- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Còn Chưa Bảo Vệ Cô Ấy
- Chương 6
Tôi Còn Chưa Bảo Vệ Cô Ấy
Chương 6
Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng, khiến cho lá cây trở nên lấp lánh. Nhân gian tháng Tư, hoa và cỏ lá cùng với vương quốc côn trùng liên minh lại để chiếm đoạt thành phố của con người, còn những chú chim trắng trên trời chính là trinh sát của liên minh này.
Hứa Tinh Châu cố gắng bình tĩnh nói: “Các anh thật sự rất rảnh rỗi nhỉ?”
“Rảnh rỗi thì không,” Tần Độ nhàn nhã nói: “Chỉ là có rất nhiều thời gian cho cô thôi.”
Hứa Tinh Châu: “... Xin hãy bận rộn lên đi! Sinh viên đại học phải vì quốc gia, vì dân tộc mà gánh vác trách nhiệm xã hội của mình chứ!”
Vị trí của cô thật sự rất khó xử, ghế và bàn của phòng học dạng bậc thang luôn là một khối, Tần Độ đứng ở phía hành lang, chắn hết lối ra của Hứa Tinh Châu.
Tần Độ tiến lên một bước, chặn hoàn toàn lối ra và nói: “Liên quan gì đến tôi?”
Hứa Tinh Châu nói: “Lỗ Tấn tiên sinh từng nói! Mong rằng thanh niên Trung Quốc sẽ thoát khỏi khí lạnh, chỉ tiến lên phía trước, anh thì ngược lại... Anh có thể tránh ra được không? Anh có thấy việc gây khó dễ cho tôi thú vị lắm không?”
Tần Độ: “Cũng khá vui. Cô để tôi trêu đùa một lát nữa, tôi có thể không đánh cô, cũng không chặn lối nhỏ của cô nữa.”
Hứa Tinh Châu: “…”
Hứa Tinh Châu thầm nghĩ anh là đồ biếи ŧɦái sao!
Thế nhưng Hứa Tinh Châu còn có việc phải làm—không chỉ có, mà còn phải vội nữa. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của cô chính là thoát khỏi cái tên học trưởng chết tiệt này—vậy nên ngay giây tiếp theo, Hứa Tinh Châu nhẹ nhàng vén váy, dùng một tay chống bàn, nhảy lên bàn và phóng qua!
Tần Độ: “……”
Hứa Tinh Châu như một con khỉ dữ tợn nhảy xuống bàn, phủi dấu giày trên bàn, ngẩng đầu nhìn lên camera giám sát, chắp tay nói: “Thầy ơi, em xin lỗi.”
“Tôi bận hơn anh nhiều,” Hứa Tinh Châu nói: “Tôi còn có việc phải làm!”
Tần Độ nheo mắt lại, Hứa Tinh Châu vác túi lên vai, hét lên: “Hẹn kiếp sau đấu nhé—!”
Rồi cô kéo váy lên, quay đầu bỏ chạy.
Tần Độ: “... Cô chờ chút…”
Hứa Tinh Châu lớn tiếng hét lên: “Tôi là kẻ ngốc sao mà chờ anh?! Mơ giữa ban ngày đi! Hẹn gặp lại kiếp sau!”
Tần Độ nâng cao giọng: “Tôi nói…”
Két một tiếng, Hứa Tinh Châu trượt xuống tay vịn cầu thang và chạy mất.
Vậy là trong phòng học rộng lớn với một trăm hai mươi chỗ ngồi chỉ còn lại mình Tần Độ, và chiếc Kindle dán đầy hình ngôi sao và mặt trăng trong tay anh.
Tần Độ thản nhiên nói nốt câu: “... Cô đã làm rơi chiếc Kindle của mình rồi.”
Bên ngoài cửa sổ, chim chóc kêu chiêm chϊếp vài tiếng, chẳng ai đáp lại.
Trong khoảnh khắc đó, những con ngỗng trời vượt qua những tầng mây, hoa lá và ong bướm ẩn mình dưới ánh mặt trời, bàn bạc về việc làm thế nào để lật đổ loài người và chiếm núi xưng vương.
Dù sao đây cũng là thời điểm tốt nhất để thực vật và côn trùng nhỏ xâm chiếm loài người, ai cũng thả lỏng như những chú chuột ngủ đông, sẵn sàng cho một cuộc hội ngộ mùa xuân.
Tần Độ lắc lắc chiếc máy đọc sách nhỏ được dán kín đến mức không nhận ra, rồi quay lưng bước đi.
-
Tối hôm đó, Tần Độ không ở ký túc xá.
