Chương 5: Truy án

“Tiếng Thái?” Một đám người nghe đến từ này, đồng loạt ngửa cổ lên nhìn Diệp Phi.

Đinh Chí Thành đối chiếu hoa văn cuộn sóng trên ngực nạn nhân và từ

‘Tế lễ’

trong tiếng Thái, quả nhiên trùng khớp.

“Mẹ nó! Đúng là tiếng Thái này!” Đinh Chí Thành vỗ trán, vô cùng phiền muộn vì sự kém hiểu biết của mình.

“Thật à?” Mấy người cùng xúm lại xem.

Lão Vương hét lên, “Sao chữ Thái lại như gà bới thế này? Chẳng giống chữ viết của một quốc gia gì cả! Cái này ai mà nghĩ ra được cơ chứ!”

“Diệp đội trưởng, anh giỏi thật đấy! Cả Đinh kỹ thuật cũng không hiểu kìa!” Diêu Khiết khinh miệt nhìn Đinh Chí Thành, lại hỏi Diệp Phi, “Nhưng Diệp đội trưởng này, sao anh biết đó là tiếng Thái vậy?”

Diệp Phi và Vu Bân đang so sánh tư liệu trước máy tính, nghe thấy câu này, Diệp Phi ngẫm nghĩ, cười đáp, “Một chuyên gia nói cho tôi biết.”

“Chuyên gia gì cơ?”

“Chuyên gia rất đặc biệt.” Diệp Phi vừa nói vừa bước tới bên máy in, đang định in tài liệu thì nghe thấy Liêu Tuyết Hoa hô một tiếng, “Diệp đội trưởng, máy nội bộ.” Cô dùng mắt ra hiệu chiếc điện thoại trên bàn.

Diệp Phi thuận tay ấn nghe.

“Alo? Đội Hình sự…”

“Alo! Diệp đội trưởng! Em Tiểu Đông đây, có phát hiện lớn!”

Giọng Quan Tiểu Đông phấn khởi lạ thường, mấy người trong đội cũng lập tức lên tinh thần, Diệp Phi vội hỏi, “Phát hiện gì thế?”

“Chẳng phải anh lệnh em điều tra mối quan hệ của ba người chết sao? Thực ra bản thân ba người này không có quan hệ gì cả!” Quan Tiểu Đông lấp lửng, nghe thấy đầu bên kia có người chửi mình mới vội vàng nói tiếp, “Anh có nhớ lúc trước chúng ta điều tra hai nạn nhân nữ, một người thì mẹ mất sớm, một người thì cha mới chết bệnh năm kia không?”

Quan Tiểu Đông lại ngừng một lát, Diệp Phi lớn tiếng gào, “Thằng ranh này, có gì nói mau!”

Tiếng gào này rất có uy lực, Quan Tiểu Đông không dám trì hoãn nữa, nghiêm mặt nói, “Em tra được rồi, hai người đã mất này tuy không cùng xuất hiện với Quách Văn Cường, nhưng cả ba đều có liên quan đến một vụ án 8 năm trước.”

Diệp Phi vội vàng cầm ống nghe lên, xúc động hỏi, “Vụ án gì?”

“Là vụ đường dây buôn lậu thuốc phiện ấy, hồi đó chấn động cả Lệ Dương, nghe nói còn dính dáng đến không ít quan chức, sau khi tra ra thì bị che đậy, còn bị Cục Cảnh Sát tỉnh Y hạ lệnh cưỡng chế phong tỏa mà. Cha mẹ đã chết của hai nạn nhân nữ lần này đều làm nhân chứng trong vụ án đó, mà nạn nhân nam Quách Văn Cường lại là tổ trưởng Tổ chuyên án Đội hình sự Lệ Dương hồi ấy, đã tham dự toàn bộ quá trình điều tra phá vụ án đó. Sau này anh ta còn nhờ thế mà được thăng cấp, nhưng chẳng hiểu sao lại chủ động yêu cầu được giáng chức, về quê ở Hà Nam làm cảnh sát quèn.”

Tim Diệp Phi đập thình thình, chính là đây!

