Đêm hôm trước vật lộn dữ dội, Diệp Phi ngủ thẳng tới chiều hôm sau mới dậy. Nhìn vẻ mặt của Phùng Quế Chi và lũ trẻ trên bàn cơm, Diệp Phi cảm giác bữa này ăn như tra tấn.
“Chú cảnh sát ơi, kể chuyện cho bọn con nghe đi.”
“Chú cảnh sát ơi, sao giọng chú khàn thế?”
Phùng Quế Chi gõ đầu thằng nhỏ, “Cấm hỏi nhiều.” Nói xong thì cười khà khà với Diệp Phi.
Diệp Phi xấu hổ, cả mặt cả mông nóng rực lên, nóng tới nỗi hoa cúc cũng rát.
Lúc ấy Diệp Phi có một ý nghĩ, chắc chắn không thể ở lại đây. Sau bữa cơm, anh nói chuyện này với Bạch Minh Ngữ, không ngờ bé con lại vui vẻ đồng ý, tối hôm đó dọn đồ, hớn hở chuyển sang nhà Diệp Phi sống.
Đêm ấy Diệp Phi mới nhận ra một vấn đề, hình như trước mặt người khác Bạch Minh Ngữ không hề hoạt bát, cũng không nói nhiều, nhất là lúc ăn cơm, chuyện xấu hổ như thế mà cậu vẫn nhàn nhã ăn, từ đầu tới cuối chẳng hé răng, mặc kệ anh bị đám trẻ con quay như chong chóng, mồ hôi đầm đìa. Không phải anh trách Bạch Minh Ngữ không giải vây cho anh, mà anh chỉ thấy lạ, tại sao nhóc con này lúc ở một mình với anh thì miệng mồm liến thoắng? Ăn cơm nói, mà làʍ t̠ìиɦ cũng nói liên hồi…
Có phải điều này chứng tỏ đối với em ấy thì mình rất đặc biệt hay không? Diệp Phi tự sướиɠ.
Vừa ra viện đã muốn sống một mình, Diệp Phi tốn không ít thời gian thuyết phục mẹ, cuối cùng mới trấn an được mẹ Diệp. Diệp Phi định sắp xếp xử lý cho qua giai đoạn bận rộn này, củng cố tình cảm với Bạch Minh Ngữ thêm một chút, rồi sẽ lựa lúc thích hợp bẩm báo lại việc này với mẹ.
Hôm sau Bạch Minh Ngữ thuê công ty vận chuyển, chuyển hết đồ đạc của cậu sang nhà Diệp Phi. Căn hộ lạnh lẽo tự nhiên có thêm người ở, tức khắc bừng bừng sức sống. Diệp Phi đi tới đi lui, nhìn qua nhìn lại trong phòng, cảm động suýt thì bật khóc.
“Ăn đi, em làm riêng cho anh đấy.” Bữa sáng, Bạch Minh Ngữ đẩy một cái đĩa tới trước mặt Diệp Phi, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn anh. Nắng sớm chiếu lên má cậu, khuôn mặt cậu tuấn tú hệt như thiếu niên vừa bước ra từ truyện tranh.
“Anh Phi, ra xem này! Hiện trường không có sơ hở mà cảnh sát Mỹ chỉ dựa vào một sợi tơ nhân tạo đã bắt được hung thủ rồi!” Sau bữa cơm chiều, Bạch Minh Ngữ nhảy phắt dậy từ đống tạp chí, chạy tới trước bàn làm việc của anh, chỉ vào bản tin cho anh xem.
“Anh Phi… Để em mát xa chỗ này cho anh một lát nhé?” Trong chăn, Bạch Minh Ngữ ôm lấy anh từ phía sau, hư đốn dùng vật cứng to bự tách mở hai cánh mông anh, cọ qua cọ lại, cẩn thận đòi hỏi.
“Anh Phi… Thích không?” Hoàn thành nhiệm vụ thần thánh hạng nhất, Bạch Minh Ngữ lại hôn thẳng một đường từ miệng tới thân dưới của anh, vỗ về nỗi bất an từ 1 chuyển thành 0 của anh…
…
Diệp Phi thực sự không thể ngờ có ngày mình lại được sống trong cuộc sống thần tiên này, về sau ngẫm lại, anh cảm thấy những ngày này bản thân mình không khác gì gã Hoàng đế ngu ngốc bị sắc đẹp mê hoặc. Mỹ nam tài mạo song toàn, dịu dàng giàu tình cảm, vui vẻ tươi sáng như Bạch Minh Ngữ, làm gì có kẻ nào không quăng mũ cởi giáp, nguyện lòng vì cậu mà trả giá tất cả?
Cũng bởi anh bị tình yêu làm cho mờ mắt, mụ đầu, không nhìn rõ sự thật, không hiểu được nội tâm của Bạch Minh Ngữ, nên về sau mới dẫn tới một chuyện khiến anh hối hận nhất cuộc đời.
Diệp Phi chính thức đi làm lại là vào cuối năm, khi vụ án 5.3 đang trong giai đoạn cực kỳ căng thẳng. Bởi vì hung phạm đã tập trung vào mục tiêu kế tiếp, cảnh sát ngày đêm canh gác trước cửa nhà người bị hại tiếp theo, không dám lơ là một phút, nhưng hắn vẫn không hành động, như thể cố tình thách thức sự kiên nhẫn của cảnh sát, chờ đợi thời cơ mới ra tay.
Hóa ra từ nửa tháng trước, Bạch Minh Ngữ đã hỗ trợ ban kỹ thuật phá giải ý nghĩa của bức thư nọ.
