Edit: sarang093Vấn đề không phải là đau hay không đau, nhưng hành động của anh ta vừa rồi quả thật rất đáng sợ.
Kỳ Thức không né tránh, anh chỉ cười nhẹ, thoải mái để cho cô đá mình xả giận.
"Trình Lê, đá nhầm chân rồi."
"Chân nào? Cái chân này sao?" Trình Lê không hiểu, nhưng vẫn nhân tiện đá Kỳ Thức lần nữa.
"Thời điểm tôi chặn đứng em, em phản xạ quá chậm. Lại đây."
Kỳ Thức kéo cô lại gần, lại bày ra tư thế chuẩn bị đẩy cô ngã ở trên bàn lần nữa, nhưng chỉ làm tượng trưng.
"Nào, đá tôi đi."
Trình Lê không chút khách khí, chuẩn bị đá Kỳ Thức thêm một cước nhưng lại bị anh dễ dàng bắt lấy mắt cá chân của mình.
"Trước khi bắt đầu đá, đầu gối của em lại có quá nhiều chuyển động thừa, khi em cúi người đá, tôi đã có sự phòng bị, em vừa hành động, tôi liền biết em định làm gì. Và hẳn là tôi đã đoán đúng."
Kỳ Thức nhẹ nhàng giữ lấy mắt cá chân của Trình Lê, hướng dẫn cô thực hiện cú đá.
Động tác dứt khoát hơn rất nhiều, vừa nhanh vừa chính xác, lại có chút tàn nhẫn.
"Còn nữa, muốn đá thì đá vào bộ vị trọng yếu, đừng nói với tôi là do em xấu hổ chứ?" Kỳ Thức hỏi: "Tôi không tin trong bộ chân pháp của Trình gia lại không có chiêu này đâu."
Trình Lê đỏ mặt, đứng dậy đuổi anh ra: "Anh đi ra đi, tôi muốn đi ngủ."
Ngày hôm qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nối tơ hồng, rồi lại đánh nhau một trận, xong lại đến cục cảnh sát, đã thế sau đó còn cùng với ông chủ chơi Role-playing một trận, lăn qua lăn lại đến giờ, hiện tại cũng đã rất khuya.
"Được." Kỳ Thức cười cười rồi thả cô ra, lúc đi tới cửa anh bỗng nhiên quay đầu lại.
"Trình Lê, buổi tối nhớ khóa cửa."
Đúng là một lời nói hợp tình hợp lý.
Khi mà đêm nay lại bị trói buộc với anh ta bằng một sợi tơ hồng vô cùng không đáng tin, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tơ hồng được buộc trên ngón tay lần này cũng giống như sợi Sương Sớm Nhân Duyên lần trước, khi Kỳ Thức rời đi, nó biến thành một cái vòng tròn nhỏ màu đỏ.
Trình Lê dọn dẹp, khóa cửa cẩn thận xong rồi mới đi vào Càn Khôn Châu để ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, không biết vì cái gì, Trình Lê đột nhiên tỉnh dậy.
Bằng giác quan thứ sáu của mình, cô cảm thấy trong phòng còn có người khác.
Trình Lê mở mắt ra, dựa vào một chút ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một bóng người.
Ngay khi Trình Lê vừa di chuyển, người kia đã nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, là giọng nói của Kỳ Thức: "Đừng sợ, là tôi."
Trình Lê nghĩ thầm: Tất nhiên tôi biết đó là anh, vì là anh nên tôi mới sợ, được không? .
TruyenHDNhưng làm thế nào mà anh ta lại vào được?
"Không phải tôi đã khóa cửa rồi sao?" Trình Lê có chút bối rối.
"Tôi có chìa khóa. Dù cho cánh cửa văn phòng này bị khóa từ bên trong, nó vẫn có thể được mở từ bên ngoài bằng chìa khóa.
Trình Lê câm nín, một lòng muốn đánh anh: "Vậy hà cớ gì mà anh lại dặn dò tôi phải khóa cửa vào buổi tối?"
Kỳ Thức bình tĩnh trả lời: "Tôi cho rằng với khả năng tự chủ của tôi, có lẽ sẽ nghĩ đến việc mở cửa vào nửa đêm, nhưng cũng không đến mức cố ý đi tìm chìa khóa."
