- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Tôi Coi Các Người Như Anh Em
- Chương 37
Tôi Coi Các Người Như Anh Em
Chương 37
Chỉ vì xúc động phút chốc mà Đỗ Cửu phải trả một cái giá đắt, mặt mày Mạnh tam gia trầm xuống, lập tức nâng cằm y lên hôn.
Vừa hôn vừa kéo y ra khỏi phòng tắm, sau đó đè y xuống sô pha phòng thay đồ bên ngoài.
Đỗ Cửu bề ngoài ra vẻ trúc trắc không biết phải làm sao khi lần đầu bị hôn, trong lòng thì nhịn không được càm ràm với hệ thống: "Chuyện này không công bằng, đều là trai tân nhưng dựa vào đâu anh lớn lại thành thạo như vậy còn ta lại phải giả vờ trúc trắc hả."
Hệ thống: "Hình như ngươi có hiểu lầm với nam chính thế giới BL thì phải? Cái chuyện không thầy tự mày làm nên thỏa mãn bạn thụ ghép đôi là kỹ năng cơ bản mà mỗi anh công đều có, cũng như vụ một đêm bảy lần của nam chính ngôn tình ấy."
Đỗ Cửu: "..." Lý do này thì y chịu rồi.
Thiếu niên bừng bừng chính là đối tượng đầu tiên không chịu nổi trêu chọc, một cái hôn đã có thể cứng lên, Đỗ Cửu muốn nhịn cũng không nhịn được, huống chi bản thân y vốn đã động lòng.
Thân thể kề sát vào nhau, hơi thở đan xen, cả người nháy mắt bị lửa tình thiêu cháy.
Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý thuận nước đẩy thuyền, ai ngờ Mạnh tam gia hung hăng trêu chọc gặm cắn từ đầu tới chân y hết lần này tới lần khác lại cố ý không làm tới bước cuối cùng.
Đỗ Cửu: Đùa nhau đấy à?
Có còn là con người không hả?!!
Chẳng lẽ là do cấm dục lâu ngày khiến hắn sợ bị mất mặt vì không được lâu?
Cũng không biết đây là lần thứ mấy y tỉnh táo lại từ cảm giác sung sướиɠ sau khi bắn ra, nhìn Mạnh tam gia đang đè trên người mình, cảm thấy không thể tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông gần đầu bốn mà vẫn còn trinh được, thật cẩn thận lựa lời an ủi hắn: "Ừm thì... thật ra cái này cũng không phải chuyện gì to tát, thiệt mà, tới cái tuổi như anh rồi thì như vậy cũng bình thường thôi, không sao cả, tôi sẽ không..."
Mấy lời còn chưa nói hết bị vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Mạnh tam gia ép trở vào.
Y bối rối không mở miệng nữa, vẻ mặt Mạnh tam gia cũng bình thường lại, chỉ là nhìn y với ánh mắt không biết phải làm sao mới phải rồi khe khẽ thở dài.
Đỗ Cửu thầm thót tim một cái: "Làm ơn xin đừng nói câu kia nhá!"
Hệ thống: "Câu gì?"
Đỗ Cửu: "XX, tôi phải làm sao với em bây giờ?"
Vừa dứt lời đã thấy Mạnh tam gia lập tức cúi người xuống hôn lên trán y một cái: "Em nói xem, tôi phải làm sao với em bây giờ?"
Shh –
Cả người Đỗ Cửu nổi đầy da gà, cảm thấy ê hết cả răng.
Làm sao bây giờ à? Dĩ nhiên là "làm" ngay bây giờ rồi!
Hiện giờ không "làm" thì mười ngày sau đổi lại là y khóc lóc cầu xin hắn "làm" mình!
Trong lòng y mau chóng xẹt qua mớ suy nghĩ phải làm sao ra vẻ ngây thơ vô tội vẫn có thể nước chảy thành sông, trên mặt lại khẽ ửng hồng, đôi mắt lấp lóe không dám nhìn thẳng vào Mạnh tam gia, lắp bắp: "Thật sự... thật sự không cần, cần tôi giúp anh sao?"
Hai mắt rất chi là nghi ngờ mà len lén liếc nhìn nơi cách rốn ba tấc của Mạnh tam gia một cái.