Mỗi từ đều được cắt từ báo hoặc tạp chí, Bạch Minh Ngữ tốn không ít thời gian đối chiếu, phát hiện đối phương dùng đủ các loại tạp chí từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây để ghép thành bức thư này. Trong buổi họp bàn của Tổ chuyên án, Bạch Minh Ngữ dùng bút vẽ ra một bức họa trên giấy trắng, trình bày chi tiết nội dung của bức thư, cũng như ẩn ý giấu sau nó cho cảnh sát xem.
Đầu tiên là tìm tạp chí để đối chiếu, công việc này chiếm rất nhiều thời gian, nhưng hướng đi chính xác, không phí công vô ích. Sau khi có đầy đủ tư liệu, việc tiếp theo là nghiên cứu và phân tích mối liên hệ giữa các bài báo nọ, cuối cùng thông qua tên của các tạp chí, xác định đây là một bức điện tín dưới dạng mật mã. Hơn nữa còn dùng mã Morse rất thông dụng trên thế giới.
“Ai cũng biết ( Tiểu Bạch cho là như vậy), mã Morse là do một chuỗi các phần tử đã được chuẩn hóa ngắn “·”, đọc là Di, và dài “―”, đọc là Da, tạo thành, bức mật điện lấy ra từ tên các tạp chí là thế này…” Bạch Minh Ngữ viết mã điện báo lên giấy:
―· · ―··― ―/·―― ···· · ·―· ·...
DaDi Di Di DaDiDiDa Da/DiDaDa DiDiDiDi Di DiDaDi Di.Sau đó dùng bút đánh dấu vào từng ký hiệu trên giấy, chắt lọc thành mấy chữ:
【THE NEXT ONE IS WHERE】“Chẳng hiểu câu này là sao, viết nhầm à?” Một cảnh sát trẻ lập tức đặt câu hỏi.
“Đúng thế, chẳng phải ‘Ở đâu’ là trạng từ nghi vấn sao? Dù đứng sau ‘Is’ thì vẫn không thành câu hoàn chỉnh, phần sau phải có định ngữ hoặc danh từ chứ.”
Một cảnh sát lớn tuổi nói, “Má… Mấy đứa giỏi thế…”
Một cảnh sát khác nói, “Tôi cũng không hiểu gì…”
Bạch Minh Ngữ đáp, “Trước mắt thì phần lớn bức điện mật mã này đều bằng tiếng Anh, từ con số và dấu chấm câu đều không thể hiện tiếng Trung, nên đối phương rất có khả năng chọn dùng ‘Tiếng Anh kiểu Trung’ để thể hiện lời nhắn nào đó.”
“Tiếng Anh kiểu Trung?”
“Dịch sang tiếng Trung là ‘Tiếp theo ở đâu’.”
“Chúng ta đang muốn hỏi hắn, hắn lại hỏi chúng ta?”
“Ừ đúng, nếu thế thì câu này làm gì có nghĩa?”
…
Lúc ấy Diệp Phi đứng nghe cũng thấy nhức cả đầu, như lọt trong sương mù. Anh nhíu mày tự hỏi, nhưng
mãi không nghĩ ra nên chuyển mắt sang nhìn Bạch Minh Ngữ, càng lúc càng thán phục vợ mình (Thuần túy là ý da^ʍ chủ quan), yêu thương thì thôi khỏi phải nói, giờ anh cũng rất sốt ruột muốn biết cậu lại có hướng nhìn khác thế nào.
Bạch Minh Ngữ dùng bút đỏ khoanh tròn chữ ‘WHERE’, vẻ mặt phấn chấn, “Thực ra nếu là tiếng Trung thì dễ hiểu hơn, tiếng Trung sao có thể làm khó người Trung Quốc chứ?”
Cậu nhìn Diệp Phi, giọng điệu vừa dịu dàng vừa mờ ám, “Anh Phi nói xem có đúng không?”
Diệp Phi không ngờ Bạch Minh Ngữ thình lình chuyển sang mình, vội vàng hắng giọng một cái, đổi tư thế đáp, “Ừ, đúng.”
Bạch Minh Ngữ hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía mọi người, “Thực ra tôi cũng không dám chắc ý của hắn, nên muốn thảo luận với mọi người một lát, xem có từ nào hợp lý nhất để thay cho ‘Ở đâu’. Thế này đi, mọi người cứ nêu ý kiến, giả thiết ‘Ở đâu’ chính là một danh từ thì các vị nghĩ tới từ nào đồng nghĩa?”
“Na Xử.”
(Chỗ nào)
“Na Biên.”
(Bên nào)
“Na Nhi.”
(Nơi nào)
“…”
Mọi người lập tức sôi nổi bàn luận.
Bạch Minh Ngữ nhíu mày suy nghĩ, cảm giác vẫn không đúng, sau đó lại nhìn Diệp Phi, “Anh Phi, anh cũng nói thử xem.”
Diệp Phi cắn môi, mãi mới bật ra hai chữ, “Hà Xử…”
(Nơi đâu)
Cũng như Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi không khỏi bối rối vì IQ của mình.
Bạch Minh Ngữ sáng bừng mắt, “Hà Xử! Hà Xử … Hà Phương
(Phương nào)… Hà Phương… Xin
hỏi đường
phương nào, đường ngay tại dưới chân…” Còn tự trích đoạn một câu trong ‘Tây Du Ký’.
“Hà Phương? Nghe có vẻ có lý.”
“Đúng thế!”
“Kế tiếp là Hà Phương?”
“Hà Phương
có vẻ hợp lý, nhưng có ý nghĩa gì?”
Bạch Minh Ngữ nghiêng đầu, sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, “Nếu ‘Hà Phương’ là tên người thì sao?”
Tên người? Diệp Phi ngớ ra.
Phương nào
– Hà Phương? Cái tên này… Nghe quen lắm!