Làm thỏ khôn có ba hang, Tần Độ có năm cái. Thứ nhất là anh vốn dĩ là người Thượng Hải, thứ hai là ký túc xá trong viện mà họ được phân chia quá tồi tàn—có lẽ là do các lãnh đạo của viện đều là những người thật thà, không thể tranh với những người tinh ranh trong các viện khác: Dù sao thì lần đầu tiên Tần Độ gặp viện trưởng của viện họ, ông lão hơn năm mươi tuổi này có kiểu tóc cực kỳ kỳ quặc, từng sợi tóc dựng ngược lên trời, và ông quên chải đầu—trông cứ như ông đã chổng ngược ngủ cả đêm vậy.
Tóm lại, Tần Độ có một căn hộ đã được cải tạo thành nhà hai tầng cách trường ba trạm, mẹ anh mua hai căn ở trên dưới và gộp lại, thường ngày anh chỉ ở một mình trong đó.
Bên ngoài trời tối đen như mực, ánh đèn của thành phố lấp lánh như dải ngân hà bị vỡ vụn, Tần Độ uể oải đẩy bút và giấy tính toán ra, rồi bật đèn ngủ lên.
Ánh sáng của đèn ngủ dịu nhẹ sáng lên. Tóc xoăn của Tần Độ che khuất tầm nhìn xuống, anh nhún vai đẩy tóc ra phía sau, đặt hai chân lên một cái gối tựa và ngả người ra ghế mềm.
Sau đó, Tần Độ lấy điện thoại từ bàn dài và kiểm tra, không có tin nhắn nào.
...Hứa Tinh Châu có phải là ngốc không? Tần Độ nghĩ. Đến giờ rồi mà vẫn chưa nhận ra mình đã đánh rơi một thứ gì đó.
Một lúc sau, anh bắt đầu nghi ngờ liệu Hứa Tinh Châu có phải là không muốn gặp lại anh nên thà bỏ đi cái Kindle nhỏ này cũng không muốn gặp anh lần nữa không.
Nhưng rõ ràng kết quả không phải như vậy, Tần Độ vẫn chưa tìm đủ lý do để gây sự, trốn chạy cũng không trốn thoát đâu.
Ánh đèn ngủ chiếu sáng mềm mại lên căn phòng rộng lớn, chiếu sáng một lát trên lá cây leo rồi rơi xuống. Tần Độ ngáp một cái, cầm lấy thiết bị nhỏ và mở màn hình.
Trên màn hình vẫn là cuốn sách đó, Tần Độ lật vài trang, chữ trên đó lộn xộn, là một đoạn văn vô nghĩa, một cuốn sách của các nhà văn yêu văn chương chỉ để tăng số lượng chữ để lừa tiền nhuận bút.
“…… Trong một khách sạn bị ma ám lén vào phòng tắm của người khác...” Tần Độ nheo mắt đọc: “Trở thành một nhà độc tài chính trị báo cáo công việc cho một con mèo hoang ngủ ở tòa thị chính…”
Tần Độ lật thêm hai trang nữa, nhận thấy mình không hiểu được nỗi than vãn vô bệnh của văn chương, thờ ơ nói: “Cái thứ vớ vẩn gì thế này.”
Sau đó, anh thoát khỏi cuốn sách, quay lại trang chính, và chiếc Kindle trên kệ sách phát ra ánh sáng trong bóng tối.
Vào lúc đó, màn hình điện thoại của anh bỗng nhiên sáng lên.
Tần Độ: “?”
Anh nhìn vào màn hình, đó là một yêu cầu kết bạn trên WeChat.
—"Cháo đỏ số 1 vũ trụ" yêu cầu kết bạn với bạn, bạn có đồng ý không?
Trong đêm dài, Tần Độ cười khẩy một tiếng và cầm điện thoại lên.
-
Đầu Hứa Tinh Châu suýt đổ mồ hôi vì lo lắng...
Câu chuyện là như thế này, khi cô sờ vào túi và nhận ra đã mất cái đó, cô gần như phát hoảng, vào lúc tám giờ tối chạy trở lại viện phúc lợi để hỏi viện trưởng xem có nhặt được cái đó không. Viện trưởng nói không có, hãy trở về tìm lại cho kỹ.
Hứa Tinh Châu đã làʍ t̠ìиɦ nguyện viên cả buổi chiều ở viện phúc lợi khu vực, dẫn dắt một nhóm trẻ em khuyết tật đọc sách và học chữ — nhận chữ. Cô cảm thấy vô cùng đau lòng, Chỉ vì những đứa trẻ này có thể đọc được nên dù có chết cái Kindle đó không thể rơi vào tay bọn trẻ được.
Sau đó, trên xe buýt trở về trường, cuối cùng cô nhớ ra Tần Độ.
Tần Độ lúc đó ở trong lớp học, không biết có cầm cái gì không...
...Chết tiệt! Có vẻ như cái đó đang ở trong tay anh ta!