Tay Mạnh tam gia còn đang ở trong quần y, thấy thế khẽ nhéo nhẹ Cửu be bé, nhướng mày: "Tôi nói không cần lúc nào chứ?"
Đỗ Cửu xùy một tiếng trong lòng, nhìn kìa, y biết ngay mà, anh lớn có thân sĩ cỡ nào thì cái cốt bên trong vẫn là của tên cầm thú Tần Cửu Chiêu, chả trật đi đâu được.
Nào ngờ ngay sau đó Mạnh tam gia kéo lấy tay y đặt xuống phía dưới, ý đồ không cần nói cũng rõ.
Đỗ Cửu: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Đm đùa nhau đấy à!
Ông đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý lập tức làm một màn dạo đầu cả rồi!!
Nhưng mà Mạnh tam gia thiệt sự lại thích làm Liễu Hạ Huệ, chỉ để y dùng tay mau chóng giúp hắn giải quyết một lần đã buông y ra, lấy quần áo mới đi thay.
Đỗ Cửu: "Thảm ghê."
Hệ thống đau đầu: "Đúng đó, nhanh nhanh nghĩ cách làm sao để xử lý chuyện mười này một lần đi."
Đỗ Cửu: "Không, ta đang nói anh lớn ấy."
Hệ thống: "Hở?"
Đỗ Cửu: "Hóa ra anh lớn thật sự có vấn đề, đẹp mà không xài được." Hai phút đã bắn, có thể cứng lại không thể xài, quả thiệt là bi kịch trần gian, quá đáng thương, so với y không thể tự tuốt thì còn đáng thương hơn.
Vì vậy khi Mạnh tam gia trở ra đập vào mặt là ánh mắt thật quan ngại rồi lại chứa chan thương hại của thiếu niên.
Gân xanh nhảy múa trên trán hắn, trong lòng toàn là không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy bản thân gặp Đỗ Cửu quả thật quá dễ dàng bị đốt lửa rồi lại cố tình hết cách với y.
Đỗ Cửu: ┑( ̄Д ̄)┍
Ai kêu hiện giờ y là một thẳng thắn thiên thật thà thiếu thốn thẽ thọt boy chứ, hì hì O(∩_∩)O~~.
"Em quên ngày mai em phải thi sao?" Mạnh tam gia cầm khăn lông bước tới, kéo y ra khỏi sô pha giúp y sửa sang lại quần áo, lại dùng khăn lông cẩn thận lau sạch tay y.
Ồ, xém chút nữa quên ngày mai mình còn phải thi tháng!
Đỗ Cửu giờ mới chợt nhớ lại, cho nên anh lớn là sợ làm lỡ chuyện thi cử của y chứ không phải thật sự không được?
Ù ôi, anh lớn quan tâm, biết nghĩ cho y như vậy quả thiệt cảm động muốn cry mà.
Y lập tức thu lại thương hại trong mắt, nhìn cái tay bị Mạnh tam gia nắm lấy mới muộn màng nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, mặt mày đỏ bừng lắp bắp: "Đúng... đúng thế... ngày, ngày mai phải thi..."
Vẻ mặt đan xen giữa hoảng loạn ảo não rồi lại xấu hổ, y chẳng thể ngờ được bản thân lại đi tới bước này với Mạnh tam gia, nhưng người vừa mới bị cảm động bị mê hoặc thật sự là chính bản thân y, người không chống cự thậm chí là hưởng thụ cũng là chính y.
Gương mặt anh Cố hiện lên trước mắt khiến y càng luống cuống.
Mạnh tam gia vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt y, thấy vậy lặng lẽ vây y vào lòng mình, động tác giúp y lau tay cũng hết sức nhẹ nhàng: "Nếu ngày mai phải thi rồi thì thời gian trị liệu hôm nay kết thúc sớm vậy, em cố gắng ôn bài, ngày mai thi tốt nhé, được không em? Em muốn tôi đưa em về bây giờ hay ở lại đây ôn bài?"
Không chờ Đỗ Cửu mở miệng, hắn lại nói tiếp: "Hay là chờ ăn cơm xong hẳn đi? Tôi đặt nhà hàng X mang tới, em muốn ăn không?"
