Buổi tối hôm nay Tống Văn Thiến cán bột làm mì sợi, nước dùng là nước luộc gà nấu già.
Buổi tối mấy hôm gần đây, Tô Vân Cảnh hay ho khan. Để bồi bổ thân thể cho cậu, Tống Văn Thiến nấu canh gà trong ba giờ.
Thịt gà mái già được xé nhỏ, thêm chút nấm hương thái mỏng, xào thơm lừng.
Phó Hàn Chu không thích gừng, trong nước lèo ngoại trừ mùi thơm nhàn nhạt thì vẫn có mùi gừng không xóa đi được. Đến nỗi hắn ăn mà nhíu chặt mày.
"Nấu canh gà thì phải thêm gừng, gừng có thể khử mùi tanh, cậu cho vào bát nhiều thứ hơn thì có thể trung hòa bớt mùi gừng đi đó." Tô Vân Cảnh cho hết thịt gà xào nấm hương trong đĩa vào bát hắn.
Nước lèo cho ít muối nên mùi gừng mới đậm như vậy.
Phó Hàn Chu rũ mắt nhìn nấm hương, thịt gà được thêm vào trong chén, thần sắc không rõ.
"Hôm nay cô nhi viện quét dọn chỗ ở của chúng ta một lượt, bắt được vài con chuột."
Phó Hàn Chu đột nhiên nói.
Tô Vân Cảnh:....
Lúc ăn cơm nói chuyện này có ổn không?
"Vậy không phải tốt sao?" Tô Vân Cảnh sử dụng chiến thuật có lệ cho qua.
Cậu vừa mới ăn cơm chiều xong, dà dày còn đang tiêu hóa, thật sự không muốn nói đến chuột với Phó Hàn Chu.
"Việc này có liên quan đến cậu không?" Đôi mắt đen kịt của Phó Hàn Chu nhìn vào cậu.
Tô Vân Cảnh sửng sốt, không biết tại sao Phó Hàn Chu lại có suy đoán như vậy.
Sau khi nhận được "quà tặng đặc biệt" của Phó Hàn Chu, ngày nào Tô Vân Cảnh cũng sẽ bóp vụn giăm bông, rải xung quanh khu vực gần ký túc xá. Không chỉ vậy, Phó Hàn Chu nhiều lần nghe được người lớn trong cô nhi viện nói rằng gần đây luôn nhận được điện thoại khiếu nại cô nhi viện có nhiều chuột. Hôm nay cô nhi viện đột nhiên tìm rất nhiều người tới chỗ ở của bọn họ bắt chuột, Phó Hàn Chu rất khó để không liên hệ việc này với Tô Vân Cảnh.
Việc này đúng là có một phần công lao của Tô Vân Cảnh.
Nhưng cậu không dám nhận toàn bộ công lao về mình, cậu chỉ thúc đẩy một bước thôi.
Nếu hiệu trưởng của cậu không tham gia cuộc bình chọn, đài truyền hình lại muốn tới phỏng vấn thì Tô Vân Cảnh không thể chỉ dùng vài ba câu đánh nhịp cho hiệu trưởng Vương về lần quyên góp này.
Chỉ có thể nói rằng đó là do vòng sáng nam phụ của Phó Hàn Chu.
Tuy nhiên, đây cũng là một trường hợp có thể tranh công với Phó Hàn Chu, là cơ hội kéo gần khoảng cách giữa họ, Tô Vân Cảnh tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Hiệu trưởng trường tớ sắp lên TV, tớ nói với ông ấy rằng gần nhà tớ có một cô nhi viện, đúng lúc ông ấy muốn làm việc tốt nên mới làm một đợt quyên góp cho cô nhi viện."
"Các cậu nếu luôn ở trong hoàn cảnh như vậy thì không ổn, hiện tại không còn chuột nữa thì buổi tối có thể ngủ ngon hơn."
Con ngươi vốn đã đen của Phó Hàn Chu lúc nhìn thấy vẻ tươi cười đầy thiện ý của Tô Vân Cảnh thì càng thêm đen kịt, giống như một nơi khắc nghiệt tràn ngập khí độc, đến cả dã thú hung mãnh nhất cũng không dám bén mảng đến.
