Dương Phúc sau khi kinh ngạc nhìn Nguyễn Hàn Minh liền nghe thấy Phạm Huyền Lân bình tĩnh khen cậu càng cảm thấy sốc hơn nữa, rõ ràng cả hai đều biếи ŧɦái như nhau mà khuôn mặt lại có thể tỏ ra bình tĩnh như chẳng có chuyện gì thế kia đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Ông đi lai gần bảng đánh giá sau đó nhìn hai người nói: "Vũ khí của cậu được hệ thống đánh giá cấp bậc vô hạn."
"Sao lại như vậy." Nguyễn Hàn Minh khó hiểu hỏi, thường thì nếu đánh giá cấp bậc thì với những loại vũ khí mạnh mẽ chắc có thể là cấp S hoặc SS, vậy sao đến lượt quyển sách này lại là vô hạn. Chẳng lẽ đến cả sức mạnh của nó mà hệ thống của thời đại này cũng không thể kiểm tra ra được.
"Vô hạn được đánh giá là có tiềm năng phát triển vượt qua cả cấp bậc SSS, có thể nó hơn cả ba S, chạm đến mốc mà nhân loại không thể tưởng tượng được là 4S, thậm chí 5S." Dương Phúc giải thích, sau đó ông thở dài: "Đó cũng chỉ là suy đoán, bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai có một vũ khí được xác định là vô hạn cả.
"Vũ khí của anh nằm ở bậc nào." Nghe xong Nguyễn Hàn Minh liền tò mò hỏi anh.
"3S." Phạm Huyền Lân bình tĩnh trả lời, anh cũng không cảm thấy người bên cạnh mình mạnh hơn mình thì có chuyện gì. Chỉ cần cậu mạnh mẽ thì sẽ không còn bất kỳ ai dám đυ.ng đến cậu nữa, là một quân nhân luôn xuất hiện ở tuyến đầu trong các trận chiến với trùng tộc, cũng như ngăn cản sự sâm lấn của các hành tinh khác trong vũ trụ thì việc có thể ở bên cậu là điều rất khó khăn, không chỉ vậy hiện tại cậu chỉ là một đứa nhỏ còn chưa thành niên không thể cùng anh đến nơi anh đang đóng quân được.
Chỉ cần nghĩ đến việc không có anh bên cạnh bảo vệ cậu thì anh lại cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng điều đó sẽ thay đổi khi cậu thành niên, vì vậy hiện tại cậu càng mạnh mẽ thì anh lại càng an tâm, như vậy cậu có thể tự bảo vệ chính mình dù trong bất kỳ trường hợp nào.
"Anh thật lợi hại." Nguyễn Hàn Minh hai mắt lấp lánh nhìn anh khen ngợi. Không phải cậu đang cười nhạo anh mà thực sự cảm thấy anh rất lợi hại, hiện tại cậu có thể mạnh nhưng đó là thành quả của khoảng thời gian cực kỳ dài, khi vừa mới bắt đầu cậu chỉ là một pháp sư nghèo khổ chẳng thể làm được gì, cậu bị đánh đập cười nhạo thất thủi bởi vì quyển sách mà cậu lấy ra chỉ là một quyển sách ma thuật tồi tàn.
Thời đại lấy sức mạnh vi tôn thì những người như vậy được xem là phế vật không thể làm nên trò chống gì, tốt nhất nên chết đi thì hơn. Dù có nghe những lời chửi rủa đó nhiều như thế nào thì cuối cùng cậu vẫn sống, không những sống mà cậu trở nên đứng đầu trong giới pháp sư, trở thành một tồn tại mà bất kỳ giống loài nào cũng sợ hãi.
Để đạt được đến đỉnh cao như vậy cậu phải chịu bao nhiêu vất vả cùng sỉ nhục, vì vậy sự mạnh mẽ cảu anh khiến cậu biết anh đã trải qua những chuyện gì mới có thể đối mặt với mọi chuyện bình tĩnh như vậy. Chiến trường nơi sinh tử chỉ bẳng một khoảng khác, một nơi khiến tâm trí con người càng thêm mạnh mẽ hoặc hoàn toàn bị tàn phá.