Trình Lê nghiến răng nghiến lợi: "Kỳ tổng, xem ra anh không đánh giá đúng khả năng tự chủ của bản thân đi?"
"Đúng. Không chính xác lắm." Kỳ Thức trả lời, như thể đang trình bày một sự thật: "Tôi chỉ muốn gặp em một chút, không nhìn thấy em, tôi không thể ngủ được."
Anh ta lại muốn tiếp tục chơi trò nhập vai sao, diễn đến nghiện rồi chắc?
"Kỳ Thức, anh đến đây chỉ để hù dọa tôi đúng không?"
"Tôi không có ý làm em sợ. Tôi đã nghĩ rằng tôi chỉ cần ngồi đây ngắm em một chút và em sẽ không tỉnh dậy."
Anh ngồi ở mép giường, thanh âm bình tĩnh khắc chế, ánh đèn ngủ hắt lên khuôn mặt của anh, làm hiện ra những đường nét hoàn mỹ như pho tượng, bình tĩnh trầm ổn, so với lúc anh giả làm Phó Hải Tu hồi nãy, hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Trình Lê đột nhiên thông suốt.
Hiện tại anh ta mới thật sự bị sợi tơ hồng đáng sợ kia khống chế, giờ đây lý trí của anh ta đang đấu tranh lại sự ảnh hưởng của tơ hồng.
"Vậy anh muốn như thế nào?" Trình Lê cảnh giác hỏi.
"Không muốn gì cả, tôi chỉ muốn em ở nơi mà tôi có thể nhìn thấy, tôi mới có thể yên tâm. Em ngủ tiếp đi, tôi ngồi một lát rồi sẽ rời đi."
Đó rõ ràng là du͙© vọиɠ khống chế và sự chiếm hữu một cách biếи ŧɦái của Phó Hải Tu.
Bị anh nhìn như vậy, có là thần tiên thì mới ngủ được.
Trình Lê ngồi trong bóng tối nhìn anh khoảng vài giây, cô chớp chớp mắt rồi vươn ra một bàn tay: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Kỳ Thức không nói hai lời, anh ngoan ngoãn giao ra chìa khóa cho Trình Lê.
Trình Lê ngồi dậy, khoác thêm áo khoác rồi trong nháy mắt biến mất.
Đến khi Kỳ Thức đi ra khỏi Càn Khôn Châu, đúng lúc nhìn thấy Trình Lê đi ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại không chút lưu tình.
Kỳ Thức bước tới vặn nắm cửa.
Cánh cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài, chìa khóa vẫn còn ở trên người Trình Lê.
Anh đã bị cô nhốt.
Kỳ Thức không khỏi bật cười, đây cũng là một biện pháp.
Đêm vẫn còn dài, Kỳ Thức trở lại Càn Khôn Châu.
Quần áo của Trình Lê được treo trong tủ đồ, ly nước của cô được đặt ở trên bàn, nó đã được rót đầy nước, trong ly có hai bông sen nhỏ đang trôi nổi, căn phòng này thật sự đã được cô ấy biến thành một căn phòng chân chính.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỳ Thức lại đi đến bên giường của cô, ngã xuống giường.
Chiếc giường sạch sẽ và mềm mại, khắp nơi đều thoang thoảng mùi hương của cô, còn có hơi ấm còn sót lại khi cô nằm hồi nãy, thay vì khiến anh xao động thì nó lại giúp xoa dịu cảm giác bồn chồn, bất an bởi vì tơ hồng trong đêm nay, Kỳ Thức nhắm mắt lại.
Một đêm ngủ ngon, sự lo âu cũng dần lắng xuống, ảnh hưởng của tơ hồng hiện giờ giống như một con rắn đang ngủ đông, hiện tại không thấy hoạt động.
Sáng sớm tinh mơ, khi sắc trời vẫn còn mờ mờ tối, Trình Lê đã tiến vào Càn Khôn Châu, Kỳ Thức vừa mở mắt đã thấy người con gái nhỏ nhắn kia đang đứng trước giường.
"Vậy anh thật sự ngủ trên giường của tôi sao?"
