Chương 17 (Hạ)

Nhϊếp Ân Tây cố không nhìn bảo bối xa cách đã lâu của mình, xông tới nện vai Chu Vũ, âm thanh vì sốt ruột mà có chút phát run: "Ai cho anh đi tìm cái này! Ai cho anh bán máu! Đồ ngốc, đại ngu si!"

Chu Vũ mặc hắn đánh, trên mặt còn mang theo vết thương mỉm cười, muốn lau nước mắt cho hắn mới phát giác tay mình quá ướt.

Gã nhẹ giọng nói: "Khối Phân còn tức giận phải không?"

Nhϊếp Ân Tây hận sự nhẹ dạ của chính mình, nhưng cố tình hắn chạy không thoát khổ nhục kế của Chu Vũ. Chu Vũ cả người thương tích khiến tâm hắn đau, Nhϊếp Ân Tây trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: "Hắn muốn ở đây với Chu Vũ sao?"

Ý nghĩ này mới hiện lên lại bị Nhϊếp Ân Tây nhấn xuống. hắn không muốn lại nghĩ những chuyện này, cả mắt cả tâm đều là Chu Vũ bị thương, kéo gã qua muốn thanh tẩy vết thương cho gã.

Chu Vũ mặc hắn bài bố, ánh mắt tham lam nhìn Nhϊếp Ân Tây, Nhϊếp Ân Tây đi đâu liền nhìn theo đó.

Nhϊếp Ân Tây dùng bông còn sót lại lau chỗ trầy cho gã, vết thương Chu Vũ đều ngoài da thịt, phía ngoài còn sưng lên một vòng bong bóng, hắn càng nhìn càng muốn khóc, nước mắt tí tách chảy xuống.

Tâm Chu Vũ bị nước mắt người trước mặt hoàn toàn thẩm thấu, gã mâu thuẫn nghĩ, gã hi vọng Khối Phân khóc vì gã, lại không muốn thấy Khối Phân khóc.

"Khối Phân, anh không sao, chút vết thương nhỏ này không quan trọng lắm, đừng khóc được không?"

"Đều tại anh đồ ngốc...Nha...Ai cho cho anh đi, em không cần những thứ đó cũng được, anh làm gì phải như vậy...Nha nha...Cố ý khiến em khó chịu phải không?"

Chu Vũ không biết biểu đạt tình cảm của mình thế nào, khẽ lắc đầu một cái.

Nhϊếp Ân Tây không tiếp tục nói nữa, kiềm chế du͙© vọиɠ muốn khóc, nghiêm túc quấn băng mới trên tay cho Chu Vũ, rồi lại xoa thuốc lên vết thương trên đùi gã.

Giằng co một trận, Nhϊếp Ân Tây xoa xoa đơn giản thân thể Chu Vũ, mới nằm vào phía trong.

Hắn mới vừa nằm xuống Chu Vũ liền tiến đến, cánh tay nhẹ nhàng ôm eo hắn.

Nhϊếp Ân Tây hừ nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế để mình không đυ.ng đến vết thương trên người Chu Vũ.

"Khối Phân, em còn tức giận không?"

Nhϊếp Ân Tây phục gã rồi, mình cũng đã dựa vào đây còn hỏi có tức giận không, cố ý kéo dài âm thanh nói: "Tức — chết — rồi!"

Chu Vũ càng ôm chặt hắn, đôi môi ở trên đỉnh đầu hắn cọ hai cái: "Anh biết em không giận."

Nhϊếp Ân Tây tức giận hỏi gã: "Anh đi đâu tìm túi của em?"

"Lão Mã chỉ đường cho anh, bọn họ ngại bao quá nặng, khi đó chỉ đem người mang đi."

"Anh nói anh có ngốc không? Sao cứ phải đi hôm nay, trời mưa đường núi không dễ đi, anh so với em càng rõ hơn đi?"

"Hai ngày nay quá bận, vốn định ngày mai đi, thế nhưng hôm nay trời mưa, anh sợ chúng bị hư."

Nhϊếp Ân Tây nói mãi liền mang theo đau lòng: "Cũng không phải đồ gì quan trọng..."

"Khối Phân nói muốn vẽ."

Nhϊếp Ân Tây hoàn toàn không biết làm thế nào với gã mới tốt, đến gần cắn cằm gã một chút, hỏi tiếp:

"Bán máu thì sao?"

"...Lão Mã bên kia thúc tiền có chút gấp."

"Lão Mã?"

"Y lần trước hỗ trợ tìm em..."

"Vậy bong bóng trên bả vai thì sao?"

"...Làm nông đều có cái này."

"Đừng lừa em! Trước anh không có!"

"...Ở dưới núi bốc gạch mấy ngày, kiếm chút tiền."

"Ngu ngốc! Đại ngu ngốc!"

Nhϊếp Ân Tây ngẩng mặt lên phần là đau lòng phần là sinh khí cắn cằm gã, mãi đến khi chạm được môi Chu Vũ lại bị đối phương hung ác hôn.

Quá lâu không làm nhưng cảm giác vẫn còn, kỹ thuật hôn của Chu Vũ đều là luyện với Nhϊếp Ân Tây mà ra, bất kể là liếʍ cằm hay là cắn môi.

Nhϊếp Ân Tây bị hôn đến không kịp thở, Chu Vũ một tay nâng má hắn, chóp mũi dán chóp mũi nói: "Khối Phân, đừng chạy được không?"

Nhϊếp Ân Tây nhắm mắt lại, nhẹ nói một câu: "Được."