Chương 1: Thời đại tinh tế

"Lấy máu làm vật dẫn."

"Lấy linh hồn làm đặt cọc."

"Ta triệu hồi thần thoại từ xa xưa, lấy thân xác làm nơi chứa đựng."

"Trả thù, hãy thay ta báo thù cho gia đình mình, thay ta trả lại những xỉ nhục mà ta phải gánh chịu."

"Ta triệu hồi ngài. Thánh linh."

Tiếng nói vừa dứt, một luồng ánh sáng tím từ ấn đồ vòng tròn được vẽ bằng máu ở dưới nền gạch phát sáng, sự xao động trong những luồng ánh sáng bay xung quanh cơ thể đang quỳ bên trong vòng tròn, sau đó một luồng ánh sáng tím mạnh mẽ nhất trong các luồng ánh sáng xuyên vào trong cơ thể trong vòng tròn.

Bịch. Cơ thể từ từ ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu đi rồi dừng lại. Vài phút sau từ trong cơ thể luồng ánh sáng tím bao bọc lấy cơ thể rồi từ từ dung nhập vào cơ thể, đến khi ánh sáng hoàn toàn hòa làm một với cơ thể liền biến mất.

Ngón tay bắt đầu cử động, từng ngón từng ngón, hai mắt run rẩy, từ từ mở ra. Cả người từng chút ngồi dậy, trong ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.

"Đây là đâu." Giọng nói đầy quyến rũ vang lên, khác với âm thanh khàn khàn khi nãy, cùng một cơ thể nhưng âm thanh đã hoàn toàn thay đổi, tuy nhiên giọng nói vẫn vậy người khác nghe vào vẫn có thể nhận ra được điểm quen thuộc.

"A." Người vừa tỉnh dậy ôm lấy đầu mình, những ký ức lạ lẫm giống như một thước phim bắt đầu tua nhanh trong đầu, khiến đầu đau nhức dữ dội.

Sau khi địa cầu bùng phát dịch zombie, sự ô nhiễm cũng lan tràn, con người bắt đầu đấu tranh vì sự tồn vong, nhưng loài người yếu ớt, số lượng nhân loại càng lúc càng ít đi cho đến khi dị năng xuất hiện loài người mới dần thở phào nhẹ nhõm, nhưng dị năng không chỉ xuất hiện làm thay đổi cơ thể của nhân loại mà đến zombie cũng trở nên thay đổi. Trước dự khủng khϊếp của zombie cùng sự ô nhiễm của địa cầu, nhân loại quyết định rời bỏ thành tinh mẹ của mình mà bay vào trong vũ trụ rộng lớn kia để tìm kiếm sự sống.

Khi nhân loại đật chân vào một hành tinh bỏ hoang, họ bắt đầu làm lại một thế giới mới. Tuy nhiên mọi thứ đã thay đổi, những người có dị năng lại không muốn giống như người bình thường bị cai trị, họ bắt đầu chia thành hai phe, một phe rời khỏi thành tinh này mà tìm kiếm một hành tinh khác để mở ra một thế giới mà bọn họ có thể dùng sức mạnh để nắm quyền hành, còn nhu74ngn gười ở lại đa số đều là những người bình thường cùng một nhóm người chỉ muốn cuộc sống bình ổn, vì vậy họ đồng ý nghe theo người đứng đầu mà bắt đầu gầy dựng lại nhà cửa cùng tìm kiếm thức ăn.

Tuy nhiên cuộc sống an ổn không kéo dài được bao lâu, một sinh vật được gọi là trùng tộc bắt đầu xâm chiếm hành tinh của nhân loại, một lần nữa con người phải chiến đấu với sinh vật hung hãng này. Nhưng dị năng không thể làm gì lớp vỏ cứng cáp của bọn chúng chỉ có những vũ khí tốt sắt nhọn mới có thể đâm xuyên qua lớp vỏ mà thôi.