Diệp Phi một tay chống bàn, phấn khởi nói, “Làm tốt lắm!”

Được Diệp Phi khích lệ, Quan Tiểu Đông đắc chí cười to, “Thế em dập máy trước đây, em về ngay.”

“Khoan đã! Đừng về, đi thăm dò tư liệu và lý lịch của những người có liên quan đến vụ án đó trước đã.”

“Rõ!”

Dập máy, Diệp Phi lập tức xin chỉ thị cấp trên, liên hệ với Cục Cảnh Sát tỉnh Y, yêu cầu giải phóng hồ sơ vụ án “1·28” năm 94. Trong quá trình có một số trục trặc, phải mất vài ngày, cuối cùng Diệp Phi mới lấy được tư liệu.

Mở túi hồ sơ đã ố vàng, nhìn tập giấy dày hơi dính bụi, Diệp Phi không khỏi nhíu mày, đã là văn kiện niêm phong cất trong kho mà vẫn có người bỏ công nghiên cứu sao? Chẳng lẽ có người cảm giác vụ án này kỳ quái?

Diệp Phi rót một tách cà phê, ngồi trước bàn làm việc, bắt đầu lật từng tờ.

Chính xác là một vụ trọng án, nhưng quá trình và tình tiết không có chỗ nào ly kỳ đặc biệt. Đại ca xã hội đen đọ súng với cảnh sát, bị hạ gục ngay tại trận, danh sách đồng lõa bị tịch thu, số người liên quan bao gồm cả quan chức nhà nước, tổng cộng có năm người, chức vụ không cao, nhưng đều nắm giữ các vị trí tương đối quan trọng, có thể hiểu khi đó sức ảnh hưởng của vụ án này ác liệt thế nào.

Hai kẻ bị tình nghi lớn nhất trong tổ chức tội phạm, một bị phán tử hình ngay tại trận, một vì đã lập công trạng, bị phán tù chung thân. Năm quan chức dựa theo mức độ phạm tội, lần lượt bị phán tử hình chậm, chung thân, 15 năm đến 20 năm. Những nghi phạm còn lại cũng đều nhận hình phạt theo nhiều mức độ.

Tổng thể vụ án trông có vẻ rất hợp tình hợp lý, không có điểm nào khả nghi, hơn nữa dựa theo phán quyết của tòa, những người liên quan đều đang ngồi tù, không có điều kiện gây án. Nhưng nếu không phải một trong những người này thì là ai?

Sau đó Diệp Phi chú ý tới một chi tiết, người làm chứng nghi phạm có lập công, chính là Quách Văn Cường. Nghi phạm này tên gọi Phó Hạ Viêm, từ biên bản thẩm vấn ghi lại, ban đầu cảm xúc của Phó Hạ Viêm rất kích động, tuyên bố mình là một gián điệp của cảnh sát, nhưng trải qua điều tra, cơ quan cảnh sát không có tư liệu chứng minh hắn là gián điệp, nên lời của hắn không phải sự thật. Sau đó có vài nhân chứng chứng minh Phó Hạ Viêm từ nhỏ đã không học hành nhiều, còn có tiền án, tuyển chọn cảnh sát rất nghiêm ngặt, lý lịch chính trị không sạch sẽ thì chắc chắn không có khả năng được làm cảnh sát. Các nhân chứng này, hai trong số đó là mẹ của Uông Tiểu Hàm và cha của Hoàng San San.

Mẹ của Uông Tiểu Hàm là hàng xóm của Phó Hạ Viêm, cha của Hoàng San San là chủ nhiệm lớp trung học của Phó Hạ Viêm.

Ba nhân chứng còn lại lần lượt là giáo viên trung học của Phó Hạ Viêm — Triệu Ấn, bạn gái Dương Vân, và đội trưởng Đội trinh sát hình sự Lệ Dương — Quách Văn Cường.

Trước quá nhiều bằng chứng, Phó Hạ Viêm ngừng phản kháng, nhận tội không do dự. Sau này Quách Văn Cường đột nhiên tuyên bố trong quá trình vây bắt Quách Phú (Cầm

đầu

tổ chức tội phạm), Phó Hạ Viêm đã cứu mạng hắn, khẩn cầu toà án xử nhẹ Phó Hạ Viêm, cũng bởi vậy nên Phó Hạ Viêm được miễn án tử hình, bị phán chung thân.

