- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
- Chương 10
Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
Chương 10
Sau kì thi cuối cùng là khoảng thời gian nghỉ hè.
Một người không thể lo hết việc của cửa hàng được nên hai vợ chồng bàn bạc với nhau rồi quyết định đón mẹ của Lục Đào tới chăm sóc Tô Vân Cảnh.
Tình trạng sức khỏe của Tô Vân Cảnh không tốt lắm, tùy thời điểm đều có thể phát bệnh nên cần có người chăm sóc.
Nghỉ hè làm thời gian tự do của Tô Vân Cảnh tăng lên không ít, trước đó vì đi học mà cậu mỗi ngày chỉ có thể đưa một bữa cơm cho Phó Hàn Chu. Hiện tại thì cậu có thể đưa cơm trưa lẫn cơm chiều cho Phó Hàn Chu.
Buổi sáng Tô Vân Cảnh làm bài tập, buổi trưa ngủ cùng bà nội, sau bốn giờ chiều, thời tiết mát mẻ hơn thì đi tìm Phó Hàn Chu ở cô nhi viện, còn bà nội cùng những người khác nói chuyện dưới bóng râm ở cửa cô nhi viện.
-
Phó Hàn Chu không thích người khác chạm vào hắn vậy nên tóc càng ngày càng dài, sắp che kín mắt hắn rồi.
Tô Vân Cảnh thực sự nhìn không nổi nữa.
Tuy rằng nhóc con này giống như một khối băng ngọc, dù là mùa hè nóng nực cũng chẳng có cảm giác dính nhớp mồ hôi.
Nhưng tóc dài như vậy, còn chẳng có tạo hình gì cả, nhìn qua chẳng thấy thoải mái nổi.
Tô Vân Cảnh cho hắn hai lựa chọn, hoặc là buộc tóc lên, hoặc là cậu động kéo, xén tóc.
Bé khốc kiều dù gì cũng có chút tính thần tượng, hắn không tin kỹ thuật của Tô Vân Cảnh nên lựa chọn con đường buộc tóc.
Tô Vân Cảnh tìm từ bàn trang điểm của Tống Văn Thiến ra một dây cột tóc màu đen cho Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu tuy rằng không cho cậu cắt nhưng lại cho phép Tô Vân Cảnh chạm vào tóc hắn.
Tô Vân Cảnh tự tay buộc cho Phó Hàn Chu một chỏm nhỏ trên đầu, lộ ra vầng trán no đủ trơn bóng.
Phó Hàn Chu ngũ quan xinh đẹp, giống như tinh tế điêu khắc ra từ ngọc thạch.
Mặt mày, đường cong uyển chuyển tú mỹ, cánh mũi trắng nõn tinh tế, môi mỏng tú lệ.
Hắn vốn có chút nữ tính nay buộc tóc lên, trên trán có vài lọn tóc phất phơ thì càng thêm xinh đẹp nho nhã.
"Xinh quá đi." Tô Vân Cảnh thật tình khen hắn.
Khó trách các bé gái luôn làm tình mẹ tràn lan, nhìn Phó Hàn Chu như vậy, Tô Vân Cảnh rốt cuộc cũng hiểu được.
Nhưng mà Phó Hàn Chu không thích lời khen như vậy, hắn nhăn mày, đôi mắt đen sì lạnh băng liếc nhìn Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh cũng không tức giận, ngược lại còn cười hỏi hắn, "Cậu có muốn ăn gì không? Tớ bảo bà nội làm cho cậu."
Phó Hàn Chu thích ăn bánh bao nhỏ Tống Văn Thiến làm.
Nhưng lời nói ấy lăn lộn một vòng nơi đầu lưỡi rồi biến thành, "Cá."
Khó được làn Phó Hàn Chu chọn món, Tô Vân Cảnh lập tức đảm bảo không thành vấn đề, dù gì cá chép giá cũng phải chăng.
Phải chăng thì phải chăng nhưng xương cá khá nhiều.
Trên bàn cơm ở nhà, vì để duy trì nhân thiết trẻ con, xương cá được mẹ và bà nội của nguyên chủ gỡ cho hắn.
Đến chỗ Phó Hàn Chu thì Tô Vân Cảnh chăm sóc hắn.
Sau khi tay chân thu nhỏ, tứ chi cũng không phối hợp cho lắm, Tô Vân Cảnh cầm đũa nhỏ gỡ xương cá.
Trên cánh mũi cậu có một lớp mồ hôi mỏng.
Thật ra Phó Hàn Chu cố ý, cố ý làm khó Tô Vân Cảnh.
Nhưng bộ dạng nghiêm túc tìm xương của cậu, Phó Hàn Chu mím môi, lông mi rũ xuống.
Đôi mắt đen nhánh kia hiếm khi lộ ra một tia hoang mang.
- ----
Nửa tháng nghỉ hè thoáng cái đã qua.
Con gái của chú của Tống Văn Thiến đính hôn nên Tống Văn Thiến và Tô Vân Cảnh trở về, chỉ còn Lục Đào ở lại trông cửa hàng.
Trước khi đi, Tô Vân Cảnh nói với Phó Hàn Chu một tiếng, bảo hắn buổi trưa ăn cơm ở cô nhi viện, cậu phải về nhà bà ngoại một chuyến.
Nhưng kế hoạch lại thay đổi giữa chừng, Tống Văn Thiến đã lâu không về nhà mẹ đẻ, hơn nữa ngày hôm sau là sinh nhật cậu của nguyên chủ vậy nên họ ngủ lại một tối.
