách.

Vậy nên khi mà Trình Lê mở cửa ra, cảnh tượng mà cô nhìn thấy đó là Kỳ Thức đang ở trước tủ hồ sơ xem Sổ Nhân Duyên một cách nhập tâm.

"Tôi đang kiểm tra vài thứ." Kỳ Thức bình tĩnh đáp lại, giọng điệu trông rất tự nhiên.

"À." Trình Lê mơ mơ màng màng đáp một tiếng, lại nhìn Kỳ Thức lần nữa, nhíu nhíu mày.

"Kỳ Thức, anh lại làm đứt một sợi rồi kìa." Trình Lê chỉ vào chỗ mà bánh xe của ghế đã chạy qua.

Động tác vừa rồi của Kỳ Thức quá nhanh, anh hoàn toàn không nhận ra mình đã làm đứt tơ hồng.

Trình Lê bất lực thở dài: "Thôi quên đi, trước tiên anh cứ đem quấn nó lên gậy nhỏ kia đi, về sau lại nói."

Khẩu khí so với Kỳ Thức còn giống ông chủ hơn.

Kỳ Thức ừ một tiếng, làm bộ như đang lật sách, hoàn toàn không nhúc nhích.

Thấy Kỳ Thức chỉ ngồi bất động như thế, Trình Lê không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi về phía anh: "Thôi được rồi, để tôi tự mình làm vậy."

Kỳ Thức nghe cô nói vậy, anh đã cúi người nhặt sợi tơ hồng bị đứt: "Lát nữa tôi sẽ quấn nó lên."

Nhanh chóng dời đi sự chú ý của cô: "Em vào đây làm gì?"

Nghe anh nói Trình Lê mới đột nhiên nhớ tới mục đích tiến vào của mình: "À, tôi vào lấy ly nước."

Rồi xoay người tiến vào Càn Khôn Châu.

Một phút sau, cô cầm ly nước bước ra, nghi hoặc nhìn Kỳ Thức: "Anh vẫn còn ở đây à? Không đi ngủ sao?"

Kỳ Thức vẫn nắm chặt tơ hồng trong tay: "Em ngủ trước đi, không cần để ý đến tôi."

"Được rồi, nhưng anh nhất định phải nhớ đem sợi tơ hồng bị đứt quấn lên Tiểu Mộc Côn, nếu không thì nó lại bị thắt nút với một sợi khác, lỡ đâu lại tạo nên một mối nghiệt duyên thì khổ."

Kỳ Thức đồng ý, thật vất vả chờ đến lúc cô đi ra ngoài, mới dám vo tròn tơ hồng trong tay rồi nhét vào quyển sách.

Tuy rằng làm vậy khó tránh khỏi nó sẽ tự mình thắt nút với chính nó, nhưng việc chải vuốt lại quá phiền, về tổng thể vẫn tốt hơn so với việc quấn nó lên người Trình Lê.

Lúc trước có vô vàn đủ các thể loại biện pháp để xử lý những sợi tơ hồng bị đứt, hoặc là không quan tâm, như thế nào lại nhớ tới việc quấn lên cây gậy gỗ đó?

Kỳ Thức ném sách xuống và đi xem gậy gỗ ở góc tường một lần nữa.

Chậc.

Sợi tơ hồng khiến bản thân phải hi sinh biết bao nhiêu thời gian để tìm kiếm, giờ lại không thấy đâu.

Trình Lê đã có một đêm ngủ ngon trong phòng ngủ cho khách, chắc cũng vì có khóa, cả đêm Kỳ Thức hoàn toàn không đến quấy rầy.

Quần áo của Trình Lê đều ở trong Càn Khôn Châu, sáng sớm sau khi rửa mặt xong, cô đi qua văn phòng Nguyệt Lão.

Thế nhưng Kỳ Thức vẫn còn ở đó.

Anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo tối hôm qua, cũng không đi thay đồ, chẳng lẽ lại thức cả đêm ở chỗ này?

Khi Trình Lê bước vào cửa, Kỳ Thức vẫn ngồi ở vị trí y hệt như tối hôm qua, cũng đang lật xem một quyển sách ở trước tủ hồ sơ, nghe thấy tiếng Trình Lê đi vào nhưng ngay cả đầu cũng không nâng, có vẻ như đang rất nghiêm túc xem sách.