Nhìn qua như vậy, giữa Phó Hạ Viêm và những người chết đúng là có mối liên hệ, nhưng vẫn còn thiếu chút gì đó. Diệp Phi đánh bạo đặt giả thiết, giả thiết Phó Hạ Viêm chính là hung thủ vụ án “5·3”, vậy thì động cơ của hắn là gì? Trả thù? Nhưng hắn nhận tội không phản kháng, toà án không xử oan hắn, chứng cứ của nhân chứng cũng không có chỗ hở, không đủ cấu thành lý do để trả thù điên cuồng như vậy. Huống hồ hắn còn bị phán chung thân, sao có thể ra ngoài hành hung người khác?

Phó Hạ Viêm trên ảnh chụp là một gã đàn ông khá đẹp trai, mặt hình chữ nhật, ánh mắt sắc sảo và bình tĩnh, thể trạng to lớn, chiều cao 183 centimet, vào tù năm 26 tuổi, hiện tại 7 năm sau là 34 tuổi, hiển nhiên ngoại trừ việc hắn chưa từng làm cảnh sát, tất cả các điều kiện đều phù hợp với phỏng đoán về hung thủ trước đó.

Hắn là xã hội đen, bản lĩnh cao cường cũng là lẽ tất nhiên, nhưng nếu hắn không được huấn luyện quân sự, thì tại sao còn cố ý gấp quần áo thành hình ‘đậu phụ’? Điều này đại biểu cho thứ gì? Diệp Phi chăm chú nhìn ảnh chụp, nhìn mãi, đột nhiên cảm giác khuôn mặt này trông khá quen mắt, trong đầu lóe lên, anh đứng bật dậy, xông ra khỏi văn phòng, hô to với bên ngoài, “Tiểu Đinh! Mau! Giúp tôi điều tra danh sách phạm nhân bị truy nã năm ngoái có ai tên Phó Hạ Viêm không!”

Đinh Chí Thành đang bưng ấm rót nước, giật mình làm bắn nước sôi lên tay, vừa vung vẩy vừa tuân lệnh, “Rõ!

Sếp đợi một lát,

em làm ngay!”

Đinh Chí Thành làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã tìm ra tư liệu trên máy tính, cầm một tờ giấy từ máy in chạy vội đến văn phòng Diệp Phi, “Diệp đội trưởng! Tìm được rồi! Có! Có Phó Hạ Viêm!”

Diệp Phi



tàn thuốc, đứng dậy khỏi ghế, tiếp nhận lệnh truy nã, nóng bừng cả người, “Đúng là hắn!”

Ngày 11 tháng 2 năm 1999, nhà tù tỉnh Y

xảy ra một

vụ

vượt ngục tập thể, tổng cộng có tám phạm nhân đào tẩu, chấn động toàn quốc, lúc ấy giám ngục trưởng bị cách chức,

Cục cảnh sát Bộ công an thành lập Tổ chuyên án điều tra vụ này, trong một năm bắt được năm tên, còn ba tên khác vẫn đang lẩn trốn. Ba tên đang lẩn trốn này

gồm cả

Phó Hạ Viêm! Hơn nữa trong các phạm nhân vượt ngục, chỉ

mình hắn là có liên quan tới vụ án “1·28”.

“Diệp đội trưởng, sao vậy? Phó Hạ Viêm này chính là hung thủ sao?” Đinh Chí Thành hỏi.

Diệp Phi cau mày, thả lệnh truy nã lên bàn, “Vẫn chưa thể xác định.” Chính xác, kể cả Phó Hạ Viêm đã vượt ngục, thì cũng không có gì chứng minh hắn là hung thủ vụ án “5·3”, bởi vì nhìn qua thì hắn cũng không có động cơ gây án.