"Em cũng rất lợi hại." Phạm Huyền Lân hai mắt cong cong nhìn cậu, tuy khuôn mặt anh vẫn chẳng thay đổi gì nhưng không khí xung quanh anh lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Dương Phúc đứng ở một bên nhìn thấy tình cảnh này liền không khỏi cảm hán: "Cuối cùng gỗ mục cũng nở hoa."
Nguyễn Hàn Minh không tiếp tục trò chuyện với anh mà xoay người đi đến máy mô phỏng sức mạnh khác. Lần này không thể sử dụng sức mạnh của vũ khí mà phải dùng thể lực bình thường để kiểm tra.
Cậu trừng mắt nhìn bản mô phỏng robot đối diện mình, tuy không biết rốt cuộc thân thể này ốm yếu cở nào, nhưng qua buổi tối ngày hôm qua cậu đã có thể sát định rằng, cơ thể này chính là một nhành liễu đang lung lây sụp đổ, với con robot cường tráng trước mặt này chắc chắn một chiêu của nó cậu cũng không đỡ nổi. Nhưng hiện tại nếu cậu rút lui thì thật sự rất mất mặt, không thì cứ thử chống lại xem sao, ít nhất khi hệ thống đánh giá cũng không quá mất mặt.
Nghĩ xong Nguyễn Hàn Minh liền hạ quyết tâm, cậu đi từ từ đến bên lần gạch sẵn sàng. Sau khi đứng ngay lần gạch trắng, con robot đối diện cậu cuối ùng cũng cử động, nó nhào về phía cậu giơ cánh tay cứng cáp của mình đánh tới.
Tốc độ nhanh chóng đến nổi thân thể của cậu không kịp phản ứng, nhưng may mắn kinh nghiêm cảu cậu vẫn có vì vậy liền có thể né tránh được, nhưng cánh tay nó cũng sướt ngang mặt cậu khiến mặt cậu cảm thấy đau rát. Robot cũng không để cậu có thời gian ổn định, nó tiếp tục vung nắm đấm tấn công, lần này cậu đã có thể hoạt động cơ thể nhanh hơn, nhưng cũng chỉ là suýt sao mà thoát được, cả người cậu chật vật né tránh những đòn tấn công mạnh mẽ cảu nó.
Trong lúc chiến đấu cậu cũng có tấn công vào nó, nhưng sức lực yếu ớt của cậu thì làm sao có thể khiến nó lung lây, kể cả lùi bước chân còn chẳng có, mỗi đòn tấn công của cậu còn chẳng đủ rãi ngứa cho nó nữa là.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Nguyễn Hàn Minh chật vật không thôi, tuy như vậy nhưng cậu vẫn có thể né tranh con robot không để nó đánh trúng mình, tuy nhiên thể lực của cậu đã không thể chống đỡ nổi, tuy đây chỉ là chiến đấu mô phỏng nhưng nó được kết nối với người sử dụng, sự mệt mỏi bên trong thế giới mô phỏng này cũng ảnh hưởng đến người thật bên ngoài.
Sau khi né tránh thành công một đợt công kích, cuối cùng cậu cũng không chống đỡ nổi mà ngã quỵ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm nắm đấm của con robot đang đến gần, nhưng cú đấm chưa kịp chạm vào người cậu thì không gian mô phỏng liền biến mất.
Nguyễn Hàn Minh mở mắt ra, hơi thở nặng nhọc, cậu đưa tay quệt mồ hôi trên trán sau đó ngồi dậy, trước mặt cậu xuất hiện một cánh tay rắn chắc không chút chừng chờ cậu liền nắm lấy nương theo lực cánh tay đó mà rời khỏi máy mô phỏng.
Phạm Huyền Lân dìu cậu ra khỏi máy mô phỏng rồi cứ vậy để cậu dựa vào người anh, nghe thấy từng tiếng hô hấp nặng nề của anh anh liền lo lắng, không ngờ thể lực của cậu lại yếu đến mất này, tuy nhiên anh lại cự kỳ kinh ngạc với tài năng chiến đấu của cậu, có lẽ nếu không bị thể lực kéo chân thì cậu đã có thể hạ rục con robot mô phỏng kia nhanh chóng giống như khi cậu sử dụng sức mạnh vũ khí vậy.