"Tối hôm qua anh không ngủ sao?" Trình Lê hỏi.

Lúc này Kỳ Thức mới từ quyển sách ngẩng đầu lên, nhẹ giọng đáp: "Đã nói với em, thần tiên chúng tôi dù ngủ hay không cũng không có vấn đề."

Thật thế ư? Vậy tại sao đôi mắt của anh lại đỏ như thế?

Trình Lê nghi hoặc: "Anh muốn tìm cái gì mà sốt ruột như vậy?"

"À, tôi đang tìm nó trong sách....."

Khi Kỳ Thức còn chưa kịp nói xong lời bao biện của mình, Trình Lê đã bật cười.

"Kỳ Thức, anh nói dối. Tối hôm qua anh động vào tơ hồng treo trên Tiểu Mộc Côn đúng không?"

Trình Lê đã ở trong căn phòng này ngây người nhiều ngày như vậy, đã sớm nhìn đến thuộc, tơ hồng quấn quanh Tiểu Mộc Côn có vẻ đã giảm đi.

Kỳ Thức trầm mặc hơn nửa ngày mới bắt đầu thừa nhận: "Đúng thế. Sao em nhìn ra được?"

"Đương nhiên là tôi nhìn ra được, tôi thông minh như vậy mà." Trình Lê đắc ý.

Cô nói tiếp: "Kỳ Thức, nếu như anh muốn giải quyết tơ hồng trên gậy gỗ, không phải chỉ cần giao cho tôi là được rồi sao? Tại sao lại phải một mình thức cả đêm chứ?"

Trình Lê tiến lên hai bước về phía Kỳ Thức.

"Em tới đây làm gì?" Kỳ Thức một tay tựa đầu vào tủ, nheo mắt lại, quai hàm siết chặt, trên mặt hiện ra biểu cảm giống như của Phó Hải Tu.

"Cả đêm không gặp, nhớ tôi sao?" Kỳ Thức vỗ đùi, "Lại đây, ngồi xuống."

Trình Lê lập tức đứng lại, trong lòng run sợ liếc nhìn tơ hồng trên ngón tay.

"Không muốn thì không cần lại gần tôi." Mục đích của Kỳ Thức đã đạt được, mới không chút hoang mang nói: "Còn nữa, em tuyệt đối không được đυ.ng vào cây gậy này, những sợi tơ hồng bị đứt này đều do tôi tự quấn lên, nhất định phải để tôi giải, bằng không thì coi chừng nhân quả trong đó lại chuyển qua người em."

Nghe có vẻ hợp lý.

Nhưng vì cái gì mà anh ta lại đột nhiên phát hiện trong lương tâm của mình có tồn tại những sợi tơ hồng bị đứt đó thế?

Trình Lê không hiểu lắm, nghi hoặc nhìn anh một cái, rồi đi vào Càn Khôn Châu lấy quần áo.

Kỳ Thức thở phào nhẹ nhõm.

Tuyệt đối không để cho cô ấy giải tơ hồng trên gậy gỗ.

Nếu như cô ấy phát hiện cái tên trên gậy gỗ chính là tên của mình......

Kỳ Thức lặng lẽ mím môi.

Nhưng dù cho nếu Kỳ Thức đảm nhiệm việc giải quyết những tơ hồng trên Tiểu Mộc Côn thì việc ngăn không cho Trình Lê tham gia vào, quả thực cũng là điều không thể.

Một buổi sáng, bất cứ khi nào Kỳ Thức rảnh rỗi, anh liền tới đây để sắp xếp tơ hồng, Trình Lê thi thoảng liếc mắt nhìn anh, cả người cứ liên tục động qua động lại, như thể ngứa ngáy quá chịu không được.

"Như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp lại tơ hồng, còn em sẽ phụ trách việc nối lại những sợi mà tôi đã lấy xuống."

Kỳ Thức muốn đánh lạc hướng cô, anh đưa cho Trình Lê sợi tơ hồng mà anh vừa lấy xuống.

"Được." Trình Lê vui vẻ lại chỗ anh nhận lấy, "Nhưng tôi phải nối sợi tơ hồng này với ai?"