Quách Văn Cường giúp hắn thoát tội tử hình, theo lý mà nói, hắn phải biết ơn Quách Văn Cường mới đúng, không có lý do gì để gϊếŧ gã. Bằng không, giữa hai người hẳn phải có thù hận, tới nỗi hắn sẵn sàng gϊếŧ hại viên cảnh sát đã cứu hắn, còn gϊếŧ hại con gái của hai nhân chứng đã qua đời? Từ những chứng cứ thu được, tất cả hiềm nghi đều chỉ vào Phó Hạ Viêm, rốt cuộc có phải hắn làm hay không, nếu phải thì điều gì khiến hắn làm như vậy, chỉ khi bắt được hắn, thẩm vấn hắn thì mới sáng tỏ được.

Nghĩ đến đây, Diệp Phi lập tức gọi về Cục, báo cáo tình hình, ngay chiều hôm đó, Tống Thế Bác tổ chức hội nghị khẩn cấp. Dựa theo phân tích của Diệp Phi, đối tượng hành hung kế tiếp rất có khả năng là Triệu Ấn, giáo viên trung học của Phó Hạ Viêm hoặc Dương Vân — bạn gái của Phó Hạ Viêm, đề nghị lập tức bảo vệ hai người này, bố trí lực lượng lân cận, chờ hung phạm chuẩn bị ra tay thì lập tức vây bắt.

Tống Thế Bác đồng ý với quyết định của Diệp Phi, nhanh chóng cử người liên hệ với hai đương sự.

Nhưng kết quả lại khiến tất cả ngỡ ngàng, Triệu Ấn năm năm trước đã xuất ngoại, còn Dương Vân lại bất ngờ tử vong không lâu sau khi Phó Hạ Viêm bị bỏ tù.

Nhận được tin tức này, Tổ chuyên án lại lâm vào tĩnh lặng.

“Sao vậy được? Thế này chẳng phải hung thủ rửa tay gác kiếm được rồi à?” Diêu Khiết mất kiên nhẫn đầu tiên.

“Rửa tay gác kiếm không tốt sao? Chẳng lẽ cô muốn có thêm mấy người bị hại nữa chắc?” Quan Tiểu Đông nhìn ảnh chụp Dương Vân, tiếc hận nói, “Cô nàng này ưa nhìn thế, chết phí quá…”

Diêu Khiết căm giận ‘chậc’ một tiếng, đảo mắt nhìn trời. Liêu Tuyết Hoa ngồi bên cạnh lắc đầu, “Nếu hung thủ đã rút tay về, muốn bắt hắn sẽ rất khó khăn.”

“Thân phận kẻ bị tình nghi đã rõ, ngoại hình hắn cũng đặc biệt, bắt

giữ hắn chắc không phải chuyện khó, tôi sẽ đưa người đi tóm hắn về!” Lão Vương đập bàn, bật dậy.

“Đứng lại!” Diệp Phi gọi lão Vương, lườm lão một cái, “Tìm chỗ nào? Hắn có thể vượt ngục ra ngoài, cả nước truy bắt hai năm không được, chẳng lẽ dễ dàng bị anh tóm vậy sao?”

Lão Vương vò đầu, nhe răng toét miệng, “Thế phải làm sao? Ngồi chờ hắn từ trên trời rớt xuống đầu tôi à?”

“Đương nhiên phải tìm, nhưng không thể xằng bậy, ngộ nhỡ đánh động hắn, hắn chơi trò phản trinh sát với anh, có khi vài năm không tìm được hắn đâu, đội ta còn cả đống vụ khác, thiếu nhân lực trầm trọng, ai hơi đâu lề mề với hắn?” Diệp Phi nói.

“Thế thì làm sao tìm được?”