Một lần nữa nhân loại lại bất đầu tiến hóa cùng phân chia, bốn nhóm người đã được xác lập:

Power: Người sở hữu sức mạnh vượt trội, vũ khí được xác định là cận chiến.



Support: Người sở hữu tinh thần lực cao, có thể làm dịu tinh thần lực của Power, vũ khí được xác định là hỗ trợ, có khả năng sinh sản thấp.

Spirit: Người sở hữu tinh thần lực thấp, có khả năng điều khiển chiến giáp, có khả năng sinh sản.

Normal: Người bình thường, không có bất kỳ sức mạnh gì, có khả năng sinh sản cao theo giới tính.

Từ lúc đó cho đến hiện tại đã trôi qua bốn ngàn năm, nhân loại cùng trùng tộc vẫn tiếp tục chiến đấu kẻ sống ta chết với nhau.

Chủ nhân thân thể này từ nhỏ đã được kiểm tra độ phù hợp trở thành vị hôn thê từ bé của vị tướng quân tiếng tâm lừng lẫy của đất nước, nhưng sau khi mười bốn tuổi cậu ta đã được kiểm tra hai lần chức nghiệp nhưng kết quả cậu ta chỉ là Normal, không có bất kỳ sức mạnh nào.

Ngày mai là ngày kiểm tra cuối cùng, cũng là ngày cậu ta đính hôn với vị tướng quân trẻ tuổi kia. Mười tám tuổi, hy vọng hoặc thất vọng đều nằm ở độ tuổi này, một khi cậu ta vẫn không thể kiểm tra ra bất kỳ sức mạnh nào thì sẽ buộc di dời đến nơi sinh sống của Normal, hôn sự của cậu ta cũng sẽ hoàn toàn bị chặt đứt. Bí quá hóa liều cậu ta nhớ ra một trận đồ được nói rằng có thể triệu hồi một vị thần nhập vào cơ thể mình để hoàn thành tâm nguyện của mình, vì vậy cậu ta đã làm thử, dùng chính sinh mạng của mình để thể hiện sự thù hằng của bản thân đối với thế giới này.

"Tào lao, ngươi đúng là ngu ngốc đó Nguyễn Hàn Minh." Giọng nói quyến rũ kia nhìn trận đồ trên đất mà thở dài "Cái thứ quệt quạt này mà là trận đồ tri65u hồi thần cái khỉ gì, nếu không phải ta tình cở đi ngang đến dị giới này, tình cờ cảm thấy số mệnh của ta cùng ngươi giống nhau thì có lẽ ngươi đã bị mất máu quá nhiều mà chết rồi chứ làm gì có thần linh ở đây."

Dị giới, đúng vậy nơi này trong mắt pháp sư vĩ đại nhất đại lục Arai là dị giới, đến cả địa cầu mà trong trí nhớ của thân thể này diễn tả lại cũng là một dị giới. Nguyễn Hàn Minh pháp sư vĩ đại được cả đại lục Arai coi là thảm họa cần phải tiêu diệt hiện tại cuối cùng lại hồi sinh trong một cơ thể kém cỏi ở nơi dị giới xa lạ này.

Cậu là thần, cũng không phải là thần, cậu không chính cũng chẳng tà, chỉ cần là thứ cậu thích cậu sẽ lấy nó cho bằng được, chỉ cần không thích cậu sẽ khiến nó biến mất vĩnh viễn. Cậu là anh hùng của người bình thường, nhưng là cái gai trong mắt của thần quang điện, đối với dũng sĩ họ vừa yêu vừa hận cậu, cuối cùng họ lại bắt tay phong ấn cậu vào một khối băng ngàn năm, để cậu chết dần chết mòn.

Cuộc sống hai trăm năm cô độc khiến vị pháp sư vĩ đại đã chán nản vì vậy cậu chẳng hèm thoát khỏi tảng băng mà ngược lại cậu rút hồn mình ra mà bắt đầu ngao du các chiều không gian khác nhau. Hai ngàn năm trôi qua cuối cùng cậu lại dừng chân trong cơ thể này. Đúng là trớ trêu thay bởi vì thương sót cho chủ nhân thân thể này mà cậu đã đồng ý giúp cậu ta trả thù, đổi lại cậu lấy cuộc sống của cậu ta để tiếp tục sống ở nơi dị giới đầy thú vị này.