Tầng tầng sương mù ấy làm người khác không thể đọc hiểu được cảm xúc chân thật nơi đáy mắt của hắn.
Đây không là ánh mắt mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có.
Thật ra Phó Hàn Chu không thích Tô Vân Cảnh.
Cũng không hiểu nổi vì sao cậu lại thích quản chuyện của người khác như vậy.
Hắn ngồi cùng Tô Vân Cảnh, thậm chí ăn cả cơm mà đối phương mang đến.
Không phải hắn đã tiếp nhận Tô Vân Cảnh mà là vì hắn muốn xem thử xem, nếu hắn vẫn luôn dùng tư thái thờ ơ lạnh nhạt này thì Tô Vân Cảnh có thể đối xử "tốt" với hắn trong bao lâu.
Phó Hàn Chu không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
-
Ngày đài truyền hình tới, hiệu trưởng Vương mang theo đội thiếu niên tiền phong gồm các học sinh lớp sáu cùng vật phẩm quyên tặng tới cô nhi viện.
Bọn họ còn làm tình nguyện cả ngày.
Giúp trường học phân phát cặp sách, tập tranh mới cho bọn nhỏ, còn kể truyện xưa cho họ.
Những học sinh có tài nghệ còn biểu diễn múa hát, đàn điện tử.
Sau khi tan học, lúc Tô Vân Cảnh đến cô nhi viện tìm Phó Hàn Chu thì các bạn nhỏ đều cầm quà tặng mới của mình, một đám vui muốn chết.
Không ai còn thèm muốn kẹo của cậu nữa, địa vị tuột dốc không phanh.
Lúc này, Tô Cảnh Vân bi thương phát hiện.
Cậu, Tô, bá đạo tổng tài, Vân Cảnh, đã không còn nắm giữ được mạch máu kinh (kẹo) tế (đường) của cô nhi viện.
Nhóc béo còn rất hào phóng mà cho Tô Vân Cảnh hai cục kẹo chocolate, tỏ vẻ đi theo nhóc béo có chocolate ăn.
Tô Vân Cảnh dở khóc dở cười.
Phó Hàn Chu tuy tuổi còn nhỏ, chỉ có bảy tuổi nhưng lại là người rất độc lập.
Hắn không muốn bất cứ thứ gì cả, bút vẽ là mang từ nhà mình tới, giấy vẽ là sách luyện tập mà người khác dùng một mặt rồi bỏ. Đồ ăn, hắn cũng không lấy. Dù là kẹo chocolate, bánh mì, bánh quy, thậm chí là trái cây cũng không muốn.
Tô Vân Cảnh cười cười nhìn người đang ngồi dưới bóng cây, nhóc này lòng tự trọng rất nặng nha.
-
Phó Hàn Chu ăn cơm chiều do Tô Vân Cảnh mang tới, bao gồm cả miếng dưa hấu lạnh.
Trời càng ngày càng nóng, mấy ngày gần đây Tô Vân Cảnh đều mang trái cây ướp lạnh tới cho Phó Hàn Chu. Có khi là dưa hấu, lúc là nho, là mận, đều là trái cây mà Tống Văn Thiến mua.
"Cậu có muốn ăn tôm hấp dầu không? Ngày mai là sinh nhật bố tớ, mẹ tớ sẽ làm ít đồ ngon, đến lúc đó tớ mang cho cậu nhiều hơn chút."
Tô Vân Cảnh trong lúc thu dọn hộp cơm không thì hỏi Phó Hàn Chu.
"Tùy tiện." Phó Hàn Chu nhàn nhạt đáp.
Phó Hàn Chu là một người kén ăn nghiêm trọng, khó hầu hạ di truyền từ mẹ sang.
Nhưng vì tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện dù hắn có chính kiến của riêng mình lại không thể làm chủ được.
Vậy nên dù là ăn đồ không thích ăn thì hắn cũng sẽ không giống những đứa trẻ khác.
Nhưng mà so với những đứa trong cô nhi viện thì Phó Hàn Chu bắt bẻ nhiều lắm.