Hứa Tinh Châu nhận ra, trong lòng lạnh như mùa đông tháng Mười Hai, đứng dựa vào đèn đường ở cổng trường, run rẩy hỏi trưởng ban Đàm Thụy Thụy bộ lấy danh thϊếp WeChat của Tần Độ và gửi yêu cầu kết bạn.
May mắn thay, Tần Độ không để cô chờ lâu.
Ảnh đại diện WeChat của Tần Độ là một bức ảnh chân dung màu trắng đen, rất có thể là anh, với tóc hơi xoăn, cao hơn một mét tám, phông nền có vẻ là trước cổng Buckingham.
Tần Độ không chấp nhận yêu cầu kết bạn, mà trực tiếp trả lời: “Cậu là ai?”
‘Đối phương chưa phải là bạn bè của bạn, đã bật xác minh bạn bè.’
Hứa Tinh Châu: “…”
Trên màn hình hiện lên câu này... Thực sự quá đáng... Ít nhất cũng nên chấp nhận yêu cầu kết bạn trước đã!
Hứa Tinh Châu hạ thấp giọng: “Em là em gái nhỏ mới của khoa, ngồi bên cạnh đàn anh Tần trong giờ học môn thống kê hôm nay.”
Tần Độ sau một lúc mới trả lời: “Có nhiều em gái nhỏ ngồi bên cạnh tôi, cô là ai?”
Hứa Tinh Châu: “Là người cướp bạn gái của anh.”
Tần Độ: “Đã chặn.”
Hứa Tinh Châu gần như ói ra máu, vội vàng gõ chữ: “Đừng!!! Đừng!!!”
May mắn thay, Tần Độ chưa kịp chặn cô, Hứa Tinh Châu khó khăn nói: “Sư huynh, sư huynh, thật sự xin lỗi vì lời nói thiếu suy nghĩ... Tôi không có ý thiếu tôn trọng, sư huynh có thể gửi lại cái Kindle nhỏ của tôi khi nào có thời gian không?”
Tần Độ rộng lượng trả lời: “Chuyện nhỏ. Hẹn gặp lại kiếp sau.”
Hứa Tinh Châu ngay lập tức nguyền rủa Tần Độ một nghìn lần một vạn lần ở trong lòng...
Hứa Tinh Châu chỉ cảm thấy này thật là chính mình khắc tinh, câu cửa miệng nói ngươi nếu mạnh khỏe chính là trời nắng, Tần Độ trường hợp hơn phân nửa là: Tần Độ nếu ở chính là thủy nghịch.
*Dạ phong ôn noãn lược quá thiên địa chi gian, vân tán hậu mãn thiên phồn tinh thiểm thước.
Kim dạ thiên tri xuân khí noãn, trùng thanh tân thấu lục song sa.
—— đây là một câu thơ mà Hứa Tinh Châu học được vào một đêm hè êm đềm ở trường trung học, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là mô tả những đêm như thế này.
Hứa Tinh Châu đi giày bệt nhỏ để tiện đi lại, cũng thực sự đã chạy suốt cả ngày, làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở viện phúc lợi không chỉ là giao tiếp với trẻ em mà còn giúp các thầy cô nhiều việc vặt. Cô ngồi xuống bên gốc hoa ở cổng trường, hoạt động cổ chân.
Cổ chân kêu lách cách một tiếng, Hứa Tinh Châu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra.
Trên màn hình là tin nhắn của Tần Độ—anh vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn—anh hỏi: “Ban ngày không có ở đây à?”
Hứa Tinh Châu nói: “Tôi đã đăng ký làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở đây từ năm ngoái... Hôm nay bận đến mức đầu óc quay cuồng, cả ngày không nhìn thấy túi xách của mình, vừa mới phát hiện ra mình đã đánh rơi cái đó.”
Cô do dự một chút rồi nói: “Anh, anh có thể…”
Tần Độ: “?”
Hứa Tinh Châu tuyệt vọng nắm lấy cọng rơm cuối cùng: “Xin anh đừng... đừng mở cái đó ra, coi như tôi cầu xin anh.”
Hứa Tinh Châu quá mệt mỏi, gửi xong tin nhắn thì ngả người ra phía sau, rơi vào bụi hoa.
Những vì sao sáng lấp lánh, ánh sáng đèn đường bay bay lơ lửng, gió xuân làm bay phần chân váy của cô gái. Hứa Tinh Châu giơ một tay lên để ước lượng những ngôi sao trên trời, một cậu bé hôm nay đã dạy cho cô cái này.
“*Chòm sao Mục Phu...” Hứa Tinh Châu lướt tay qua, lẩm bẩm: “Có phải nó không nhỉ.”
