Chương 3

23/10/2022

Đúng vậy, bà Thiệu đã liên hệ với Tiêu Sở Dịch chính là mẹ của Thẩm Bích Tiêu.

Trước đó, thật ra Tiêu Sở Dịch không biết gì về gia cảnh thật sự của Thẩm Bích Tiêu, còn tưởng rằng hắn ta là một đứa trẻ mồ côi có cuộc sống thê thảm.

Cho nên lúc đầu khi cậu ta nghe được tin này, đã rất choáng váng.

Nhưng mà bây giờ, Tiêu Sở Dịch đã đoán trước được diễn biến lúc này, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Khi nói đến những người mẹ ngăn cản con trai của mình thì chắc chắn bà Thiệu nổi tiếng trong danh sách này.

Lúc nãy con trai bà ta còn hao tâm tổn trí phí sức để đào hố cho Tiêu Sở Dịch, chuẩn bị đem nhà họ Tiêu cạo xuống một lớp da.

Kết quả vừa quay đầu, bà ta đã đưa một số tiền lớn cho người sắp rơi xuống vực này.

Tiêu Sở Dịch chỉ nhìn lướt qua tấm chi phiếu, bên trên viết một chuỗi dài số không, đếm không xuể, chẳng qua tổng lại không thể so với số tiền những năm gần đây cậu quăng vào công ty cho Thẩm Bích Tiêu.

Cảnh tượng này cũng đã xảy ra trong kịch bản gốc.

Chẳng qua thời điểm đó nguyên chủ lại ngây thơ thiếu hiểu biết, hết mực yêu thương người yêu.

Hành động ném chi phiếu cùng ánh mắt khinh thường của bà Thiệu, là xúc phạm đối nguyên chủ, cho nên cậu ta đương nhiên sẽ không nhận lấy.

Cho dù sự thật mà bà Thiệu tiết lộ làm cho bất ngờ đả kích nhưng nguyên chủ nghiến răng, lưng thẳng tắp.

Cậu ta chọn tin vào Thẩm Bích Tiêu, tin tưởng người yêu lúc bấy giờ của mình.

Nhưng đối với Tiêu Sở Dịch, người đã hiểu trước được sự tin tưởng này mang lại "sự đáp trả" như thế nào, thì những câu nài nỉ ngây thơ của nguyên chủ kiếp trước là không có ý nghĩa gì.

Thẩm Bích Tiêu nợ Tiêu Sở Dịch đâu chỉ là số tiền mà bà Thiệu ném ra này.

Nhưng mà, tiền được cho miễn phí, không lấy thì phí lắm nha.

Tiêu Sở Dịch ước tính tình hình kinh tế của mình một chút, phát hiện nguyên chủ sớm đã đem toàn bộ tài sản quăng vào công ty Thẩm Bích Tiêu, trên người căn bản không còn bao nhiêu tiền nữa.

Chỉ là trước đây ăn ở đều ở công ty, mà lại có Thẩm Bích Tiêu phụ trách tài khoản, nguyên chủ đối tiền bạc không có nhiều nhạy cảm.

Một khi cách xa Thẩm Bích Tiêu thì cậu ta sẽ lâm vào hoàn cảnh túng thiếu, khó khăn.

Tiêu Sở Dịch sắc mặt bình tĩnh, ung dung đưa tay cầm lấy tấm chi phiếu kia, gật đầu nói: "Được."

"Cậu đừng tưởng rằng có thể ôm lấy con trai tôi bằng số tiền ít ỏi kia, nó cũng chỉ là chơi đùa với cậu mà thôi, nhà chúng tôi không bao giờ thiếu tiền, nhưng nó đã có hôn ước, đầu xuân sang năm sẽ kết hôn, người ta là một cô gái đứng đắn không giống như người tâm cơ như cậu... chờ một chút —— "

Bà Thiệu đang nói trôi chảy, không ngừng chế giễu và trào phúng Tiêu Sở Dịch ảo tưởng quá mức, bà mặc dù ở trong công ty có cái chức, nhưng thực tế cũng không quản nhiều lắm, mà nhà họ Tiêu cũng không có ở đây, nên bà cũng không quen lắm, chỉ coi là trong nhà Tiêu Sở Dịch có một chút tiền, liền muốn ôm đùi của Thẩm Bích Tiêu.

Bà cho rằng người trước mặt sẽ không dễ dàng từ bỏ con trai mình nên tiếp tục chế giễu mà không nghĩ ngợi gì.

Nói được nửa chừng, bà chợt tỉnh táo lại, nhận ra rằng Tiêu Sở Dịch nói là " Được", không phải là cự tuyệt.