"Ta cùng ngươi có duyên, bởi vì tên chúng ta giống nhau, sinh mạng cũng hợp nhau. Ta sẽ giúp ngươi trả thù." Nguyễn Hàn Minh đưa tay lên ngực thì thầm, trái tim đang đập diên cuồng của cậu từ từ chậm rãi lại, cảm giác thanh thản trong cơ thể hiện ra sau đó một sợi chỉ linh hồn bay ra khỏi cơ thể cậu rồi tan biến trong không trung.

Cốc, cốc, cốc. Tiếng rõ cửa vang lên, một giọng nói mềm mại ngọt ngào từ bên ngoài vọng vào:

"Chủ nhân, chủ nhân ngài vào trong nhà tắm đã hai tiếng rồi, ngài có sao không."

Nguyễn Hàn Minh nghe thấy giọng nói liền biết người bên ngoài là ai. Robot 00, một loại robot giúp việc được sản xuất từ hai mươi năm trước, là vật duy nhất mà cha mẹ thân thể này để lại cho cậu ta, bởi vì là di vật nên cậu ta dùng nó cho đến hiện tại.

Ngôi nhà mà nguyên chủ đang sinh sống được nhà nước chu cấp, kể cả tiền học tiền ăn đều được nhà nước chu cấp bởi vì cậu là vị hôn thê của một Power. Thời đại tinh tế, luật lệ bắt đầu khác đi, chỉ cần là những người có ích cho đất nước thì sẽ được cung cấp rất nhiều phúc lợi, nhưng một khi được kiểm tra chỉ là một Normal thì sẽ bị lấy lại tất cả rồi đuổi suống khu vực dành cho những người làm công ăn lương vất vả. Đây là sự thực của thời đại này, giai cấp đã được phân rõ ràng.



Mà cha mẹ của nguyên chủ mất đi không phải thực sự do trùng tộc gây ra, bọn họ từng là chiến sĩ dũng cảm trên chiến trường, nhưng vào một ngày khi nguyên chủ tròn mười tuổi thì họ được thông báo rằng đã tử vong do trùng tộc gϊếŧ hại. Nhưng nguyên chủ không tin, cậu ta biết cha mẹ mình sẽ không thể nào bị gϊếŧ hại một cách vô cớ như vậy, bởi vì suy nghĩ này mà cậu ta bắt đầu điều tra đội viên đi cùng họ vào ngày hôm ấy.

Cuối cùng sau bao nổ lực đã để cậu ta điều tra ra, nhóm người hôm ấy ngoại trừ đội viên của cha mẹ cậu thì đều sống sót trở về, chuyện này đúng là cực kỳ vô lý. Nhưng khi cậu ta báo cáo lên thì bọn họ chẳng thèm quan tâm, chỉ là một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch thì làm sao hiểu được chiến trường như thế nào, từ đó cậu ta không còn nhắc lại chuyện này.

Có lẽ cậu ta đã nghĩ khi gã vào nhà tướng quân thì cậu ta sẽ có cơ hội điều tra tiếp việc này, một ngày nào đó có thể trả thù cho cha mẹ mình. Nhưng sự thật trớ trêu cậu ta lại không có bất kỳ sức mạnh nào, kể cả tinh thần lực cũng chẳng có lấy một móng, nếu như ngày mai vẫn như thế thì mọi sự cố gắng của cậu ta sẽ trở nên vô ích, vì vậy cậu ta thử lều mạng một lần, dù sao cũng đã trở thành trò cười của cả nước thêm một trò cười chả thá là gì.

Nguyễn Hàn Minh biết rõ suy nghĩ của nguyên chủ liền thở dài, vị hôn phu trong truyền thuyết kia hoàn toàn chẳng có trong trí nhớ của nguyên chủ, thứ in sâu trong đầu óc này chỉ có một thứ trả thù, đến nỗi thay cậu ta trả lại những sỉ nhục kia cũng chỉ là thuận miệng nói ra.

