Cái bóng của giá sách phủ lên khuôn mặt Giang Sơ Niên khiến cho ánh mắt anh ấy thoạt nhìn có vẻ khó hiểu không dễ đoán.
“Cậu là Văn Từ phải không?” Giang Sơ Niên nhìn thẳng vào Tô Vân Cảnh.
Tim Tô Vân Cảnh đập loạn, nhịp tim quá nhanh khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Đối mặt với một câu hỏi trực diện như vậy, phản ứng đầu tiên của đại não chính là lảng tránh.
“Hả?” Tô Vân Cảnh giả bộ không nghe rõ, nghiêng tai hỏi: “Cái gì?
Giang Sơ Niên nhìn từng phản ứng trên gương mặt Tô Vân Cảnh, ánh mắt không phải là vẻ chất vấn sắc bén, mà là sự thâm trầm và nghiêm túc.
“Có phải là cậu đã trở về rồi không?”
Giọng nói nhàn nhạt của Giang Sơ Niên có xen vài phần đau lòng chua xót.
Dưới cái nhìn như vậy, cổ họng Tô Vân Cảnh đột nhiên trở nên bỏng rát.
Nhưng do bị hệ thống xuyên sách nhắc nhở nhiều lần nên cậu chỉ có thể kìm nén cảm xúc trào dâng trong lòng, cố nở một nụ cười thoải mái.
“Sao đột nhiên lại hỏi một câu như vậy?” Tô Vân Cảnh cười khẽ: “Chẳng lẽ anh thực sự tin trên đời này có việc mượn xác hoàn hồn à?”
Ánh mắt Giang Sơ Niên vẫn nhìn chăm chú vào mặt Tô Vân Cảnh, trong mắt hiện lên một tia sáng nhỏ.
Giọng nói của anh ấy nhẹ vô cùng: “Tôi không tin, nhưng anh Phó tin, cậu ấy vẫn luôn chờ Văn Từ trở về.”
“Đôi khi tôi còn nghĩ là cậu ấy bị điên rồi.” Trong đáy mắt Giang Sơ Niên có sương mù lượn lờ: “Nhưng tôi cũng chỉ có thể tiếp tục gạt cậu ấy, bởi vì chỉ có như vậy cậu ấy mới có thể sống tốt”.
Nụ cười trên môi Tô Vân Cảnh cứng đờ, cậu vội vàng cụp mi xuống che giấu tâm trạng của mình.
Những năm này bệnh tình của Phó Hàn Chu vẫn liên tục tái diễn lặp đi lặp lại, khi tình trạng tinh thần kém anh lại có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân.
Người thuyết phục được Phó Hàn Chu leo xuống từ trên bục cao không phải là Giang Sơ Niên, mà là Văn Từ.
Phó Hàn Chu tin chắc cậu sẽ trở về, mỗi lần đến thời khắc cuối cùng anh đều tỉnh lại, sau đó sẽ tự mình trèo xuống.
Vì vậy Giang Sơ Niên chỉ có thể tiếp tục gạt anh.
Gạt anh nhiều năm như vậy đến Giang Sơ Niên cũng gần như tin rằng Văn Từ sẽ trở về.
Anh ấy không dám không tin, bởi vì anh ấy không thể gánh nổi hậu quả.
Lúc đầu Giang Sơ Niên đồng ý làm người đại diện của Phó Hàn Chu, ngoài việc do đối phương đã đồng ý sẽ đưa anh ấy ra nước ngoài trị hai cái chân thì còn vì quan hệ giữa Văn Từ và Phó Hàn Chu.
Lúc trước Văn Từ đã giúp anh ấy, vào thời khắc tối tăm nhất của cuộc đời anh ấy, người đó đã đem đến cho anh ấy một tia sáng ấm áp, Giang Sơ Niên luôn ghi nhớ ân tình này.
Nhưng cho đến khi anh ấy thực sự hiểu được tình cảm của Phó Hàn Chu dành cho Văn Từ, hiểu rõ sự trống rỗng trong thế giới tinh thần của anh thì Giang Sơ Niên lại bắt đầu cảm thấy đau lòng thay anh.