"Em muốn sao cũng được." Kỳ Thức cũng không ngẩng đầu lên.

Sao cũng được? Sao cũng được á?

Đây chính là chung thân đại sự của người ta, nhưng lại "sao cũng được"?

Trình Lê có một dự cảm đáng ngại: "Kỳ Thức, hiện tại trong hệ thống Sổ Nhân Duyên của anh, làm thế nào mà tơ hồng của mọi người lại khớp với nhau?"

Kỳ Thức nghiêm túc nghiên cứu gậy gỗ trong tay, từ trong miệng bật ra hai chữ: "Ngẫu nhiên."

Trình Lê: "....."

Nhận thấy Trình Lê không lên tiếng, Kỳ Thức mới ngẩng đầu bổ sung: "Kỳ thực cũng không phải hoàn toàn là xếp ngẫu nhiên, nếu như có nhân duyên từ kiếp trước thì sự kết nối sẽ mạnh hơn một chút, về khoảng cách địa lý, tuổi tác, bạn học và đồng nghiệp, những mối quan hệ như vậy cũng sẽ có sự nghiêng lệch, sau đó sẽ là ngẫu nhiên."

Trình Lê câm nín nhìn anh: "Không cần suy xét tới việc họ thích cái gì, không thích cái gì, tính cách có hợp nhau hay không sao?"

Kỳ Thức nhướng mày: "Cần phải suy xét mấy thứ đó nữa sao?"

Trình Lê thầm thở dài.

Cầm lấy đầu sợi tơ hồng trong tay, Trình Lê tìm thấy quyển sách có nó, cô mở ra xem.

"Kỳ Thức, sợi này là của một người quen."

"Ai?" Kỳ Thức liếc qua cô một cái.

Người theo đuổi cô ấy nhiều như vậy, không phải ai cô ấy cũng nhớ rõ chứ?

"Thật là trùng hợp, là người của Bravo chúng ta, lần trước khi hai ta ăn cơm thì gặp được một người giám đốc quản lý Thiên Nhãn bên bộ phận hậu cần, tên là Đường Trí, anh còn nhớ không?"

Nhìn cô ngốc nghếch không có chút hoài nghi gì, Kỳ Thức an tâm, nhếch khóe miệng: "Người quen. Vậy em hãy giúp cậu ta tìm một mối nhân duyên tốt đi."

Trình Lê trịnh trọng đồng ý, liên tục lật sách tìm người.

"Kỳ Thức, tôi muốn hỏi, làm sao để tra được một cách chi tiết về tính cách, sở thích của một người?"

Trong Sổ Nhân Duyên không ghi những điều đó.

"Những thông tin ấy phải hỏi ở phía điện U Minh." Kỳ Thức uể oải đứng dậy rồi đi tới chỗ để máy tính, "Tôi sẽ ủy quyền cho em."

Khoảng thời gian sau đó, Trình Lê giống như một con quay nhỏ chạy tới chạy lui từ quyển sách qua máy tính.

"Cô gái này khá tốt, à không được, nhà anh ta có nuôi chó, cô gái này lại bị hen suyễn, dị ứng với lông chó, nếu ở bên nhau thì phải đưa con chó đi."

"Còn cô gái này thì sao? Cũng không được. Giám đốc Đường thích yên tĩnh, cô gái này lại thích nhạc điện tử, lỡ đâu vì điều này mà hai người lại cãi nhau."

"Người này đi? À, cũng không được......."

Kỳ Thức không thể tiếp tục nghe được nữa.

"Trình Lê, không sai biệt lắm là được, cả thế giới này tìm đâu ra nhiều thứ (*) thập toàn thập mỹ như vậy. Tôi có một đề nghị, em hãy đi quan sát bên người cậu ta, nói không chừng sẽ tìm được người thích hợp thì sao?"

(*)十全十美/ jìn shàn jìn měi/: Mười phân vẹn mười, thập toàn thập mỹ. Dùng để miêu tả về những sự vậy không có khuyết điểm, vô cùng hoàn thiện, hoàn mỹ, không chê vào đâu được.

Điều đó đúng, nhưng làm sao để quan sát? Đi ngồi xổm ở góc tường bên hậu cần của Thiên Nhãn sao?