Diệp Phi ném đầu thuốc vào thùng rác, nhìn Quan Tiểu Đông, “Lấy bản đồ ra đây!” Quan Tiểu Đông nhanh nhẹn lấy bản đồ trên giá đặt lên bàn, mọi người cùng tới chặn bốn góc bản đồ, Diệp Phi dùng bút đỏ đánh dấu hiện trường ba vụ án, “Từ Bắc Kinh đến huyện Đồng Bách ước chừng khoảng 223.4 km, chỉ có một đường cao tốc, sau khi gây án hai vụ trước, hung thủ từ Bắc Kinh di chuyển đến huyện Đồng Bách tất nhiên phải dùng phương tiện giao thông, tôi đoán hắn không thể tới Đồng Bách mới tìm xe chuyển xác, như vậy rất dễ bị phát hiện, hẳn là hắn vẫn dùng xe của mình. Tiểu Đông, cậu điều tra những chiếc xe di chuyển trên cung đường này, từ Bắc Kinh đến huyện Đồng Bách trong khoảng thời gian từ ngày 21 tháng 5 đến ngày 1 tháng 7.”

“Rõ!” Quan Tiểu Đông nhận lệnh, lập tức cầm mũ cảnh sát, định ra ngoài.

“Chờ đã, mọi người chú ý, lần này hành động, tất cả phải mặc thường phục, điều tra cũng phải hết sức kín đáo, lấy thân phận dân thường để hỏi thăm, chưa tới mức vạn bất đắc dĩ thì không cần đưa văn kiện làm chứng ra, tránh đánh rắn động cỏ.”

“Rõ!” Cả đội trăm miệng một lời.

Quan Tiểu Đông đi rồi, Diệp Phi dùng bút đỏ nối hiện trường hai vụ án tại Bắc Kinh, vẽ thêm các nhánh, nói, “Diêu Khiết làm một chuyến sang đội cảnh sát giao thông, điều tra camera giao thông trên những con đường này xem có chiếc xe nào khả nghi. Lão Vương mang vài người tiếp tục thăm hỏi dân chúng, xem khoảng thời gian này có người hoặc xe khả nghi xuất hiện hay không.”

“Rõ!”

“Tuyết Hoa, phiền cô đến Lệ Dương một chuyến.” Diệp Phi nghiêng đầu nhìn Liêu Tuyết Hoa.

“Ôi, khách sáo thế.” Liêu Tuyết Hoa mỉm cười, “Có phải muốn em điều tra quan hệ của Phó Hạ Viêm và Dương Vân không?”

Diệp Phi cười khen ngợi, “Đúng, nếu được thì cố gắng đừng quấy rầy cảnh sát Lệ Dương.”

Liêu Tuyết Hoa tò mò nhìn anh, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Nếu không liên hệ với cảnh sát Lệ Dương, một mình cô điều tra thật sự có phần khó khăn, chung quy số tư liệu cảnh sát nắm giữ cũng rất nhiều. Nhưng cô tin Diệp Phi, cô biết nhất định anh có chủ ý riêng của mình.

Vì vậy cô không nói gì, chỉnh đốn một chút rồi cũng đi ngay.

Mấy người đi rồi, Diệp Phi trở lại văn phòng, lật xem tư liệu “1·28”. Mấy ngày nay, chỉ cần được yên tĩnh là đầu óc anh lại tràn ngập khung cảnh hôm đó gặp được Bạch Minh Ngữ, là một sinh viên 17 tuổi, khả năng quan sát và suy luận của Bạch Minh Ngữ thật sự giống như trong tiểu thuyết hoặc trên TV, khiến anh cực kỳ kinh ngạc, và cũng khiến anh cảm giác mới mẻ vô cùng, bởi vì anh chưa từng gặp bất cứ ai như vậy ngoài đời. Anh đột nhiên rất muốn biết nếu Bạch Minh Ngữ nắm được những tư liệu này, cậu sẽ có suy luận gì.

Nghĩ đến đây, Diệp Phi cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, nhấp nhổm không yên, anh vội vàng bỏ hồ sơ vào túi, mặc áo vest, định đến trường học tìm Bạch Minh Ngữ.

Cạnh cửa chính vào văn phòng treo một tấm gương, anh đi qua rồi vòng lại, soi gương một lát, mấy viên cảnh sát xung quanh nhìn mà kinh ngạc, anh ho khan hai tiếng, vội vàng rời khỏi Đội hình sự.

“Diệp đội trưởng hồi xuân đấy à?” Có người hỏi.

“Theo tôi phán đoán, có tám phần.” Có người đáp.