Mấy năm này anh ấy luôn căng thẳng lo lắng, rất sợ có một ngày Phó Hàn Chu biết Văn Từ không thể trở về, lúc đó tinh thần anh sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Cậu ấy sống cực kỳ không tốt.” Sương mù trong mắt Giang Sơ Niên càng dày hơn, trong giọng nói cũng đậm âm mũi: “Những năm qua cậu ấy sống cực kỳ không tốt.”
Không ai có thể hiểu rõ về tình trạng mấy năm nay của Phó Hàn Chu hơn Giang Sơ Niên, cũng không có ai hiểu về tình cảm của Phó Hàn Chu đối với Văn Từ hơn anh ấy.
Phó Hàn Chu sẽ không dễ dàng yêu người khác, nếu không thì cũng không tự hành hạ bản thân nhiều năm như vậy.
Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Giang Sơ Niên nghi ngờ Tô Vân Cảnh là Văn Từ.
Anh ấy không tin trên đời lại có chuyện huyễn hoặc như vậy, nhưng so với bất cứ người nào, anh ấy lại càng hy vọng sẽ có chuyện đó xảy ra.
Anh ấy mong Văn Từ sẽ trở về, muốn Phó Hàn Chu được hạnh phúc.
Muốn bọn họ được ở bên nhau.
“Hãy đối xử tốt với cậu ấy.” Giang Sơ Niên khẽ nở một nụ cười, nhưng vẻ mặt còn khiến người ta khó chịu hơn là khóc: “Đừng rời xa cậu ấy nữa, cậu ấy không chịu nổi đâu.”
Không cần biết Tô Vân Cảnh có thừa nhận hay không, trong lòng Phó Hàn Chu cậu chính là Văn Từ.
Trong lòng Giang Sơ Niên cũng là như vậy.
Sau khi cùng Phó Hàn Chu chờ đợi nhiều năm như vậy, dưới sự ăn mòn của thời gian, Giang Sơ Niên cũng dần cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Phó Hàn Chu.
Hiện giờ khó khăn lắm anh mới có được hy vọng, anh ấy không muốn hỏi đến nguyên nhân, chỉ cần quay lại là tốt rồi.
Thật sự là vậy, chỉ cần quay lại là tốt rồi.
Tô Vân Cảnh không nói gì, cậu không biết phải nói gì, nghe được mấy câu nói này, cậu chỉ cảm thấy chỗ nào trên người cũng đều đau.
Nhóc cool ngầu đợi cậu mười năm, tình trạng tinh thần hoàn toàn hỏng bét. Bây giờ anh đã hoàn toàn bùng nổ nhưng Tô Vân Cảnh lại không biết phải làm cách nào để cứu chữa cho anh.
Nghĩ đến những gì Phó Hàn Chu đã trải qua bao năm nay, trái tim cậu như bị một bàn tay to vô hình bóp chặt, lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn theo.
Tô Vân Cảnh không trả lời Giang Sơ Niên, mà đối phương cũng không hỏi lại.
Khi không khí trong thư phòng đang im lặng một cách kỳ lạ thì Phó Hàn Chu đã tắm rửa xong đẩy cửa phòng ra.
Tô Vân Cảnh sợ anh nhìn ra gì đó nên liền tránh tầm mắt anh, len lén lau khóe mắt.
Phó Hàn Chu đứng ở cửa, ngọn đèn chiếu lên người anh, chiếu xuống khoảng sáng nửa sáng nửa âm u.
Anh im ắng nhìn Tô Vân Cảnh, giữa hai lông mày có vẻ mệt mỏi.
“Tắm xong rồi à?” Tô Vân Cảnh không nhìn Phó Hàn Chu, cúi đầu nói: “Em tìm máy sấy sấy tóc cho anh.”
Nói xong cậu liền đi ra khỏi thư phòng, bóng lưng có vẻ hốt hoảng.
Cậu cần chút thời gian để bình tĩnh lại, không thể để Phó Hàn Chu nhìn ra tâm trạng của cậu không tốt. Nếu không, theo tính cách của Phó Hàn Chu nhất định anh sẽ lại bị kí©h thí©ɧ một lần nữa.