Đỗ Cửu: Anh lớn đúng thiệt là anh lớn, kịch bản sâu như biển.
Không nói gì tới chuyện vừa mới xảy ra khiến y thấy thoải mái ngay tức thì, tuy rằng đầu óc vẫn còn hơi rối nhưng anh lớn đã giúp y sắp xếp cả, y chỉ cần lựa chọn theo lời hắn là được.
Lại tung ra thêm một đống đồ ăn ngon thiệt to, quả thật là ép y phải chọn ở lại.
Nhưng mà y vẫn từ chối, dựa theo mạch não của Cơ Tiểu Cửu thì tình hình kiểu này dứt khoát sẽ lựa chọn chạy trối chết về nhà để bình tĩnh lại một chút.
"Được thôi." Mạnh tam gia cũng không níu kéo thêm nữa, tự nhiên như không nắm tay y lên hôn một chút, "Để tôi đưa em về."
Đỗ Cửu muốn tránh ra nhưng lại không tránh được, định mở miệng nhắc nhở rồi lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra khi nãy, tịt ngòi.
Trên đường đi hiếm khi yên lặng như vậy, Mạnh tam gia vốn kiệm lời, không có Đỗ Cửu lảm nhảm như thường ngày khiến không khí lúc này thật sự quá sượng sùng.
Cuối cùng Mạnh tam gia khẽ thở dài cất tiếng: "Em không cần nghĩ nhiều, cũng không cần lo lắng gì cả, trừ khi được sự chấp nhận của em còn không thì tôi sẽ không làm gì em cả."
Đỗ Cửu ấp úng nửa ngày, liếc nhìn hắn một cái: "Anh... anh thích tôi sao?"
Mạnh tam gia cười, quả đúng là phong cách của riêng thiếu niên này, to gan nói toạc ra, hắn ngẫm nghĩ rồi đáp lời: "Đúng, tôi thích em."
Đỗ Cửu nhíu mày, y không ngốc, một người thích mình thật hay giả vờ y vẫn có thể phân biệt được, lời Mạnh tam gia nói là thật, nhưng cái loại thích của hắn lại không phải loại thích trong định nghĩa của y, hay nói đúng hơn là kém rất xa.
Y mím môi: "Thật ra có thể là vì chỉ khi chạm vào tôi anh mới không cảm thấy ghê tởm nên mới cho là vậy đi?"
Rõ ràng trước đó còn thích anh Cố, quay đầu lại lập tức coi trọng y, nghĩ thế nào đều cảm thấy hắn không thật lòng. Loại người có tiền có thế như hắn thì quá lắm là chơi quá đường thôi.
Y hiểu rõ mà.
Còn có Tiểu Kha kia nữa, giống anh Cố như vậy, rõ ràng hắn thích kiểu như vậy, nói không chừng cũng như anh Cố, trong lòng có một ánh trăng sáng không thể nào buông bỏ được nên mới có thể luôn đi tìm người có vẻ ngoài giống với người kia.
Nếu không phải bởi vì hắn chạm vào y sẽ không thấy ghê tởm thì cơ bản sẽ không thèm liếc nhìn y lấy một cái.
Thật ra Mạnh tam gia cũng có hơi không thể hiểu được tình cảm của bản thân, tất cả mọi người xung quanh đều nói với hắn rằng hắn có một mối tình đầu đầy tiếc nuối nhớ mãi không quên, nhưng kỳ lạ là bản thân hắn ngay cả dáng vẻ người kia ra sao còn không thể nhớ được.
Tuổi ngày càng lớn thì lại càng không có cách nào chạm vào người khác, cho dù có sạch sẽ cách mấy, thậm chí ngay cả trẻ con đều không được, đυ.ng vào quá một phút sẽ lập tức cảm thấy ghê tởm khó chịu tới muốn ngất.
Vì không để người khác biết được điểm yếu này hắn chỉ có thể làm ra vẻ rằng mình có tật ở sạch rất nặng, lại thường xuyên thay đổi bạn giường, nếu ai cũng nói hắn có một ánh trăng sáng thì vừa hay hắn có thể viện lý do này để giữ trạng thái độc thân.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ cô độc suốt đời lại đột nhiên gặp được người mà hắn có thể chạm vào.