Kỳ Thức biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh khẽ cười: "Từ khi vào Bravo em vẫn chưa được luân chuyển bộ phận, vậy tôi sẽ điều em sang đó nửa ngày."

Tơ hồng của giám đốc Đường đã không còn ở trên gậy gỗ, cho nên Kỳ Thức một chút cũng không lo lắng.

Đưa cô ấy đi là tốt nhất, vậy là có thể chuyên tâm giải quyết đống tơ hồng kia.

Trình Lê biến mất cả buổi chiều, gần tối mới trở về, vừa bước vào phòng đã hào hứng lao vào máy tính.

"Bên cạnh giám đốc Đường thực sự có một người rất thích hợp với anh ấy." Trình Lê gõ phím tanh tách, "Là một cô gái mới được tuyển vào năm nay, cô ấy rất xinh đẹp, ánh mắt cô ấy khi nhìn giám đốc Đường chính là liếc mắt đưa tình."

Trình Lê nhìn màn hình: "Tính tình hợp nhau, sở thích cũng rất hợp nhau."

Trong hệ thống không có, Trình Lê lại đi lật sách tìm người.

Cô thật sự đã tìm thấy.

"Rất phù hợp, tơ hồng của cô ấy cũng chưa nối với ai." Trình Lê vui vẻ kéo tơ hồng của giám đốc Đường lại gần rồi thắt nút, đem hai cái tên ở trong cùng một quyển sách.

Hai cái tên xếp cạnh nhau, trông rất xứng đôi, Trình Lê thở phàm nhẹ nhõm, nở một nụ cười giống như nụ cười đầy ân cần của người mẹ già: "(*) Đại công cáo thành."

(*) Đại công cáo thành: việc lớn đã thành.

Kỳ Thức cong môi cười.

Nếu đi nối tơ hồng giống như cô, thì cả một phòng tơ hồng này, chắc phải qua kiếp sau mới nối xong.

"Trình Lê, vì sao em lại cố chấp với việc hai con người phải giống nhau đến vậy? Không giống nhau thì có gì không tốt?"

"Những người mà giống nhau thì có vẻ hợp nhau hơn, không phải sao?" Trình Lê đoán.

"Em chưa từng yêu đương bao giờ, làm sao em biết được? Có lẽ sẽ thú vị hơn nếu hai người không giống nhau ở bên nhau." Kỳ Thức phản bác.

Trình Lê nghẹn họng, nhưng cô không phục.

"Anh cũng chưa từng yêu đương đúng không? Vậy anh cũng đang đoán mò."

Hai con người chưa từng yêu đương lại đang gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề - se duyên cho những con người trong thiên hạ, đối với một phòng tơ hồng thì lâm vào trầm mặc.

Trình Lê hỏi một câu mà cô đã thắc mắc từ lâu.

"Kỳ Thức, anh nói anh là (**)chưởng quản trấn thủ tư tiên quân, vậy tại sao anh lại đến nơi này làm việc cho Nguyệt Lão chứ?"

(**) emm vẫn chưa edit được tên chức vụ của anh nhà:">, đây là bản raw của vế thứ hai nhắc đến chức vụ của anh: 你说你是掌管镇戍司的仙君, xin mn giúp đỡ >o<

Kỳ Thức mím môi: "Đánh cuộc thua."

Rồi không nói gì nữa.

Tơ hồng vẫn còn trên ngón tay, buổi tối Trình Lê vẫn khóa cửa ngủ trong phòng ngủ cho khách.

Mới ngủ không bao lâu, Trình Lê lại mơ thấy biển hoa quen thuộc kia.

Nhưng lần này khác với lúc trước, nơi Trình Lê đang đứng có chút kỳ quái.

Góc nhìn không tính là quá cao, cũng không quá thấp, trước mắt là là một vườn hoa lê trắng như tuyết.

Trình Lê cử động nhưng không nhúc nhích được, cô nhìn trái nhìn phải, lại thấy chính mình có vẻ như đang ngồi xổm trên một cành cây chìa ra ngoài.

Trình Lê trầm mặc.

Ngồi xổm trên cây thế này, cô là khỉ sao?

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyenhdt.com/tac-gia/sarang093