Edit: sarang093Beta: Ốc quế sầu riêngĐây là một câu hỏi chết người.
Nói tốt, liệu có bị anh ta lý giải thành bản thân cô đang mơ ước sắc đẹp của anh? Dù sao chính anh ta cũng đã lặp đi lặp lại điều này vạn lần, đó là, làm công việc này, điều quan trọng nhất là không được nghĩ lung tung.
Nói không tốt....sẽ bị đánh chết luôn đúng không? Về lòng tự trọng của một người đàn ông, Trình Lê vẫn hiểu sâu sắc.
Trình Lê cân nhắc một chút, rồi đưa ra lời đánh giá về kỹ thuật của ông chủ: "Thực ra trong ngày hôm đó, sau khi bị tơ hồng trói, đầu óc của tôi liền mơ mơ màng màng, nên cũng không nhớ rõ lắm."
Trình Lê đắc ý.
Câu trả lời này ổn chứ? Sẽ ổn đúng không?
Nhưng sắc mặt của vị ông chủ đối diện có vẻ như không tốt lắm, rõ ràng sắc trời trước đó vẫn còn trong xanh nhưng giờ lại ngập tràn mây, những đám mây lại dần chuyển thành mây đen, từ mây đen chuyển thành bão tuyết.
"Không nhớ rõ à?" Kỳ Thức hỏi.
"Đúng, đúng vậy, gần như quên hết rồi."
Cho đến lúc ăn xong, Kỳ Thức cũng không nói thêm lời nào.
Trình Lê run rẩy đi theo anh tiến lên xe, không đợi tài xế tiến tới mở cửa, Kỳ Thức bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, rồi ấn cả người cô lên cửa xe.
Anh dứt khoát hôn xuống.
Ở đây là bãi đỗ xe.
Trình Lê muốn khóc.
Hơn nữa, tài xế vẫn đang ở bên cạnh.
Trình Lê cắn chặt răng không để anh xâm nhập, cô đảo mắt, phát hiện tài xế đúng là có mắt, anh ta biến mất không thấy tăm hơi.
Nhận thấy được Trình Lê đang chống cự, Kỳ Thức dứt khoát chế trụ gáy của cô để cô nghiêng đầu, rồi lại giống như ma cà rồng cắn vào cái cổ nhỏ nhắn, vươn ra đầu lưỡi.
Anh ta lại hôn ở đó.
Trình Lê không khỏi hít vào một hơi, chân có chút nhũn ra, vội vàng dùng hai tay bám lấy cánh tay của Kỳ Thức.
Kỳ Thức vùi đầu vào cổ cô, tựa hồ đang thấp giọng cười, lại hôn một cái rồi mới trở lại hôn lên môi cô, lần này anh dễ dàng cạy mở hàm răng của cô.
Ngay lúc Trình Lê không còn chút sức lực nào, hoàn toàn quên mất thời gian và địa điểm quanh mình, Kỳ Thức đột nhiên buông cô ra.
Kỳ Thức lui về phía sau hai bước, coi như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói rất bình tĩnh, khách quan.
"Kỹ thuật của tôi không tốt? Nếu không tốt, sao em lại say sưa đến thế?"
Anh ta vì tranh giành một hơi mà làm thế, đúng là đồ biếи ŧɦái.
Mặc kệ anh ta có phải là sếp mình hay không, tiền lương có hay không có cũng không sao, Trình Lê nhấc chân đá anh ta, tức giận nói: "Hành động của anh chính là đang quấy rồi tìиɧ ɖu͙© nơi công sở."
Kỳ Thức nhẹ nhàng né tránh: "Tôi không có ý quấy rối em, chẳng qua muốn chứng minh em nói dối mà thôi. Hôn em như vậy, có thể nói quên thì quên sao?"
Nói xong liền xem như không có việc gì, lấy điện thoại ra gọi tài xế trở về, anh tự mình mở cửa đẩy Trình Lê vào.
Trình Lê một đường đều tức giận, khi sắp đến gần Bravo, Kỳ Thức bỗng nhiên xoay người qua.
"Còn tức giận sao? Vừa rồi tôi chỉ muốn trêu chọc em một chút."
Kỳ Thức nhéo cằm Trình Lê, còn lắc lắc hai cái.
Trình Lê híp mắt nghiên cứu vẻ mặt của anh.
Anh ta trông như đang đùa giỡn vậy.
Quên đi, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.
Ngay khi Trình Lê định mở miệng, Kỳ Thức bỗng nhiên đến gần, nhẹ nhàng hôn lên một bên lúm đồng tiền của cô.