Kỳ Thức mở mắt ra một chút, lười biếng nằm trên giường không nhúc nhích: "Có giường ở đây thì hà cớ gì lại không nằm? Em muốn tôi ngồi trên ghế cả đêm sao?"
Ngay sau đó anh lại ý thức được một điều: "Đêm qua em không ngủ trên giường của tôi sao?"
Trình Lê tức giận: "Tôi đương nhiên sẽ không ngủ trên giường của anh, tôi ngủ trong phòng ngủ cho khách."
Phòng ngủ cho khách chỉ có giường, không có gối cũng như chăn đệm, không biết tối qua cô ấy làm thế nào để giữ ấm.
Kỳ Thức lập tức nhẹ giọng xuống: "Em là đồ ngốc đúng không? Ghét tôi như vậy sao? Ngủ một đêm trong phòng tôi thì có vấn đề gì chứ?"
Trình Lê nghĩ thầm: nói dễ nghe thật, ngài chính là dạng người mà "người sống chớ đến gần" đấy, có ai lại dám ngủ trên giường của Kỳ tổng đại nhân chứ?
"Tôi không dám, tôi sợ bị anh đuổi việc."
Kỳ Thức sửng sốt một chút: "Có bị đuổi cũng không cần bồi thường tiền, em sợ cái gì?"
Lúc trước khi ký hợp đồng cùng Trình Lê, Kỳ Thức không biết tại sao, tâm tư vừa động, liền không nghĩ tới điều khoản cô ấy phải trả lại tiền lương tạm ứng khi bị sa thải.
Kỳ Thức vẫn luôn hài lòng với hiệu quả từ việc này.
Không có sự kiềm chế, cô ấy không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, so với việc bị trói buộc khi có điều khoản đó, thì không có nó quả thật tốt hơn nhiều.
Một lúc lâu sau, Trình Lê mới đáp lại: "Tôi hiện tại bắt đầu thích công việc này, nên tôi không muốn bị sa thải."
Kỳ Thức nhìn cô nửa ngày, đột nhiên anh ngồi dậy, vươn một tay về phía cô.
"Anh làm gì vậy?" Trình Lê không hiểu.
"Đập tay lập lời thề. Tôi đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không sa thải em trước khi thời hạn mười năm kết thúc, đủ tin tưởng chưa?"
Thật vậy chăng?
Trình Lê hoàn toàn không tin: "Nếu như tôi là gián điệp thương mại của công ty đối thủ thì sao? Nếu tôi bán đứng anh thì sao? Nếu tôi lừa anh rồi định hại chết anh thì sẽ thế nào? Anh vẫn sẽ không sa thải tôi đúng không?"
Kỳ Thức tiến lại gần cô một chút, thấp giọng uy hϊếp: "Nếu em dám làm vậy, tôi sẽ không sa thải em, thay vào đó tôi sẽ nhốt em trong phòng tối, trói em lại, vĩnh viễn không thả em ra ngoài."
Mặt Trình Lê đỏ bừng.
Chắc chắn vì đang chịu ảnh hưởng của sợi tơ hồng kia nên anh ta mới nói chuyện một cách biếи ŧɦái như vậy.
Kỳ Thức cong môi cười, anh kéo tay cô vỗ nhẹ.
Cô ấy vẫn không tin.
Kỳ Thức có chút bất đắc dĩ: "Vì sao em vẫn không tin tôi? Người đã thề với em không phải là Kỳ tổng, mà chính là thượng thần Kỳ Thức, là (
**) Cửu Trọng Thiên chưởng quản trấn thủ tư thí nguyên tiên quân."
(**) Emm không biết edit tên chức vụ nên giữ nguyên bản convert TvT, nhờ mn chỉ bảo cho emm ạ ><, emm cảm ơn nhiều ạ >v< Đây là bản raw của tên chức vụ được nhắc đến: "九重天掌管镇戍司的弑元仙君。"
Thượng thần? Anh ta nói anh ta là thượng thần ư?
Khi cô hỏi Kỳ Thức vào lần trước, là liệu anh có phải là thần tiên hay không, anh nhất quyết không chịu nói.