Tên khốn Tần Độ này vẫn không chấp nhận yêu cầu kết bạn, mà còn nói với cô: "Để sau đi, sau này chúng ta liên lạc với nhau qua chai trôi dạt."
Hứa Tinh Châu: “???”
Cô lập tức nói: "Đừng mà, hu hu hu—"
——Tin nhắn được gửi đi, bị đối phương từ chối.
…… Tên khốn này vẫn kéo mình vào danh sách đen! Hứa Tinh Châu như bị sét đánh, chỉ muốn phá tan ký túc xá của Tần Độ.
-
Màn đêm buông xuống, vào rạng sáng.
Tần Độ sau khi tắm xong, quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm, khi cầm điện thoại lên lại thấy ảnh đại diện của Hứa Tinh Châu.
Ảnh đại diện của cô là một chữ, chữ "Soái" (đẹp trai) được in đậm, nhưng rõ ràng là khi bị kéo vào danh sách đen, ảnh đại diện đó trông khá tủi thân...
Gió thổi qua ngoài cửa sổ, gió đêm xuân khiến lòng người ngứa ngáy. Tần Độ ngắm nghía ảnh đại diện của cô một lúc, nhìn cái chữ "Soái" đậm đà đó, cảm thấy mặt cô thật là dày, nhưng lại thấy có chút thích thú lạ kỳ.
Tần Độ ngả lưng vào sofa, sau một lúc mỉm cười chế giễu, đưa Hứa Tinh Châu ra khỏi danh sách đen, chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô.
‘ Bạn đã tăng thêm cháo đỏ nhất vũ trụ, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.’
Đèn ngủ nhỏ vẫn sáng, ánh sáng nhẹ nhàng. Đã hơn một giờ sáng, cô bé đã làʍ t̠ìиɦ nguyện cả ngày ngoài kia chắc hẳn đã ngủ rồi, trên màn hình vẫn còn lưu lại lịch sử trò chuyện trước khi bị kéo vào danh sách đen.
Trong đó, rõ ràng nhất là lời khẩn cầu của Hứa Tinh Châu rằng anh đừng lật xem cái thiết bị đọc sách nhỏ đó...
Tần Độ vừa lau tóc vừa lật xem, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, một là không hiểu vì sao Hứa Tinh Châu lại nhấn mạnh như vậy làm khơi dậy tính tò mò của anh, hai là không rõ "rốt cuộc trong cái Kindle nhỏ đó có gì", con bé này còn dám ngoan ngoãn gọi anh là đàn anh.
Tần Độ rõ ràng không phải là người có thể chịu đựng tính tò mò, khả năng thực hành của đàn anh Tần sư huynh không phải là chuyện đùa! Anh lập tức lấy cái thiết bị đọc sách nhỏ đó ra, mở lên xem bên trong rốt cuộc có gì.
Vừa bấm mở, bên trong xếp ngay ngắn hai hàng sách điện tử:
《Bắt Buộc Phát Tình》、《Chiếm Đoạt Tuyệt Đối (Đè Chết Ông Chủ)》、《Yêu Nồng Nhiệt Thầy Giáo Trẻ》、《Bí Mật Dưới Quần Thể Thao》...
Vẫn còn cmn, khẩu vị khá đa dạng đấy chứ.
*Dạ phong ôn noãn lược quá thiên địa chi gian, vân tán hậu mãn thiên phồn tinh thiểm thước.
Kim dạ thiên tri xuân khí noãn, trùng thanh tân thấu lục song sa.
夜风温暖掠过天地之间,云散后满天繁星闪烁。
Gió đêm ấm áp lướt qua khắp trời đất, sau khi mây tan, bầu trời đầy sao lấp lánh.
今夜偏知春气暖,虫声新透绿窗纱。
Đêm nay mới cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân, tiếng côn trùng vang lên, xuyên qua tấm rèm cửa màu xanh.
Hai câu này kết hợp tạo nên một bức tranh thiên nhiên đêm xuân ấm áp và yên bình. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, bầu trời sau cơn mây tan tỏa ra ánh sao lấp lánh, và người thưởng thức cảnh đêm nhận ra hơi thở của mùa xuân qua âm thanh nhỏ bé nhưng rõ ràng của tiếng côn trùng.
*Chòm sao Mục Phu: Chòm sao Mục Phu 牧夫 là một chòm sao ở phía Bắc, cái tên của nó xuất phát từ tiếng Hy Lạp, có nghĩa là "người chăn bò" hay "người cày ruộng". Boötes là một trong 48 chòm sao cổ điển của Ptolemy cũng như là một trong 88 chòm sao hiện đại. Nó có chứa vì sao sáng thứ 4 trên bầu trời, Sao Đại Giác
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Còn Chưa Bảo Vệ Cô Ấy
- Chương 6