Nói thật từ đầu hắn đúng là không có cảm tình gì với Cơ Tiểu Cửu, có lẽ là do bị người xung quanh nhắc mãi cùng những bạn giường kia tẩy não quá nhiều, dần đà ánh mắt hắn cũng dừng lại trên người có hình tượng như Cố Bạch Thu, thật sự không ngờ có ngày hắn sẽ để ý tới thiếu niên bừng bừng ngốc nghếch bộp chộp giống Cơ Tiểu Cửu.
Suy cho cùng thì khác nhau quá xa.
Cho nên sau khi xác định mình sẽ không khó chịu khi chạm vào Cơ Tiểu Cửu hắn suy nghĩ suốt một tuần, cuối cùng vẫn không thể đè nén khát vọng mà tới tìm y.
Cô đơn hơn 30 năm, hắn không muốn tiếp tục nữa.
Chờ tới lúc thật sự ở cạnh nhau tình cảm của hắn với Cơ Tiểu Cửu dần dần lớn lên, thiếu niên luôn hấp tập bộp chộp hắn có thể hiểu được, nhân phẩm mới là thứ càng đáng coi trọng hơn.
Mà ở chỗ này thì Cơ Tiểu Cửu đủ tư cách, thậm chí còn vượt xa những gì hắn trông đợi.
Có thể chắc chắn hắn có cảm tình với Cơ Tiểu Cửu, thích cũng có nhưng nếu nói là sâu bao nhiêu thì điều này chính hắn cũng không thể nói rõ được.
Suy nghĩ chợt vụt qua, hắn quay đầu nhìn thiếu niên: "Không, đây chỉ là một trong số nguyên nhân thôi, nếu em không phải em của bây giờ mà là một tiểu nhân thâm độc ích kỷ, vậy thì cho dù toàn thế giới tôi chỉ có thể chạm vào mỗi mình em tôi cũng sẽ không lựa chọn em, em có thể hiểu được ý tôi chứ?"
Đỗ Cửu bị ánh mắt dịu dàng của hắc chọc trúng, cuối cùng cũng tin rằng hắn thật sự có chút tình cảm với mình, có niềm vui bỗng dân lên từ cõi lòng, lại bắt đầu trở về dáng vẻ thiếu niên kiêu ngạo kia, hất cằm đáp: "Được rồi, tôi hiểu rồi, nhưng mà tôi chưa bảo mình thích anh đâu đấy, người tôi thích là anh Cố." Tuy nhiên nửa câu cuối nghe kiểu gì cũng thấy quá yếu ớt.
"Không thích tôi ư?" Mạnh tam gia kề sát vào y, trong mắt toát ra ý cười, giọng nói từ tính dịu dàng mà quyến rũ, "Thật ư? Em chắc chứ?"
Đỗ Cửu lần nữa bị hắn áp sát, hai mắt khẽ chớp, không dám nhìn lại vào mắt hắn, tai đỏ bừng bừng lan tới cả trên mặt: "Tôi, tôi, tôi,..."
Vừa hay tới lúc xe dừng lại, tới nơi y vội chộp lấy cặp sách lao nhanh xuống xe, không sợ chết la lên: "Tôi chắc chắn, tôi không thích anh đâu!"
Nói xong sập cửa chạy biến.
Chờ tới lúc vào mái hiên Đỗ Cửu mới không nhịn được cười nói: "Bỗng dưng ta có hơi thích anh lớn rồi." Vẻ mặt không biết phải làm sao khi bị dỗi của anh lớn nhìn thế nào cũng khiến y cảm thấy đáng yêu.
Hệ thống đúng lúc nhắc nhở: "Chớ quên 10 ngày một lần á."
Đỗ Cửu: "Yên tâm, trừ khi anh lớn thật sự không được, còn không thì chuyện này không thành vấn đề." Làm trai tân hơn 30 năm, y cũng không tin anh lớn sẽ nhịn nổi.
Nhưng sự thật chứng minh không thể mạnh miệng mà phán được, còn chưa tới thời hạn 10 ngày, giữa trưa một ngày sau khi thi xong thì y đã bị bắt cóc.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Tôi Coi Các Người Như Anh Em
- Chương 37