Trình Lê bùng nổ: "Anh còn dám hôn? Còn dám hôn?"
Vẫn chưa kết thúc sao?
Tài xế ngồi trước cố gắng thu nhỏ bản thân thành một khối, nỗ lực giả trang thành một người lái tự động không có tai.
Khi hai người vừa xuống xe trước lối vào Bravo thì có một nam sinh đeo kính gọng tròn cổ điển bất ngờ lao ra chắn trước mặt Trình Lê.
Cậu nam sinh ấy thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng.
"Trình Lê! Cậu đợi chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Trình Lê dừng lại để nhìn kỹ cậu hơn, nhưng cô vẫn không nhận ra đó là ai.
Trình Lê cố gắng nghĩ ngợi một chút, người trước mắt hình như là cậu nam sinh lần trước đã đốt nến ở dưới lầu, rồi bị cô dội xuống một chậu nước lạnh thì phải?
Cậu ta muốn nói cái gì vậy?
"Cậu hiện tại không về ký túc xá nữa sao? Tôi đã phải rất vất vả mới tìm được nơi mà cậu muốn đi sau khi tốt nghiệp, từ đó mới tìm được cậu", nam sinh hỏi: "Sắp tốt nghiệp rồi, cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu được không?"
Trình Lê bất đắc dĩ, cô chậm rãi nói với cậu: "Tôi không quen biết cậu, hơn nữa, tôi cũng có chút sợ hãi với người lạ nên cũng không thích cho người khác cách thức liên hệ."
Nói xong câu đó, Trình Lê đi vòng qua người cậu, đi thẳng vào tập đoàn.
Cậu nam sinh giật mình, tựa hồ không ngờ Trình Lê lại từ chối dứt khoát đến thế, đột nhiên có một giọng nói truyền tới từ sau lưng Trình Lê: "Trình Lê, tôi không thật sự không nghĩ tới, hóa ra cậu là loại người như vậy."
Trình Lê có chút khó hiểu, cô quay đầu lại nhìn cậu ta.
Loại người gì?
Cậu nam sinh chỉ tay vào Kỳ Thức: "Cậu thích loại người vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy, đúng không?"
Trình Lê sửng sốt.
Những lời này có quá nhiều lỗ hống, quả thực không thể nói lại.
Thích người đẹp trai thì không đúng sao?
Thích người có tiền thì sai sao?
Làm sao mà cậu ta có thể biết liệu cô thích hay không thích người đẹp trai nhưng không có tiền, hoặc người có tiền nhưng không đẹp trai, hoặc người vừa không đẹp trai vừa không có tiền chứ?
Lại nói, nếu cô không thích người vừa đẹp trai vừa có tiền thì cũng nhất định phải thích cậu ta sao?
Thiên ngôn vạn ngữ dồn thành một câu.
Trình Lê chớp mắt: "Tôi thích ai thì liên quan.......", cô nhịn xuống những từ thô tục: ".......liên quan gì đến cậu chứ?"
Cậu nam sinh vẻ mặt phẫn uất, thốt lên một câu: "Bọn họ đều nói như vậy, tôi đều không tin, nhưng ai ngờ, cậu lại thật sự đi làʍ t̠ìиɦ nhân cho người ta đi?"
Tình nhân cái gì chứ?
Trình Lê còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Thức đã bước nhanh tới bên cạnh cô.
Anh tiện tay đấm một quyền một cách dứt khoát khiến nam sinh đó bay xa cả chục bước.
"Không cần nói nhảm với cậu ta." Kỳ Thức kéo Trình Lê, mang cô tiến vào tòa nhà Bravo: "Với loại người đó, càng nói càng khiến mọi chuyện không rõ ràng."
Kỳ Thức, anh ta có lẽ đã có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý những tình huống như vậy.
"Trình Lê, em vẫn luôn gặp phải những hạng người như vậy sao?" Kỳ Thức hỏi cô sau khi hai người đã tiến vào thang máy.
Kỳ Thức đã sớm cho người điều tra Trình Lê, xem qua tư liệu chi tiết về cô nên đối với sự tích về những "lạn đào hoa" trước đó của Trình Lê cũng biết rất rõ.
"Tôi cũng không biết." Trình Lê cũng không quá để ý: "Từ nhỏ đến lớn đã như vậy, tôi cũng đã quen."
Kỳ Thức không nói gì, sau khi cả hai lên tầng cao nhất, anh cũng theo Trình Lê vào văn phòng Nguyệt Lão.