Đáng tiếc thân thể của cậu thật sự quá yếu ớt, trên chiến trường thứ có thể giúp quân lính chống trội chính là sức khỏe. Anh nhìn cậu nhỏ giọng thì thầm: "Em cần rèn luyện sức khỏe."
"Ừ, tôi biết." Nguyễn Hàn Minh gật đầu. Cậu cũng cảm thấy sâu sắc về sự bất tiện khi quá yếu ớt như thế này.
Nghĩ ngơi một lúc cuối cùng cậu cũng đi lại máy kiểm tra cuối cùng có trong phòng bên phía kiểm tra cơ bản. Chiếc máy này chính là máy kiểm tra tinh thần lực.
Nguyễn Hàn Minh nằm lên chiếc giường bên cạnh máy, Dương Phúc đi lại rồi kéo máy che khuất khuôn mặt cậu, thứ này chỉ kiểm tra ở phần đầu, bởi vì tinh thần lực nằm ở bộ phận này cảu con người.
Cậu nhắm mắt lại, theo luồng ánh sáng trắng cảu máy kiểm tra chiếu lên mặt cậu sau đó cậu cảm giác trong đầu bỗng nhiên đau nhói lên, có thứ gì đó muốn chen vào đầu cậu, theo quán tính cậu liền phản khán, đẩy nó ra khỏi đầu. Tiếng máy kiểm tra nhanh chóng vang lên ba tiếng tích sau đó ánh sáng tắt ngủm.
"Hả, chuyện gì vậy." Dương Phúc kinh hãi nhìn máy kiểm tra bỗng nhiên mất kết nối, ông nhanh chóng lướt tay trên màn hình cảu máy kiểm tra để sữa chửa, tuy nhiên máy không gặp trục chặt gì cả, thậm chí nó vẫn đang hoạt động một cách bình thường, nhưng ánh sáng của nó lại tắt ngủm không có kết quả.
Nguyễn Hàn Minh cảm thấy nó đã tắt liền lui người ra khỏi máy kiểm tra rồi ngồi dậy, cậu nhìn Dương Phúc sau đó chớp mắt hỏi: "Thế nào."
Dương Phúc nhìn cậu định há miệng bảo cậu chờ chút để ông đổi sáng máy khác thì máy kiểm tra vừa rồi vẫn tắt ngủm bỗng nhiên sáng đèn lên lại, máy móc chạy bình thường trở lại giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của ông. Phạm Huyền Lân cũng nhìn thấy mọi chuyện liền nhìn cậu hỏi:
"Em phản kháng nó à."
"Không thể nào, dù phản kháng thì máy cũng không bị tắt như thế." Dương Phúc không đợi cậu trả lời mà lên tiếng phản bác.
"Tôi phản kháng, bởi vì nó muốn chạy vào đầu tôi." Nguyễn Hàn Minh gật đầu trả lời anh.
"Không sao, không kiểm tra nữa." Phạm Huyền Lân gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ rồi đi lại nắm lấy tay cậu kéo cậu xuống giường.
"Khoang, khoang chẳng lẽ không thử lại lần nữa sao." Dương Phúc nhanh chóng lên tiếng, ông hiện tại khá tò mò về tinh thần lực của cậu, với cái sức mạnh nghịch thiên của vũ khí kia thì tinh thần lực chắc chắn không thể thấp được.
"Không cần. Chú Dương nhờ chú giữ bí mật giúp cháu." Phạm Huyền Lân lắc đầu rồi kéo cậu rời khỏi phòng.
"Này, này. Tên mặt lạnh đáng ghét." Dương Phúc nhìn hai người rời khỏi mà dậm chân tức giận không thôi. Nhưng đúng là lần kiểm tra này khiến ông mở rộng tầm mắt không thôi.
Ông đi lại chụp kết quả lại gửi qua cho Phạm Tuy sau đó nhanh chóng xóa hết kết quả kiểm tra trong các máy kiểm tra cùng với cả quang não của ông. Nhìn kết quả này ông liền hiểu tại sao Phạm gia lại muốn che giấu cho đứa nhỏ đó, nếu như chuyện này lọt vào tai những kẻ kia thì chắc chắn nguy hiểm sẽ kéo đến, Phạm gia không muốn kéo đứa nhỏ vào những cuộc tranh cãi như thế này.