"Vậy cậu có muốn ăn gì không?" Tô Vân Cảnh lại hỏi.
Gần đây cậu luôn cố gắng làm Phó Hàn Chu nói nhiều hơn, dù gì thì nói chuyện vẫn là cây cậu kéo gần khoảng cách tốt nhất.
"Không có."
"Muốn chơi?"
"Không có."
Tô Vân Cảnh:...
Đứng trước bé khốc kiều tích chữ như vàng, Tô Vân Cảnh thất bại.
Quả tim này, xem ra không dễ dàng giao ra như vậy.
"Vậy ngày mai tớ mang tôm lớn cho cậu, buổi tối đừng ăn cơm, chờ tớ."
Tô Vân Cảnh đã cắm flag để Phó Hàn Chu chờ cậu.
Kết quả là vào lúc nửa đêm, Tô Vân Cảnh đột nhiên sốt cao còn xuất hiện cả tình trạng ho ra máu, bị nhanh chóng đưa vào bệnh viện.
Thân thể nguyên chủ luôn không không tốt, tình huống đột nhiên như này không phải lần đầu.
Đây cũng là nguyên nhân mà lần trước Tô Vân Cảnh có dấu hiệu sốt là Tống Văn Thiến không cho cậu đi học.
Tô Vân Cảnh đợt bệnh này phải ở bệnh viện suốt bốn ngày.
Ngày đầu tiên Phó Hàn Chu không ăn cơm chiều, chờ tôm hấp dầu của Tô Vân Cảnh.
Nhưng chờ tới tận 8 giờ tối, lúc cô nhi viện đóng cửa sắt lại, hắn vẫn không đợi được Tô Vân Cảnh đến.
Ngày hôm sau Tô Vân Cảnh vẫn không tới.
7 giờ tối, Phó Hàn Chu ngồi dưới bóng cây, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Đến ngày thứ ba thì ngay cả nhóc béo cũng nhịn không được chạy tới hỏi Phó Hàn Chu vì sao hai ngày nay Tô Vân Cảnh không tới.
Trong mắt nhóc béo, tuy Phó Hàn Chu và nó đều là đàn em nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Tô Vân Cảnh độc sủng Phó Hàn Chu, nó chỉ là đàn em số hai. Vậy nên khi không thấy đại ca đâu thì đàn em số hai chỉ có thể khuất nhục chạy tới hỏi thăm tin tức ở chỗ đàn em số một.
Thấy Phó Hàn Chu làm mặt lạnh, cũng không trả lời được, nhóc béo hơi bực.
"Hỏi cậu đó, có phải cậu với đại ca cãi nhau, làm cậu ấy tức chạy không?"
"Cậu ấy chẳng lẽ về sau cũng không tới nữa?"
Càng nghĩ nhóc béo càng sợ hãi.
Tô Vân Cảnh với mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện mà nói thì chính là kho kẹo di động, hơn nữa tính cách cậu cũng rất tốt, quan hệ với bọn họ cũng không tồi.
Thấy gương mặt của nhóc béo mang theo lo lắng rất rõ, trong con ngươi đen nhánh như mực của Phó Hàn Chu mơ hồ lộ ra tia châm chọc.
Mấy hôm trước, lúc cô nhi viện nhận được quyên tặng, Phó Hàn Chu lạnh mặt nhìn những đứa nhỏ khác vì được người khác bố thí mà vui vẻ. Ở trong mắt Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh đối với hắn cũng là một loại bố thí.
Quan hệ loại này là không bình đẳng, lúc thích thú thì sẽ đối với mi ôn hòa hữu hảo, sẽ dùng một ít vật nhỏ thu hoạch tín nhiệm của mi.
Nhưng đến lúc chán rồi thì sẽ kết thúc trò chơi này, không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của mi.
Phó Hàn Chu đã sớm đoán trước được ngày này, vậy nên hắn không có kỳ vọng gì với Tô Vân Cảnh.
Do đó, hắn sẽ không thất vọng như nhóc béo.
Trên thế giới này sẽ không có ai theo mi đến cuối cuộc đời, vậy nên chỉ có thể dựa vào chính mình.