Phó Hàn Chu đi theo phía sau Tô Vân Cảnh, rời khỏi thư phòng.
Giang Sơ Niên trông thấy cảnh này, lông mày nhăn lại.
Anh ấy đã quen biết Phó Hàn Chu nhiều năm như vậy nên hôm nay khi cùng ăn cơm tối, anh ấy đã nhìn ra trạng thái bất thường của Phó Hàn Chu.
Đây cũng là lý do tại sao anh ấy tìm Tô Vân Cảnh nói chuyện, bởi vì anh ấy cho rằng giữa hai người Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đã xảy ra vấn đề gì đó.
Khi còn học trung học, Giang Sơ Niên đã phát hiện ra tình cảm của Phó Hàn Chu dành cho Tô Vân Cảnh không phải bình thường, là kiểu tình yêu nam nữ.
Tuy quan hệ của Tô Vân Cảnh với anh ấy rất thân thiết, nhưng vẫn có khác biệt so với kiểu thích của Phó Hàn Chu.
Hôm nay Giang Sơ Niên tới đây là muốn nói cho Tô Vân Cảnh biết những năm qua Phó Hàn Chu vẫn luôn chờ cậu, hy vọng hai người họ có thể ở bên nhau tốt đẹp.
Nhưng Giang Sơ Niên chợt phát hiện ra, sự việc dường như không giống với những gì anh ấy tưởng tượng.
Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Phó Hàn Chu, Giang Sơ Niên lại trầm tư như có điều suy nghĩ.
Vốn dĩ Giang Sơ Niên cảm thấy bây giờ Tô Vân Cảnh đã trở lại, cuối cùng anh ấy đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần thuyết phục được hai người hòa giải thì anh ấy có thể có một kỳ nghỉ, không cần phải ngày ngày lo lắng như ngày xưa.
Nhưng tình hình lại khác biệt rất lớn so với điều anh ấy dự đoán, Giang Sơ Niên đành gác lại kế hoạch đi nghỉ, ở lại đây.
Giang Sơ Niên đi rồi, Tô Vân Cảnh cầm máy sấy sấy tóc cho Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh vén mái tóc đen ẩm ướt lên, tốc độ gió không lớn, cẩn thận sấy tóc cho anh.
Sau khi sấy khô tóc, nhìn đường nét tinh xảo xuất chúng của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cúi đầu hôn lên đuôi lông mày của anh.
Ấn đường Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu áp vào nhau, hơi thở ấm áp phả vào mặt Phó Hàn Chu, cổ họng cậu lẩm bẩm phát ra tên của anh.
“Hàn Chu.”
Cậu chậm rãi cúi người xuống, ôm Phó Hàn Chu ngồi trên sô pha, nghiêm túc hỏi anh: “Anh sợ mất em, cho nên gần đây tâm trạng mới không tốt sao?”
Phó Hàn Chu ngửa đầu nhìn Tô Vân Cảnh, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Vai anh căng chặt lại, phía sau lộ ra đường cong đẹp đẽ của hai mảnh xương vai mỏng manh.
Anh lắc đầu: “Anh sẽ không để mất em.”
Nói xong lại bướng bỉnh lặp lại một lần: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Giọng điệu chắc chắn của Phó Hàn Chu khiến Tô Vân Cảnh hoang mang: “Vậy vì sao gần đây tâm trạng anh luôn không tốt vậy?”
“Anh đâu có tâm trạng không tốt đâu.” Hai tay Phó Hàn Chu vòng qua eo Tô Vân Cảnh, anh nhếch môi cười: “Tâm trạng anh rất tốt.”
Phó Hàn Chu không hề không vui, anh cực kỳ vui vẻ.
Niềm hạnh phúc về tinh thần thậm chí còn vượt qua nỗi đau về thể xác, da thịt.
Phó Hàn Chu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình qua tấm gương ở phía trước.
Đám sâu trắng sắp gặm sạch cơ thể này rồi, chỉ còn lại một ít da thịt khó khăn bám trụ trên người anh, phần lớn đều đã là xương trắng dày đặc.