Sắc mặt bà Thiệu càng thêm khó coi: "Cậu nói cái gì?"

Bản chất con người chính là như thế, nhìn người khác bướng bỉnh nài nỉ thì sẽ chán ghét, nhưng khi người khác dễ dàng gật đầu bỏ cuộc, bà lại cảm thấy đối phương đang coi thường con mình, càng cảm thấy khó chịu.

Tiêu Sở Dịch cười cười, không ngại để bà càng khó chịu hơn: "Tôi nói tôi sẽ rời xa Thẩm Bích Tiêu, ngài không cần phải lo lắng, trên đời này đàn ông có hai cái đùi còn rất nhiều, con trai của ngài cũng không phải duy nhất, tôi chỉ hi vọng ngài hãy để ý con trai của mình, đừng để hắn đến làm phiền tôi là được."

Những lời này càng đâm vào trái tim bà Thiệu, nhưng đối phương đã thuận theo đáp ứng yêu cầu của bà, bà cũng không thể ép đối phương thay đổi mà không rời xa Thẩm Bích Tiêu được.

Nói thế nào cũng sai, trong lòng bà Thiệu khó chịu không thôi, cuối cùng cũng không kiềm được mặt mũi.

"Tốt nhất là cậu nên ghi nhớ lời cậu nói!" Bà Thiệu tức giận đứng dậy, phun ra một câu cay nghiệt rồi quay đầu bỏ đi, "Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Sau khi tiễn bà Thiệu, Tiêu Sở Dịch đi đến bên ngoài cửa tiệm, dựa vào tường ở góc rẽ, mới lấy điện thoại ra xem.

Trên đường có lui tới mấy cô gái nhỏ nhìn thấy Tiêu Sở Dịch, không khỏi dừng chân một chút, sắc mặt đỏ lên rồi cùng với bạn mình nói nhỏ gì đó.

Tiêu Sở Dịch cười với bọn họ, cô gái nhỏ liền đỏ mặt, vội đẩy bạn mình ra.

Điều này khiến Tiêu Sở Dịch nhớ đến đứa cháu gái nhỏ của mình, thực ra cậu khá thích trẻ con, luôn cảm thấy trong những đứa trẻ đó có một thứ gì đó mà cậu không có, nhìn một lát sẽ thấy cả người thư giãn hơn không ít.

Tâm trạng tốt của Tiêu Sở Dịch chỉ kéo dài cho đến khi cậu trả lời điện thoại.

Điện thoại vẫn là của Thẩm Bích Tiêu gọi tới, hắn kiên trì không ngừng hồi lâu, nhưng lại nắm bắt thời gian rất tốt, cố ý điều chỉnh khoảng cách thời gian ở giữa một chút.

Nhưng câu đầu tiên hắn nói khi gọi điện thoại liền bại lộ lòng dạ nhỏ mọn của hắn: "Sở Dịch, em trở về chưa? Hợp đồng lần trước anh nói với em đã hoàn thành tốt rồi, em tranh thủ thời gian tới ký tên đi, muộn rồi sẽ quên mất."

Cuộc điện thoại không hỏi cậu về việc cậu mất tích vào tối hôm trước, không hỏi cậu làm cái gì, đã ăn sáng hay chưa mà câu đầu tiên liền nói đến chuyện “hợp đồng” luôn.

Tiêu Sở Dịch sửng sốt một chút, nhịn không được cười lạnh một tiếng, nhưng cậu cố hết sức không phát ra tiếng, thấp giọng đáp: "Được."

Nghiêm túc mà nói, Thẩm Bích Tiêu mới tốt nghiệp đại học hai năm nay, đây lại là lần đầu tiên làm chuyện kinh doanh như thế này, không chê vào đâu được, nhưng nguyên chủ ngây thơ, cho nên liền vô thức xem nhẹ những chi tiết nhỏ dị thường kia.

Nơi Thẩm Bích Tiêu hẹn không phải ở công ty, mà là ngay tại nơi Tiêu Sở Dịch tìm những người bạn xấu này.

Theo hắn nói, sở dĩ hẹn ở đây là do khi tìm được nhà tài trợ, bên kia tình cờ cũng có cuộc họp ở đây nên anh mới ký hợp đồng tại đây.

Việc tài trợ này là do Thẩm Bích Tiêu phụ trách thêm hoạt động của công ty, lại nghĩ chuỗi mắt xích tài chính đang xảy ra vấn đề, cho nên nguyên chủ không nghi ngờ gì cả.