Việc đầu tiên chính là mở hệ thống Nhân Duyên, gõ tên Trình Lê vào ô tìm kiếm.
Trình Lê cũng nghiêng người qua xem: "Không cần tra, tôi đã sớm tra qua trước đó, trong hệ thống không có thông tin của tôi."
Kỳ Thức vẫn tìm lại một lần nữa, dù ra một loạt kết quả có tên Trình Lê, nhưng họ đều không phải là cô.
Kỳ Thức không nói gì, đi đến tủ đựng sách bên cạnh, tìm vị trí của những quyển sách ở khu vực đế đô, rồi bắt đầu lật từng quyển.
"Này, anh lật từ từ thôi......này, này, hãy cẩn thận với sợi tơ hồng đó! Ôi, chú ý dưới chân!"
Trình Lê đi theo Kỳ Thức lải nhải không ngừng, vẻ mặt cô lo lắng.
Kỳ Thức không nhịn được, có chút muốn cười.
Cô ấy thực sự rất quý trọng những sợi tơ hồng này.
"Dám nói thêm một câu nào nữa, tôi sẽ hôn em ngay tại đây." Kỳ Thức dùng khớp ngón tay gõ vào cái tủ bên cạnh, vừa lật sách, vừa nghiêm mặt uy hϊếp: "Ấn người em trên cái tủ này."
Trình Lê rốt cuộc không còn dám lên tiếng, cố nén giận nhìn anh đi qua đi lại giữa đám tơ hồng yếu ớt như tơ nhện, tức điên người nhưng không dám nói gì.
Kỳ Thức ở trong văn phòng Nguyệt Lão tìm kiếm cả một buổi chiều, nhưng cũng không tìm được tên Trình Lê.
"Kỳ lạ." Kỳ Thức nhíu mày.
Trình Lê không thèm để ý: "Nguyệt Lão tiền nhiệm làm việc không nghiêm túc, làm loạn hết các tên lên."
Trình Lê phất tay với những quyển sách trong phòng: "Nói không chừng tên của tôi có lẽ được giấu ở một quyển nào đó, khi nào phân loại xong rồi có lẽ sẽ tìm ra được."
Kỳ Thức lại không lạc quan được như cô.
Buổi tối, khi Kỳ Thức đang đọc sách trong phòng ngủ một mình thì có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Kỳ Thức đứng dậy mở cửa, người bên ngoài mặc một bộ quần áo màu vàng óng ánh, thế nhưng ánh hào quang của bộ quần áo ấy cũng không thể làm lu mờ đôi mắt sáng lạn của người mặc nó.
Là người đã chơi cờ với Nhạc Ương ngày hôm đó - Lăng Đam.
"Tìm tôi có việc gì? Lại còn lén lút không cho Nhạc Ương biết?" Lăng Đam cười hỏi.
"Ừ thì, tôi muốn anh tìm giúp tôi một thứ."
Kỳ Thức dẫn Lăng Đam đến trước cửa văn phòng Nguyệt Lão, nhẹ nhàng gõ cửa: "Trình Lê?"
Bên trong không có tiếng trả lời, có lẽ Trình Lê đã vào Càn Khôn Châu ngủ.
Kỳ Thức yên tâm lấy chìa khóa ra mở cửa.
Lăng Đam đi ở phía sau anh: "Giúp cậu tìm đồ sao? Không phải nói khi pháp lực của cậu bị phong ấn, chính chúng tôi cũng không thể giúp cậu sao?"
Kỳ Thức thản nhiên đáp: "Cho nên tôi mới không nói cho Nhạc Ương biết. Giúp tôi lần này, tôi sẽ đưa cho anh một vò tửu tiên
**oanh lỗi nhưỡng muội đán, cũng là vò cuối cùng, tôi đã tìm thấy nó trong địa khố của Ma tộc trước kia, lần trước Thiên Đế muốn đổi nó nhưng tôi không cho."
**emm không hiểu nên emm để nguyên convert, nhờ mn chỉ giáo cho emm ><Đây là bản raw của cụm đó ạ: 送你一坛酒仙茔耒酿的昧旦Lăng Đam khá hài lòng với giao dịch này, anh hỏi: "Cậu muốn tìm cái gì?"
"Tìm trong các quyển sách một cái tên - Trình Lê."
Lăng Đam không khỏi liếc mắt nhìn Càn Khôn Châu đang ở trên bàn, anh đã sớm được nghe chuyện bát quát về Kỳ Thức từ Nhạc Ương, chuyện cậu ta
(*)kim ốc tàng kiều.(*)kim ốc tàng kiều: ý nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp."Tìm tên người ta làm gì? Muốn nối tơ hồng với người ta sao?"