Phó Hàn Chu yên lặng quan sát, nhìn thân thể mình dần thối rữa, mưng mủ.
Máu thịt của anh hòa vào với con sâu trắng trong thân thể Tô Vân Cảnh, qua không bao lâu nữa họ sẽ có thể hoàn toàn ở bên nhau.
Vậy thì sao anh lại phải không vui?
Phó Hàn Chu cười, ánh mắt trong sáng thuần khiết, dường như rất vui vẻ. Ít nhất thì Tô Vân Cảnh không thể nhìn ra có chỗ nào không đúng.
Nhưng không biết vì sao, Tô Vân Cảnh vẫn cảm thấy không an tâm.
“Anh, anh thật sự không sao chứ?” Tô Vân Cảnh lo lắng, tiếp tục hỏi anh: “Là đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Ừ, nghĩ thông rồi.” Phó Hàn Chu vùi vào cổ Tô Vân Cảnh.
Như thế này không có gì không tốt cả, ít nhất anh không cần phải lo lắng Tô Vân Cảnh sẽ lại rời đi nữa.
Bỗng chốc Tô Vân Cảnh cảm thấy thật mờ mịt, cậu không biết tại sao đột nhiên thái độ của nhóc cool ngầu lại thay đổi, vẫn có chỗ nào đó rất kỳ lạ.
Nhưng đã rất lâu không được thấy anh nở nụ cười như vậy rồi, có lẽ tâm trạng anh đã thật sự hồi phục?
Tô Vân Cảnh tự an ủi bản thân, dù sao cậu cũng ở ngay bên cạnh nhóc cool ngầu, mỗi ngày đều ở bên anh, tâm trạng của anh đã bắt đầu khôi phục, dường như cũng không có gì không đúng.
Giang Sơ Niên đặt phòng ở khách sạn hai ngày, anh ấy không yên tâm về Phó Hàn Chu nên chọn ở lại đoàn phim.
Bên cạnh Phó Hàn Chu trừ Tô Vân Cảnh ra còn có hai trợ lý nữa.
Giang Sơ Niên không can thiệp vào việc của Phó Hàn Chu, chỉ quan sát phương thức ở chung của hai người họ.
Ban đêm Phó Hàn Chu vẫn ngủ không ngon, nên khẩu vị vẫn không được tốt lắm. Nhưng anh đã không còn trầm mặc như trước nữa rồi, trước mặt Tô Vân Cảnh, anh ngày càng tươi tỉnh hơn.
Điều này khiến cho Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng thấy yên tâm. Nhưng vì sợ tình trạng của anh sẽ lặp lại nên hai người gần như dính chặt lấy nhau như hai đứa trẻ sinh đôi.
Giang Sơ Niên thì lại không được lạc quan như vậy. Sau khi quan sát hai ngày, một lần khi đang ăn cơm trưa ở đoàn phim, anh ấy giả bộ như vô ý đá vào chân Tô Vân Cảnh.
Giang Sơ Niên đang đeo một chiếc chân giả cơ học, động vào dễ dàng khiến mắt cá chân bị đau, cú đá của anh khiến Tô Vân Cảnh đau đến mức nhăn chặt lông mày.
“Xin lỗi.” Giang Sơ Niên nói xin lỗi với cậu.
Tất nhiên Tô Vân Cảnh sẽ không suy nghĩ nhiều, cậu phẩy tay nói: “Không sao.”
Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, anh không thể nhìn ra biểu cảm của cậu từ gương mặt nửa xương nửa máu thịt lẫn lộn kia, nên nghe nội dung cuộc nói chuyện của họ cảm thấy rất mù mờ.
Giang Sơ Niên liếc mắt nhìn Phó Hàn Chu.
Sau khi ăn xong, cảnh quay đầu tiên là của Phó Hàn Chu và nam chính phối hợp diễn.
Tô Vân Cảnh đang ở trường quay, cầm cốc giữ nhiệt xem Phó Hàn Chu quay phim, đột nhiên cậu nhận được tin nhắn Wechat của Giang Sơ Niên.