Thẩm Bích Tiêu vội vàng gấp gáp gọi điện thoại, nhưng Tiêu Sở Dịch biết, coi như hiện tại cậu chậm rãi quay người về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó ung dung trở lại đều có thể tới kịp.

Đây là một cái bẫy được làm đặc biệt cho cậu, làm sao mà không kịp được.

Nhưng Tiêu Sở Dịch không lãng phí thời gian, cậu so với Thẩm Bích Tiêu còn sốt ruột hơn.

Đến cửa phòng đã được hẹn trước, Tiêu Sở Dịch đứng ở cửa một hồi, nhìn trái nhìn phải.

Phần lớn gian phòng tầng này đều là phòng hội nghị, rất nhiều công ty sẽ đặt trước gian phòng ở nơi này cho các cuộc họp hoặc sự kiện nào đó.

Bây giờ đang là giờ cao điểm, người đến người đi không ít, còn vô ý đi chậm bước chân bởi vì ngoại hình của Tiêu Sở Dịch.

Nơi này là nơi tốt để truyền tin bát quái.

Tiêu Sở Dịch cười cười, gõ cửa.

Khi cửa phòng bị mở ra, trên mặt Tiêu Sở Dịch lập tức biến thành vẻ ũ rũ mệt mỏi, nhìn có chút chật vật, nhưng nhìn cũng không khó coi.

Trong phòng tổng cộng có năm người, ngoại trừ một "nhà tài trợ" diễn trò, Thẩm Bích Tiêu ngồi bên cạnh nhà tài trợ, còn lại đều là bạn học đại học của Tiêu Sở Dịch.

Vào năm học cấp ba, Thẩm Bích Tiêu đột nhiên có ý tưởng muốn thành lập công ty internet, ngoại trừ Tiêu Sở Dịch móc hết tài sản riêng hỗ trợ hắn không điều kiện, cũng chỉ có năm bạn học này nguyện ý tham gia.

Ba người có mặt lúc này cũng nằm trong số đó, một người còn đã sớm rời khỏi khi vừa tốt nghiệp, người còn lại gần đây đang đi công tác, nhưng trái tim của anh ta đã không còn ở công ty này từ lâu, rời đi cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Trừ nhà tài trợ ở đây, cơ bản có thể nói là tất cả "Nguyên lão"* đều đến đông đủ.

*Chỗ này tui không biết để sao cho hợp lý nên giữ nguyên nhà UwU

Người mở cửa là cô gái duy nhất trong số năm người, khi nhìn thấy Tiêu Sở Dịch, ánh mắt vô thức né tránh, rụt rè chào hỏi, sau khi đón người vào cửa liền không nói lời nào.

Cô gái này chịu trách nhiệm chính về công việc kỹ thuật trong công ty, ngày thường trông cũng trầm, nhưng lúc này nếu không để ý kỹ thì cũng không ra có điểm gì bất thường.

"Sở Dịch? Em đến rồi." Thẩm Bích Tiêu tựa như lúc này mới chú ý tới Tiêu Sở Dịch, lập tức thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn cậu cười cười, vẫy tay gọi cậu tới, "Mau tới đây ký tên đi, anh đã ký xong, chỉ còn thiếu của em thôi, Lý Tổng thời gian đang gấp."

Tiêu Sở Dịch dừng một chút, buông xuống bàn tay đang chậm rãi đóng cửa, chỉ để cửa phòng khép mở, sau đó cậu đi về phía Thẩm Bích Tiêu, ngồi xuống vị trí đối diện hắn.

Tầm mắt mọi người chỉ một thoáng đều tập trung ở trên người Tiêu Sở Dịch, nhưng cậu làm như không thấy, ngẩng đầu, ánh mắt toàn rơi vào trên người Thẩm Bích Tiêu.

Thẩm Bích Tiêu trời sinh không tệ, ngũ quan đoan chính thâm thúy, lông mày và mắt như lưỡi đao, khí chất kiêu ngạo, chỉ là cố gắng kiềm chế nên không bộc lộ ra quá nhiều.

Khi hắn ta mở miệng, giọng nói ấm áp mang theo diệu dàng giống như là ảo giác khiến người khác không khỏi mê đắm.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Sở Dịch, trong mắt như là ngân hà, sâu không thấy đáy, làm cho người ta sinh ra ảo giác cảm thấy thâm tình.

Đây là người đàn ông Tiêu Sở Dịch từng yêu sâu đậm.

Đây là người đã tính toán Tiêu Sở Dịch vào chỗ chết.

Tiêu Sở Dịch nhìn chằm chằm Thẩm Bích Tiêu một hồi, sau đó rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào bản hợp đồng bị Thẩm Bích Tiêu đẩy tới trước mặt.