"Nói nhảm. Tôi chỉ muốn xem qua một chút mà thôi. Nhân duyên của cô ấy dường như không tốt lắm."
Lăng Đam là một tiên quân có pháp lực rất cao, trong khi đang nói chuyện với Kỳ Thức, anh ta đã sớm dùng thần thức quét qua tất cả quyển sách trong phòng.
"Những người tên Trình Lê đây rồi." Lăng Đam lần lượt nói cho Kỳ Thức thông tin về ngày sinh và tuổi tác của họ.
Nhưng không một ai trong số họ có thông tin tương ứng với Trình Lê.
"Điều này thật kỳ quái." Ngay cả Lăng Đam cũng có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ đóa hoa nhỏ ấy không phải là người?"
Kỳ Thức nhíu mày: "Cô ấy là thân thể phàm thai, cho dù trước đó có lai lịch gì, chỉ cần được sinh ra từ trong bụng mẹ, tên cô ấy nhất định sẽ được ghi vào Sổ Nhân Duyên."
Làm sao lại không có tên cô ấy?
Trình Lê hoàn toàn không biết gì về việc có hai người đàn ông đang tìm đồ bên cạnh quả cầu nhỏ - nơi mà cô đang ngủ bên trong, vẫn đang chìm trong giấc mộng của mình.
Trong giấc mộng, Trình Lê lại đến biển hoa.
"Nguyệt Lão công công ới? Ông có ở đây không?" Trình Lê nhìn qua nhìn lại giữa những tán cây.
Có người vỗ vỗ bả vai của cô.
Nguyệt Lão vẻ mặt xấu hổ: "Cháu có thể, ừ thì, không gọi ta là 'công công' được không?"
Ông tất nhiên hiểu được hai từ "công công" ấy có nghĩa là gì.
"Dạ được." Trình Lê vui vẻ đáp ứng: "Vậy thì đại gia ơi, cháu vừa lúc có chuyện muốn tìm đại gia ạ."
"Đại gia" dường như cũng không thích cách xưng hô này, nhưng vẫn hỏi: "Cháu có chuyện gì?"
"Cháu đã tìm được hai người để buộc tơ hồng, cũng đã nhờ Kỳ Thức lấy tơ hồng, vậy hiện tại cháu có thể buộc tơ hồng vào ngón tay của họ được không?"
"Nhanh như vậy? "Nguyệt Lão vội vàng nói: "Đừng có gấp, để buộc tơ hồng, phải chú ý......"
Trình Lê liền nói: "Cháu biết, phải thắt Nút thắt Uyên Ương, Kỳ Thức đã dạy cháu."
"Không chỉ có thắt Nút thắt Uyên Ương là xong đâu." Nguyệt Lão lắc đầu: "Kỳ Thức không nói cho cháu biết sao, sau khi cháu đã buộc tơ hồng vào người thật, cháu phải cắt tận gốc tơ hồng trong quyển sách, rồi buộc sợi tơ hồng đó vào tay cháu, từ đó mới có thể bù đắp cho nhân quả của người giải tơ hồng, Kỳ Thức thật sự chưa nói điều này với cháu à?"
Gì cơ?
Trình Lê đứng hình: "Phải cắt đứt tơ hồng trong quyển sách, rồi còn phải buộc nó vào tay cháu ư?"
"Đúng vậy." Nguyệt Lão còn rất cao hứng: "Tơ hồng kết nối bao nhiêu người, cháu cũng phải tìm số người tương ứng để cháu buộc tơ hồng với họ."
Nguyệt Lão đưa ra ví dụ: "Ví dụ, nếu như một sợi tơ hồng kết nối với một đôi
(*) si nam oán nữ, cháu cũng phải tìm một người khác để buộc sợi tơ hồng mà cháu đã cắt với người đó."
(*)si nam oán nữ: chỉ những đôi yêu thương sâu đậm nhưng không được như ý"Thật sự.....bắt buộc phải buộc tơ hồng lên tay cháu sao?"
Trình Lê đã rất thấm thía sự lợi hại của tơ hồng.
Vào mấy ngày trước, khi cô và Kỳ Thức bị trói bởi sợi Sương Sớm Nhân Duyên, hai người suýt chút nữa thì....lăn giường, đến tận bây giờ Trình Lê vẫn còn sợ hãi.
Buộc tơ hồng của người khác lên tay mình, lại còn là tơ hồng bị rối.
Trình Lê đã có thể tưởng tượng ra một chút, lập tức rùng mình một cái.