“Nói chuyện được không?”
Tô Vân Cảnh vô thức tìm kiếm Giang Sơ Niên, thấy anh ấy đang ở ngay ngoài trường quay.
Ở khoảng cách gần như vậy mà anh ấy lại nhắn tin Wechat cho cậu, Tô Vân Cảnh mím môi nhắn lại “Được.”
Giang Sơ Niên: “Cậu không thấy anh Phó có chỗ nào là lạ à?”
Không ngờ lại hỏi về việc của nhóc cool ngầu. Tô Vân Cảnh còn đang nghĩ anh ấy vẫn còn muốn hỏi cậu có phải Văn Từ không, nếu vậy thì cậu nên trả lời anh ấy thế nào.
Tô Vân Cảnh trả lời lại qua điện thoại: “Gần đây tâm trạng anh ấy không tốt.”
Giang Sơ Niên: “Không chỉ là tâm trạng không tốt, cậu không phát hiện ra dường như cậu ấy không nhìn ra được biểu cảm trên mặt cậu sao?”
Tô Vân Cảnh sửng sốt, câu này có ý gì?
Lần trước Giang Sơ Niên và Tô Vân Cảnh nói chuyện ở thư phòng, khi nghe được mấy năm qua Phó Hàn Chu sống không tốt, Tô Vân Cảnh rõ ràng đã biểu lộ cảm xúc rất đau khổ.
Nhưng khi Phó Hàn Chu đi vào, anh lại không hề phát hiện ra biểu cảm của Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh là người trong cuộc u mê. Ngày đó ở trong thư phòng cậu phải cố gắng che giấu tâm trạng, không muốn để Phó Hàn Chu nhìn thấy, nên không nghĩ tới vấn đề này.
Còn Giang Sơ Niên là kẻ ngoài cuộc tỉnh táo. Ngày đó anh ấy mơ hồ cảm giác được Phó Hàn Chu có vấn đề, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được chỗ nào không thích hợp.
Qua mấy ngày anh ấy mới tìm ra được là chỗ nào không đúng… Phó Hàn Chu không quan tâm đến cảm xúc của Tô Vân Cảnh.
Có lẽ không phải là không quan tâm, mà dường như là không nhìn ra được.
Vừa rồi trong lúc ăn cơm, Giang Sơ Niên cố ý đá Tô Vân Cảnh, đối phương rõ ràng lộ ra vẻ đau đớn nhưng Phó Hàn Chu lại hoàn toàn không có phản ứng.
Nếu như trước đây khi họ còn học cấp ba, nhất định Phó Hàn Chu sẽ lạnh lùng trừng anh ấy.
Tinh thần của Phó Hàn Chu khác với người bình thường, anh lại có tình cảm sâu đậm với Tô Vân Cảnh, không thể nào không có phản ứng gì với cảm xúc của Tô Vân Cảnh được.
Giang Sơ Niên là một người có tâm tư tinh tế. Vì anh ấy mất hai chân nên luôn nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Phó Hàn Chu lại tìm đến anh ấy.
Nếu Giang Sơ Niên không nói thì quả thật Tô Vân Cảnh sẽ không phát giác ra, nhưng anh ấy vừa nói như vậy lập tức liền thức tỉnh Tô Vân Cảnh.
Gần đây đúng là nhóc cool ngầu đã trở nên chậm chạp hơn nhiều trong một số việc.
Từ khi cậu đi gặp Văn Yến Lai, thiếu chút nữa bị Hứa Hoài lái xe đυ.ng phải thì tinh thần Phó Hàn Chu vẫn luôn rất tệ, cảm xúc cũng sa sút.
Khi trước vì gặp tai nạn xe cộ mà Tô Vân Cảnh phải rời đi, nếu bây giờ chuyện đó lại tái diễn thì nhất định Phó Hàn Chu sẽ phát điên mất.
Nhưng tại sao nhóc cool ngầu lại không thể nhìn ra biểu cảm của cậu?
Tô Vân Cảnh cảm thấy bối rối, khi Phó Hàn Chu quay phim rõ ràng anh vẫn có thể phối hợp diễn với những diễn viên khác, xem ra không phải là mắt anh có vấn đề.