"Chủ nhân." Thấy cậu không trả lời robot 00 bên ngoài tiếp tục đập mạnh cửa.

"Đừng ồn, ta ra đây." Nguyễn Hàn Minh biết không thể tiếp tục ở lại trong nhà tắm nữa liền lên tiếng nói, cậu nhìn máy vết máu xung quanh mình cùng trên người liền thở dài nhận mệnh dọn dẹp. Trong mắt mỗi con robot đều có chip ghi nhớ cậu không thể để nó vào đây dọn dẹp được: "Đúng là phiền phức."

Sau khi dọn xong cậu lại tắm cho bản thân sạch sẽ rồi mới bước ra ngoài.

Cánh cửa nhà tắm mở ra Nguyễn Hàn Minh nhìn thấy con robot cao bằng nữa người hình đang đứng bên cạnh phòng tấm, cái khuôn mặt được biểu thị đầy tủi thân. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó bị chủ la mắng nên cảm thấy buồn bã không thôi.

Nguyễn Hàn Minh nhìn nó hai mắt sáng rực, dị giới đúng là thú vị, sản phẩm công nghệ cao được sản xuất hàng loạt thế này luôn là thứ không chắc chắn nhưng robot lại khác, mỗi năm sẽ ra đời một loại mới giúp người dân có nhu cầu trong việc sử dụng tốt hơn rất nhiều. Nguyên chủ có thể đổi một loại robot mới nhất hiện tại nhưng cậu lại không nở bỏ di vật duy nhất này nên sử dụng nó đến hiện tại, nó là người nhà duy nhất của cậu ta.

"Chủ nhân." Nhìn thấy cậu đi ra robot 00 liền vui vẻ gọi: "Dịch dinh dưỡng đã chuẩn bị xong, chủ nhân mau dùng bữa đi ạ."

"Ừ." Nguyễn Hàn Minh đưa tay sờ lên cái đầu bóng lưỡng lạnh lẽo của nó rồi nói: "00 dọn dẹp phòng ngủ đi, ăn cơm xong ta muốn ngủ một chút."

"Vâng thưa chủ nhân." 00 trả lời sau đó rời đi. Nguyễn Hàn Minh theo trí nhớ của nguyên chủ mà đi đến nhà bếp sau đó lấy bịch dịch dinh dưỡng hương trái cây từ trong tủ lạnh ra ăn thử.

Trong trí nhớ của nguyên chủ thứ này giống như là thức ăn của người ở thời đại này, rau củ thịt cá ở thời đại này cực kỳ đắc đỏ vì vậy chỉ có thể dùng thứ này để no bụng mà thôi. Dịch dinh dưỡng cũng được chia thành ba loại, loại cấp thấp, loại bình thường, loại cấp cao. Những người ngheo khó như cậu chỉ có thể được cung cấp dịch dinh dưỡng cấp thấp nhất mà thôi.

Nguyễn Hàn Minh vừa nghĩ vừa ăn thử nó, chỉ vừa đưa nó vào miệng khuôn mặt của cậu đã nhăn nhó một cách khó chịu, tuy rất khó ăn nhưng cậu không thể không ăn, hiện tại cậu không biết không gian của mình có còn hay không, nếu còn thì cậu có thể dùng thức ăn bên trong nhưng nếu không còn thì chỉ còn nước ăn thứ này để sống qua hôm nay mà thôi.

Cái người chồng thờ kia, nếu như anh ta giàu có một chút, đẹp trai một chút, tốt tính một chút thì cậu sẽ xem xét gả đi cũng được, nếu như không thì mỗi người một ngã, ai náy đều tốt đẹp, tốt đẹp. Nghĩ như vậy lòng cậu cũng thoải mái hơn cố gắng nuốt hết dịch dinh dưỡng vào bụng rồi đi vào phòng ngủ của mình.