Đây chính là bản hợp đồng mà Thẩm Bích Tiêu muốn dụ dỗ cậu ký vào.

Ở trên đương nhiên là những hợp đồng hợp tác và tài trợ nghiêm túc, nhưng ở giữa... chính là bùa đòi mạng của nhà họ Tiêu.

"Sở Dịch, khoảng thời gian này thật vất vả cho em, chẳng qua bây giờ chỉ còn lại hai bản hợp đồng, ký xong chúng ta liền có tiền, vậy em không cần phải chạy khắp nơi ở bên ngoài nữa rồi." Giọng điệu Thẩm Bích Tiêu nhẹ nhàng, trên mặt không nhìn ra ý tứ thúc giục nào, "Em xem trước một chút cũng không sao."

Lý Tổng bên cạnh nhận được ám chỉ, lập tức nói: "Thẩm tổng làm sao vậy? Làm sao nhìn so với tôi còn gấp hơn thế."

Thẩm Bích Tiêu thở dài: "Không gạt ngài, phía dưới tôi còn hẹn hai vị sếp nói chuyện hợp tác, hai vị đều không có thời gian, cho nên hôm nay phải nói đến chuyện này. Chẳng qua Lý Tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết vấn đề của ngài trước."

Vị "nguyên lão" ngồi bên cạnh lập tức thúc giục: "Vậy thì mau ký đi, chuyện này có liên quan đến sự sống còn của công ty chúng ta."

Cô gái ngồi đối diện cũng nói nhỏ: "Đúng vậy, anh Tiêu, anh Thẩm đã mất mấy đêm để có thể thương lượng được bản hợp đồng này đấy."

Chỉ có người ngồi ở cửa nhìn chằm chằm bức tường không chớp mắt một cái, lúc này mới hừ lạnh một tiếng.

Nếu bây là nguyên chủ thì sao đây?

Cây bút mực của Tiêu Sở Dịch xoay tròn mấy vòng giữa các ngón tay, chống khuỷu tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn xấy giấy trước mặt, ngón tay thon dài thừa dịp nắng ấm ngoài cửa sổ chiếu vào đẹp như mỹ ngọc, xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Người bên cạnh hơi lắc đầu, nhìn xuống khóe môi rồi đầu ngón tay của đối phương, không khỏi thất thần, nhưng cuối cùng vẫn dồn hết sự chú trong mắt vào bản hợp đồng trên bàn.

Nếu như là nguyên chủ...

Tiêu Sở Dịch, người chưa trải qua phản bội, tất nhiên sẽ cúi đầu trước những lời trách cứ nhẹ nhàng của người khác, cảm thấy xấu hổ vì sự do dự của mình, dễ dàng tin vào những lời nói của Thẩm Bích Tiêu.

Cậu ta còn đề nghị giúp Thẩm Bích Tiêu đảm nhận một hợp đồng đàm phán khác.

Cuối cùng, dĩ nhiên không chút do dự, cậu ta ký tên vào bên dưới chỗ đầu ngón tay Thẩm Bích Tiêu đang chỉ.

Nếu có thể có người từ sâu trong Địa Ngục bò trở lại, thì với sự kiêu ngạo của thiếu gia này, có lẽ cậu ta sẽ chia tay với Thẩm Bích Tiêu và rời đi, sau đó sẽ tìm cách đối phó với kẻ thù này một cách quang minh chính đại.

Nhưng cậu...

Không tốt như vậy, lòng dạ hẹp hòi tuyệt đối đứng thứ nhất.

"Lạch cạch" một tiếng, cây bút trên tay Tiêu Sở Dịch rơi xuống trên mặt đất, trái tim của những người có mặt ở đây đều khẽ run lên.

"Sở Dịch —"

"Này Tiêu Sở Dịch, cậu có thể nhanh lên không —"

"Anh Tiêu, anh —"

"Rầm" một tiếng vang thật lớn đánh gãy lời muốn nói của đám người này.

Tiêu Sở Dịch giẫm lên chiếc bàn bị cậu lật úp, mấy tờ hợp đồng bên trên rơi xuống đất, cậu không quan tâm chút nào, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Bích Tiêu đang bị ngã dưới đất.

"Đệt mẹ tụi mày!"

Tiêu Sở Dịch giơ ngón giữa của mình với Thẩm Bích Tiêu.

——————————————

Chương này khoảng 2700 từ lận, nhiều hơn chương trước khoảng 500 từ ಥ⁠‿⁠ಥ

Đau lưng, mỏi gối, tê tay quá •́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀

Khi nào mới được xem cảnh ngọt ngào của đôi chính đây (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)