Sau khi quay xong cảnh hôm nay, họ trở về phòng khách sạn.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Vân Cảnh không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Hàn Chu.
Trong mắt Phó Hàn Chu, đôi mắt Tô Vân Cảnh chính là hai cái lỗ đen như mực, đang nhìn không chớp mắt về phía anh.
Biết Tô Vân Cảnh thích nhìn anh cười, Phó Hàn Chu nhịn xuống cơn đau dữ dội trong người, anh cúi đầu, hàng mi dài cụp xuống ở khóe mắt.
Ngoan ngoãn như trước đây.
Tô Vân Cảnh nhìn thấy nụ cười này lại cảm thấy khó chịu không nói nên lời, chỗ nào đó trong cơ thể co rút đau đớn.
Cậu giơ tay lên, lắc trước mặt Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu nắm lấy bàn tay thon dài kia, chậm rãi nắm chặt lại, trong mắt vẫn là ý cười.
Đột nhiên có một giọt nước ấm nóng rơi trên mu bàn tay Phó Hàn Chu.
Mất một lúc Phó Hàn Chu mới phản ứng lại, anh đưa tay chạm vào mặt Tô Vân Cảnh. Khi chạm vào chỗ ẩm ướt trên mặt cậu, đôi môi tái nhợt chợt run lên một cách mất tự nhiên.
“Làm sao vậy?”
Phó Hàn Chu không nhìn thấy biểu cảm của Tô Vân Cảnh, không biết cậu bị làm sao, trong lòng anh rất bối rối.
Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng đã xác nhận được suy đoán của Giang Sơ Niên, cậu khàn giọng hỏi: “Anh bị sao vậy?”
“Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh sốt sắng nâng mặt Phó Hàn Chu lên, lo lắng hỏi anh: “Vì sao anh không nhìn được biểu cảm của em, là vì ảo giác lại xuất hiện à? Nhìn thấy ảo giác trên người em phải không?”
Phó Hàn Chu ôm chặt Tô Vân Cảnh: “Anh chỉ muốn vĩnh viễn được ở bên em.”
Tô Vân Cảnh không rõ vì sao đột nhiên anh lại nói câu này, đành phải nhấn mạnh lại một lần nữa: “Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi. Hàn Chu, em sẽ không rời xa anh đâu.”
“Anh biết, anh biết.” Phó Hàn Chu mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm như đang nói mê: “Chúng ta sẽ không rời xa nhau, sẽ không có ai có thể chia cắt chúng ta.”
Sau khi được Giang Sơ Niên nhắc nhở, một lần nữa nghe thấy câu này của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh sẽ không ngây thơ cho rằng anh đã thật sự suy nghĩ thông suốt, tâm trạng đã bình phục.
Tô Vân Cảnh tiếp tục hỏi anh: “Anh nói cho em biết trước, có phải anh không nhìn rõ mặt em đúng không?”
Cánh tay Phó Hàn Chu ôm Tô Vân Cảnh lại siết chặt hơn, anh không trả lời câu hỏi của Tô Vân Cảnh.
Ngay vào lúc Tô Vân Cảnh định hỏi thêm nữa thì trong đầu chợt lóe sáng, cậu đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Tô Vân Cảnh cẩn thận từng li từng tí chứng thực: “Anh lại nhìn thấy những con sâu đó trên người em đúng không?”
Phó Hàn Chu càng dùng sức ôm chặt hơn, âm cuối khẽ run: “Đau không? Em đau à?”
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Tô Vân Cảnh vừa nghe đã hiểu.
Nhóc cool ngầu lại xuất hiện ảo giác rồi, anh trông thấy những con sâu đó chui vào cơ thể cậu. Vậy nên khi cậu hỏi Phó Hàn Chu thì anh lại tưởng rằng Tô Vân Cảnh bị sâu bọ cắn đau.
Với sự trợ giúp của hệ thống xuyên sách, Tô Vân Cảnh đã đi vào thế giới tinh thần của Phó Hàn Chu, nhìn thấy những con sâu xấu xí kia, cũng biết trong mắt anh là cảnh tượng như thế nào.