Trình Lê tròn mắt nhìn anh, cô chợt nhớ đến giấc mơ mà cô đã mơ thấy anh vào mấy ngày trước khi anh ở Cửu Trọng Thiên, không ngờ nó lại là thật.
Vì để cho Trình Lê an tâm nên Kỳ Thức đã nói cho cô thân phận thật sự của anh, nhưng chỉ vài phút sau, Kỳ Thức liền hối hận.
Trình Lê vẫn luôn đi theo anh.
Từ Càn Khôn Châu đến phòng Kỳ Thức, trong suốt quãng đường Trình Lê hỏi liên tục không ngừng.
"Vậy thần tiên các anh đều sống ở Cửu Trọng Thiên đúng không? Cửu Trọng Thiên ở đâu vậy? Có phải cũng ở trong Thái Dương Hệ không? Hay là ở một thời không khác?"
Kỳ Thức phớt lờ cô, tự mình mở cửa tủ lấy quần áo.
"Anh
(**) trấn thủ tư ở nơi nào vậy? Trấn thủ gì đó? Là anh sẽ chiến đấu với người khác sao?"
(**) Cụm từ này nằm trong tên chức vụ của anh nhà, vì tên chức vụ emm chưa edit được nên emm cũng không edit cụm từ này Kỳ Thức bước vào phòng của mình, đối với "sự líu ríu" liên tục bên tai thì làm như không nghe thấy.
"Vậy thần tiên các anh có phải đều sống rất lâu đúng không? Kỳ Thức, anh hẳn đã mấy vạn tuổi đi?"
Kỳ Thức bước vào phòng tắm, bắt đầu cởi cúc áo của mình.
"Thần tiên nhất định cũng phải ăn, ngủ....."
Trình Lê còn chưa kịp nói "đúng không" thì cô bỗng nhiên nhận ra được Kỳ Thức muốn làm gì, cô sững sờ nhìn anh.
Kỳ Thức nhàn nhạt liếc cô một cái, cũng không hề dừng lại việc đang làm, cúc áo đã được cởi hết một cách nhanh chóng.
"Thần tiên chúng tôi có thể ăn, ngủ, cũng có thể không cần ăn, không cần ngủ, muốn thì làm còn không thì thôi. Thần tiên chúng tôi cũng sẽ tắm rửa. Em có muốn nhìn thần tiên tắm rửa không?"
Người nãy giờ đang nói ríu rít không ngừng kia lập tức im lặng sau một giây.
Cửa phòng tắm đóng sầm một tiếng.
Kỳ Thức khẽ cười một chút, ngay lúc anh định cởϊ qυầи áo thì lại thấy cửa lại bị mở ra, đôi mắt trong veo của Trình Lê ngó vào, nhìn Kỳ Thức từ trên xuống dưới một lượt.
"Thần tiên các anh khi lớn lên sẽ giống với nhân loại sao?"
Kỳ Thức bình tĩnh trả lời: "Cái cần có đều có, em có muốn xem?"
"Không, không." Trình Lê đóng cửa lại: "Tôi chỉ là tò mò nên muốn hỏi một chút mà thôi. Anh giữ lại cho anh xem đi."
Trình Lê đã bận cả ngày, Kỳ Thức sẽ ăn tối cùng khách hàng nên Trình Lê đã rủ Úc Tinh đi ăn cùng cô.
Úc Tinh đã tìm thấy một quán ăn không tồi và nói muốn cùng Trình Lê đến đó.
Khi hai người gặp nhau, Trình Lê nhận thấy gương mặt của Úc Tinh trông rất rạng rỡ, khác hẳn với ngày hôm qua.
"Giang Trì đâu?" Trình Lê hỏi.
Úc Tinh cười thẹn thùng: "Gần đây công ty của anh ấy đã hợp tác với công ty của em trong một dự án, anh ấy đã đi họp, nói là muốn tạo ấn tượng tốt với ba của em."
Úc Tinh nhìn Trình Lê cảm kích: "Ngày hôm qua khi chị giúp em sửa vận, không biết vì sao mà em cảm thấy có điều gì đó rất khác biệt, nên em đã hạ quyết tâm...."
Trình Lê không ngạc nhiên chút nào, cô nói: "Em đã chia tay với Phó Hải Tu đúng không?"
