Chương 12(Thượng)

Chu Vũ hô hấp đột nhiên dồn dập, mặt gã ở trong bóng tối nóng khó chịu, cầm tay Nhϊếp Ân Tây không cho hắn lộn xộn, kinh hoàng nói: "... Đừng nhúc nhích, chờ một lát."

Nhϊếp Ân Tây lại không định buông tha gã —— nam nhân dù sao cũng bị hai lạng thịt nửa người dưới kia chi phối, hắn nhẹ nhàng đối Chu Vũ nói: "Vũ ca, để em giúp anh có được không?"

Chu Vũ không có cách nào từ chối yêu cầu của hắn, tay ngày thường khí lực căn bản dùng mãi không hết giờ khắc này lại không có cách nào khống chế bàn tay nhỏ gầy của Nhϊếp Ân Tây, gã cảm giác được rõ ràng một cái tay có chút lạnh lẽo xuyên qua lưng quần gã, chạm vào bộ lông dưới hạ thân, cuối cùng cầm dươиɠ ѵậŧ gã, chậm rãi từ trên xuống dưới tuốt động.

Chu Vũ thậm chí bởi vì kí©h thí©ɧ quá lớn mà đứng lên, gã không biết dươиɠ ѵậŧ của mình cơ hồ tại thời điểm Nhϊếp Ân Tây mới vừa sờ lên liền trướng lớn hơn một vòng, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm trong bóng tối vị trí Nhϊếp Ân Tây mà thở gấp.

Nhϊếp Ân Tây lần đầu tiên giúp người khác xóc lọ, kỹ thuật không tốt cũng chỉ có thể kiên trì. Đồ vật của Chu Vũ đem tay hắn chống đỡ tràn đầy, mặt trên gân xanh theo động tác trên dưới vuốt ve của hắn không ngừng cọ tay hắn. Ngón tay cái sát qua chuông khẩu đối phương, đem chất lỏng tuyến tiền liệt đã phân bố ra vẩy lên người, tăng tốc ve vuốt.

Phản ứng Chu Vũ chỉ có thể dựa vào nghe để phán đoán, Nhϊếp Ân Tây bị tiếng thở dốc của gã làm cho tim đập nhanh hơn —— dưới thân thể cường tráng mà rắn chắc, hắn thậm chí có một loại ảo giác: Chu Vũ bất cứ lúc nào nghiêng người cũng có thể đổi vị trí hai người.

Thời điểm cao trào trước mắt Chu Vũ cơ hồ lóe bạch quang, linh hồn đều sắp cùng bắn ra, này không chỉ là thân thể kɧoáı ©ảʍ, càng là trong lòng thỏa mãn, gã thậm chí không muốn tỉ mỉ suy nghĩ hành động này của Nhϊếp Ân Tây có phải để lấy lòng mê hoặc gã hay không, giờ khắc này kɧoáı ©ảʍ làm cho gã quên hết tất cả.

Nhϊếp Ân Tây trên tay tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn ẩm ướt tách tách chảy xuống, hắn nhỏ giọng nói: "Vũ ca, lấy chút giấy..."

Chu Vũ như vừa tỉnh giấc chiêm bao, từ bên trong kɧoáı ©ảʍ giống như sắp chết gian nan thoát thân, gã quẫn bách từ dưới gối xé ra một tấm giấy lớn, trước tiên giống như che giấu chứng cứ đem vật trên tay Nhϊếp Ân Tây qua loa chà xát một trận, vò thành một cục ném xuống đất, sau đó lại xé ra một chút tinh tế lau cho hắn.

Nhϊếp Ân Tây kỳ thực rất muốn đi rửa cái tay, nhưng mà rửa tay phải đi ra ngoài lấy nước lạnh, hành hạ như thế hiển nhiên không nên lắm, vì vậy mặc cho Chu Vũ lau.

Sau khi lau xong, Chu Vũ liền thuận tư thế đem hắn áp xuống giường, hôn lên đôi môi hắn.

Nụ hôn này bao hàm rất nhiều, du͙© vọиɠ, khát cầu, hi vọng, khẩn thiết, bởi vì bị hôn đặc biệt lâu Nhϊếp Ân Tây có chút mơ hồ, đợi đến lúc Chu Vũ cũng bắt chước sờ lên hạ thể hắn mới thanh tỉnh lại.

Hắn nghiêng đầu tránh né đôi môi Chu Vũ "Vũ ca, em... Em không cần."

Chu Vũ rất nghiêm túc phủ quyết hắn, Nhϊếp Ân Tây cơ hồ có thể nghĩ ra biểu tình trên mặt hắn có chút nghiêm túc mà lạnh lùng "Em giúp anh, anh cũng giúp em."

Nhϊếp Ân Tây không hăng hái bị gã nắm lấy cũng đi lên, hắn rất lâu không thư giải qua bởi vậy đặc biệt khó nhịn, Chu Vũ rõ ràng so với hắn còn trúc trắc hơn, Nhϊếp Ân Tây bị bàn tay đầy nốt chai bao vây thịt hành kí©h thí©ɧ vừa đau vừa sảng khoái.

Trong bóng tối tiếng thở dốc của hắn bên tai Chu Vũ có thể nói là ngọt ngào, một vòng một vòng ngấm vào lòng gã, Chu Vũ so với lúc mình được giúp còn muốn hưng phấn hơn, tỉ mỉ cảm thụ được Nhϊếp Ân Tây phản ứng, càng muốn mang đến cho hắn càng nhiều cảm giác hơn.

Cuối cùng Nhϊếp Ân Tây cũng bắn đi ra, Chu Vũ qua loa xoa cho chính mình, hai người đều tiến nhập thời gian hòa bình giả ngắn ngủi, lười biếng giao chồng lên nhau không muốn động.

Nhϊếp Ân Tây lại không biết tại sao tâm lý mang theo chút khổ sở, kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi qua đi chính là vô tận hư không, cực lạc hơn nữa cũng không thể che giấu sự thật lúc này hắn đã rời xa nhà.

Chu Vũ trước tiên từ trên người hắn đứng lên, nhẹ nhàng đem hắn kéo đến đầu giường đắp kín mền cho hắn, hai người hiểu ngầm không nói chuyện, ôm nhau ngủ.