Tô Vân Cảnh không nói với Phó Hàn Chu rằng tối nay cậu không về, không biết buổi tối Phó Hàn Chu có ăn cơm hay không.
Tô Vân Cảnh càng nghĩ càng không yên tâm nên đã dùng điện thoại của Tống Văn Thiến gọi một cuộc điện thoại tới văn phòng cô nhi viện.
Sau khi bên kia nhận điện thoại, Tô Vân Cảnh nghe ra âm thanh của đối phương, "Là dì Trần sao ạ? Con là Lục Gia Minh, dì có thể bảo Phó Hàn Chu nhận điện thoại được không ạ?"
Tô Vân Cảnh thường xuyên tới cô nhi viện nên đã rất quen thuộc với nhân viên công tác.
Cậu gọi là máy bàn nên dì Trần phải ra ngoài gọi Phó Hàn Chu vào.
Lượt đi lượt về, hai phút đã qua.
Phó Hàn Chu cầm ống nghe, ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe.
Tô Vân Cảnh, "Đêm nay tớ phải ở nhà bà ngoại, có lẽ buổi chiều ngày mai mới có thể về được, buổi tối đừng chờ tớ, ăn ở cô nhi viện đi nha."
"Lúc chia cơm tích cực chút, đừng kéo dài thời gian để thành người ăn cuối cùng."
Tô Vân Cảnh dong dài nửa ngày đổi được một tiếng ừm của bé khốc kiều.
"Minh Minh, con đang ở đâu đó? Có phải con cầm điện thoại của mẹ không?"
Nghe được giọng của Tống Văn Thiến, Tô Vân Cảnh ngừng lải nhải, "Tớ cúp đây, mẹ tớ đang tìm tớ."
Nói xong cũng không chờ Phó Hàn Chu nói gì đã cúp điện thoại.
Ống nghe vang lên tiếng đô đô khi cúp điện thoại nhưng Phó Hàn Chu lại không buông ống nghe xuống.
Một lúc lâu sau, dì Trần thấy Phó Hàn Chu vẫn không hề mở miệng, lúc cúi đầu thì thấy máy bàn đã sớm hiện thời gian cuộc gọi rồi.
"Đây không phải đã cúp điện thoại rồi sao? Sao con còn cầm?" dì Trần cầm đi ống nghe trong tay Phó Hàn Chu, để lại chỗ cũ.
Phó Hàn Chu không nói gì, xoay người rời khỏi văn phòng.
- ----
Thông tin hiện tại không nhanh và tiện cho lắm.
Trong thế giới hiện thực của Tô Vân Cảnh, trẻ con năm tuổi cũng có điện thoại di động. Tuy rằng có thể chỉ là cái cũ do bố mẹ không dùng nữa thì cũng là một cái điện thoại của riêng.
Nếu cậu với Phó Hàn Chu mỗi người một cái di động thì tốt rồi, như vậy thì có chuyện gì cũng có thể liên hệ đối phương trước.
Phó Hàn Chu là đứa trẻ rất nhạy cảm, so với người thường thì hắn càng khuyết thiếu cảm giác an toàn hơn.
Tô Vân Cảnh hơi đau đầu mà day huyệt thái dương.
Cơ thể này còn quá nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện Tô Vân Cảnh không làm chủ được.
Càng quan trọng là thân thể cậu không tốt nên càng thêm bó tay bó chân.
- ----
Ngày mai là sinh nhật cậu của nguyên chủ, hai dì của nguyên chủ đều mang trẻ con nhà mình tới.
Cả nhà vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Nhìn con gái ngày càng gầy ốm, hốc mắt của bà ngoại nguyên chủ hơi phiếm hồng.
"Thiến Nhi, thừa dịp tuổi còn trẻ thì sinh thêm một đứa đi, không phải mẹ muốn nói đề phòng cái gì, về sau Minh Minh trưởng thành còn có người để bàn bạc cùng."
Nguyên chủ từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, vợ chồng Tống Văn Thiến mấy năm nay đều rầu thúi ruột vì cậu.
Một đứa trẻ bọn họ còn không đủ tinh thần và sức lực để chiếu cố, càng đừng nói là thêm một đứa.
Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nói rằng không đề phòng cái gì nhưng thật ra là sợ nguyên chủ đi rồi, cặp vợ chồng son này sẽ hỏng mất.
"Anh cùng ý kiến với mẹ, các em lại có một đứa đi, hiện tại có khả năng sẽ khó khăn nhưng về già rồi các em sẽ biết chỗ có lợi." Anh cả nhà họ Tống xem mồm.
Tống Văn Thiến vừa nghe lời này thì khẩn trương nhìn Tô Vân Cảnh, "Mẹ với anh đừng nói chuyện này trước mặt trẻ con chứ."
Tô Vân Cảnh rất xấu hổ.
Nhưng cậu cũng khó có thể biểu hiện ra ngoài, chỉ đành giả bộ xem phim truyền hình, không nghe thấy bọn họ nói gì cả.
Tống Văn Thiến lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tô Vân Cảnh tìm cơ hội trốn khỏi bàn ăn.
Cậu không biết Lục Gia Minh chân chính đi đâu, hệ thống không nói cho cậu mà cậu hiện tại cũng chẳng thể liên hệ được với hệ thống.
Việc đã đến nước này thì Tô Vân Cảnh chỉ có thể căng da đầu tiếp tục làm Lục Gia Minh.
- ----
Lúc Tô Vân Cảnh tính đi ra ngoài hít thở không khí thì đi ngang qua phòng chị họ của nguyên chủ, nghe thấy tiếng gọi điện thoại ở bên trong.
Bước chân của cậu chợt dừng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
- Chương 10