Cổ họng cậu nóng như bị lửa đốt, giọng Tô Vân Cảnh đã khàn đặc, cậu hỏi: “Từ khi nào thì anh bắt đầu nhìn thấy?”
Tô Vân Cảnh không ngờ tình trạng tinh thần của anh đã kém đến mức có thể có xuất hiện ảo giác như vậy.
Nếu là vì lần trước thiếu chút nữa cậu bị Hứa Hoài đâm phải mà nhóc cool ngầu bắt đầu thấy sâu trên người cậu, thì Tô Vân Cảnh cũng không thể tưởng tượng nổi, trong suốt hơn nửa tháng qua anh đã sống như thế nào.
Những con sâu đó đối với Phó Hàn Chu mà nói là sự tồn tại chân thật, anh sẽ cảm nhận được sự thống khổ rõ ràng khi bị chúng cắn trên người.
Phó Hàn Chu không hề trả lời câu hỏi này của Tô Vân Cảnh, anh chỉ dựa vào vai Tô Vân Cảnh, nói với vẻ mệt mỏi không chịu nổi: “Chúng ta cùng rời khỏi đây đi.”
Nghe những lời này của Phó Hàn Chu, trái tim Tô Vân Cảnh lập tức quặn thắt.
Vì sao đến bây giờ cậu mới phát hiện ra sự bất thường của nhóc cool ngầu, để cho anh một mình chịu đựng đau đớn lâu như vậy.
Tô Vân Cảnh đã “tận mắt chứng kiến” đám sâu đó tàn sát bừa bãi trong thế giới tinh thần của anh, chúng đang gặm sạch cậu và Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu sợ cậu rời xa mình nên mới sinh ra loại ảo giác này. Anh muốn hủy diệt bản thân, thế giới tinh thần của anh đang dần sụp đổ.
Tô Vân Cảnh chậm chạp thở ra một hơi, đè xuống những cảm xúc tiêu cực đó.
“Trên người em không có sâu.” Tô Vân Cảnh cố gắng vực dậy tinh thần.
Cậu cố hết sức an ủi Phó Hàn Chu: “Không tin thì anh nhìn em đi, trên người em không có cái gì hết, cũng sẽ không có ai đem em đi.”
“Hàn Chu, anh nhìn em đi.”
“Anh mệt quá.” Hàng mi dài của Phó Hàn Chu ướt đẫm nước mắt: “Cũng đau lắm.”
“Chúng ta rời khỏi đây, vĩnh viễn ở bên nhau có được không?” Anh nói vừa mệt mỏi vừa đau khổ.
Tô Vân Cảnh luôn biết Phó Hàn Chu có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân rất nghiêm trọng, chính tai cậu đã nghe được điều này từ trong miệng anh, trái tim Tô Vân Cảnh co rút đau đớn.
“Anh muốn em đi với anh như thế nào?” Tô Vân Cảnh hỏi anh: “Anh muốn em nhảy từ trên lầu xuống, hay là đang sống mà bị những con bọ đó cắn đến chết?”
Cánh môi Phó Hàn Chu run rẩy.
“Anh cũng biết mà, em sợ đau.” Tô Vân Cảnh cố gắng duy trì cho giọng nói ổn định: “Phó Hàn Chu, anh muốn nhìn em rời đi như thế này sao?”
“Chỉ cần anh tỉnh táo hơn, không bị ảo giác đánh lừa thì em sẽ không đau.” Nước mắt Tô Vân Cảnh òa ra như vỡ đê, cậu dừng lại một lúc lâu, dường như không thể nói nên lời.
Khi tiếp tục mở miệng nói tiếp, cậu đã gần như nói không thành tiếng: “Hàn Chu, em cũng đau lắm, anh đừng để em đau như vậy nữa, có được không?”
“Được.” Cả người Phó Hàn Chu phát run.
Anh buông lỏng Tô Vân Cảnh ra, rồi lại nhẹ nhàng ôm cậu, như sợ sẽ làm cậu bị đau.