"Dạ, đúng vậy." Úc Tinh nói một cách thẳng thắn: "Tối hôm qua em đã suy nghĩ về chuyện đó cả đêm, em cảm thấy khi bản thân em còn ở bên hắn ta, em thấy sợ hãi nhiều hơn là thích, mỗi ngày đều phải lo lắng, đề phòng nhìn sắc mặt của hắn, hạnh phúc dường như chỉ là điều xa xỉ."
"Còn khi ở bên Giang Trì thì sao?" Trình Lê hỏi.
Mặt Úc Tinh đỏ lên.
Đường tình duyên của cô ấy cuối cùng cũng suôn sẻ.
"Nhưng" Úc Tinh nói với vẻ mặt lo lắng: "Em biết Phó Hải Tu rất rõ, em sợ hắn ta sẽ không bỏ qua như vậy."
Trình Lê nghĩ thầm: tơ hồng đã không còn, dù có không cam lòng thì hắn ta sẽ có thể làm gì đây?
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, khi cả hai sắp ăn xong thì bỗng có người bước đến bàn bọn họ, kéo chiếc ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống, khiến cho Trình Lê và Úc Tinh bị dọa giật mình.
Phó Hải Tu vẫn mang vẻ mặt âm trầm đó, nhưng đôi mắt anh ta lại tràn đầy tơ máu.
Lại đến nữa sao?
Trình Lê theo bản năng cầm lấy di động, cô muốn gọi cho Kỳ Thức.
Phó Hải Tu không có ý động thủ, anh ta chỉ chăm chú nhìn Úc Tinh.
"Tiểu Tinh, về nhà với tôi."
Úc Tinh rõ ràng nghiêng người về sau né tránh, trong mắt hiện lên sự cảnh giác: "Anh không nhìn thấy tin nhắn tôi gửi sao? Tôi nghĩ hai chúng ta vẫn nên chia tay đi thì hơn."
Phó Hải Tu trầm mặc một chút: "Tiểu Tinh, hành động trước kia của tôi quả thật không đúng, nếu em không thích điều gì thì cứ nói ra, tôi sẽ sửa đổi."
Mặt trời giờ mọc từ hướng Tây rồi sao, hắn thế mà lại có thể nhận sai.
"Không cần." Ánh mắt Úc Tinh sáng ngời, cô chân thành nói: "Phó Hải Tu, anh có tính cách riêng của mình, anh không cần phải sửa gì cả, tôi chỉ cảm thấy rằng tôi và anh không hợp nhau. "
"Tiểu Tinh, tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, đối với người trước kia mà tôi thích, tôi đã không còn nhớ rõ cô ấy có dáng vẻ như thế nào, cả đêm qua trong đầu tôi ngập tràn hình bóng của em, không nhìn thấy em, tôi không thể ngủ nổi."
Thật vậy sao? Trình Lê nghĩ thầm, hắn ta thực sự không nói dối, điều này đã được thể hiện thông qua cơ thể của Kỳ Thức vào tối qua.
Úc Tinh chăm chú nhìn anh ta trong chốc lát, cô bỗng nhiên nở nụ cười rồi đứng dậy: "Nếu như mấy ngày trước anh nói với tôi lời này, có lẽ tôi sẽ rất vui vẻ, nhưng giờ đã muộn."
Trong mắt Phó Hải Tu chợt lóe lên sự hung ác, hắn ta đứng dậy bắt lấy cánh tay Úc Tinh.
"Trước kia vì tôi đánh em nên em mang thù với anh sao? Bây giờ tôi để cho em đánh tôi gấp bội, muốn dùng dao hay dùng súng, tất cả đều do em quyết định."
Giọng điệu của Phó Hải Tu tàn nhẫn, Úc Tinh dùng sức hất tay hắn ta, nhưng làm thế nào cũng không thể hất được.
Hắn ta nhìn như vậy nhưng thật sự đã tiến hành động thủ.
Trình Lê vừa định nói chuyện thì lại có người đi tới từ bên cạnh nắm lấy cánh tay của Phó Hải Tu: "Trước mặt mọi người như thế mà lại giữ chặt cánh tay con gái người ta không buông, tôi phải báo cảnh sát."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyenhdt.com/tac-gia/sarang093