Chương 65: Chuẩn bị

Ngày hôm sau.Lúc bình minh, Diệp Mặc lái xe đến vườn Gia Bảo hái trái cây Gia Bảo.

Cây ăn quả Gia Bảo nhỏ hiện đã cao khoảng 1 mét. Một số cây ăn quả trưởng thành sớm đã có quả trên thân.

Không có nhiều cây nhỏ sinh trái, quả không nhiều, có cây nhỏ có hơn chục quả, có cây nhỏ chỉ có vài quả.

Nhưng diện tích vườn cây rất lớn.

Diệp Mặc đối với quả Gia Bảo không biết nhiều, anh chỉ tìm trên mạng một ít thông tin…

Có người nói loại cây ăn quả này khó trồng. Có người lại cho rằng, loại cây ăn quả này có giá thành rẻ, dễ trồng và không cần nhiều công chăm sóc.

Nếu điều kiện khí hậu phù hợp, cây Gia Bảo có thể ra trái quanh năm.

Ngày xưa trái Gia Bảo rất đắt. Vào thời điểm đắt đỏ nhất, Diệp Mặc nhìn thấy hơn 200 tệ một cân ở Thâm Quyến.

Trái cây Gia Bảo bây giờ rất dễ mua. Trái cây Gia Bảo thường được bán trong các cửa hàng trái cây ở Hoa Thành và cũng có thể mua trực tuyến. Về giá cả, ở cửa hàng hoa quả ở Hoa Thành có giá sáu mươi bảy mươi nhân dân tệ một cân. Thỉnh thoảng cũng có thể mua nó với giá rẻ, bốn mươi hoặc năm mươi nhân dân tệ một cân. Rẻ hơn nữa là những trái sắp bị hỏng…

Những quả Gia Bảo chín hoàn toàn, tức là những quả có màu đen hoàn toàn chỉ có thể bảo quản tươi trong tủ lạnh từ bốn đến năm ngày.

Quả có màu tím, đen tím có thể bảo quản lâu hơn một chút.

Trái cây Gia Bảo không dễ bảo quản sau khi hái, sau khi để ở nhiệt độ phòng khoảng ba ngày, nó sẽ có mùi như rượu.

“Muốn ra ngoài bán trái cây không?” Diệp Nhiên chạy tới, lấy một quả từ trong thùng ra hỏi.

“Cái này để gửi cho chị dâu của em.” Diệp Mặc cười nói.

“Anh đi đến nhà Lâm Tiểu Mạn?” Diệp Nhiên nói, lấy túi ra, từ trong thùng lấy ra một ít bỏ vào túi.

“Ừ.”

“Anh đi chơi mấy ngày rồi mời Lâm Tiểu Mạn tới nhà chúng ta chơi. Cuối tháng này là sinh nhật của mẹ…”

“Anh biết, không cần em phải dạy anh cách làm quen con gái.” Diệp Mặc nói: “Anh muốn lấy trái cây, em tự hái trên cây đi, đừng lấy trái cây trong thùng của anh.”

“Em tự đi hái.” Diệp Nhiên hừ một tiếng, sau đó ôm xô bỏ chạy, lớn tiếng hét lên: “Mẹ, Diệp Mặc cuối cùng cũng tự có chủ ý.”

Diệp Mặc đen mặt, có suy nghĩ muốn đuổi theo Diệp Nhiên đánh cho cô một trận.

“Sao tự nhiên con lại nghĩ thông suốt vậy?” Mẹ Diệp hỏi.

“Diệp Mặc muốn đến nhà Tiểu Mạn.” Diệp Nhiên lớn tiếng nói.

“Thật sao?” Mẹ Diệp ngạc nhiên một cách thích thú, mặt bà nở nụ cười tươi rói.

“Diệp Mặc đang hái trái cây mang đến cho Tiểu Mạn.”

Mẹ Diệp mỉm cười chạy tới nói: “Con đến nhà Tiểu Mạn à?”

Diệp Mặc gật đầu, thật sự chuyện này cũng khá cần thiết. Nhưng nó đâu đáng để ồn ào như vậy? Cũng không phải anh đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn…

“Hai ngày nữa con sẽ đến nhà Tiểu Mạn, phải mang theo hai bộ quần áo đẹp. Ngoài ra, tóc của con cũng cần phải cắt ngắn đi. Đây là lần đầu tiên con đến đó, nhớ mang quà đến nhà Tiểu Mạn, bao gồm thuốc lá tốt và rượu ngon. Nhà Tiểu Mạn có nuôi gà không? Sau này hãy mang hai con gà bản địa đến nhà Tiểu Mạn…”

Diệp Mặc nhìn mẹ mình phấn kích, anh biết đó là do anh đi đến nhà đối tượng xem mắt. Nếu mà những người không quen biết nhìn thấy, có lẽ bọn họ còn tưởng rằng Diệp Mặc sắp đi cầu hôn.

“Mẹ, con biết rồi… Mọi người đi ra ngoài làm việc đi.” Diệp Mặc thấy đầu mình ong ong: “Con không còn là cậu bé mười bảy mười tám tuổi nữa… Con biết phải làm gì.”

“Mỗi lần nói chuyện với con, con đều nói con biết, con biết… Con có chắc có thể mang Tiểu Mạn về nhà chúng ta không?” Mẹ Diệp tức giận nhìn Diệp Mặc.

Bà tiếp tục cằn nhằn Diệp Mặc một lúc.

Là một người mẹ điển hình, chỉ cần Diệp Mặc chưa lập gia đình, bà luôn cảm thấy con trai mình vẫn chưa trưởng thành.

Cha Diệp đặt chiếc máy xúc nhỏ lên xe tải rồi lái ô tô đến vườn cây Yumin, nay đã được đổi tên thành Tổ 11 làng Trường Châu.

Mẹ Diệp cũng ngồi lên chiếc xe bán tải do Diệp Nhiên lái đi ra ngoài.

Diệp Mặc tiếp tục hái trái cây, đi hết vườn cây ăn trái Gia Bảo rộng mấy chục mẫu, hái được nửa thùng. Sau khi về nhà, anh đi tắm, cạo râu sạch sẽ và tìm vài bộ quần áo mới mua để mặc vào.

Một chiếc áo phông cotton mày trắng kết hợp với một chiếc quần crop đen và một đôi giày chạy bộ dây kéo. Anh thu dọn thêm hai bộ quần áo nữa…

Diệp Mặc mỉm cười, bôi chút kem lên mặt, đi xuống lầu, chất đồ lên xe, lái xe khởi hành.

Đến thị trấn Hồng Sơn, Diệp Mặc lái xe đến tiệm rửa xe, ra ngoài cắt tóc và lấy điện thoại gọi cho Lâm Tiểu Mạn: “Bây giờ tôi đi đây.”

“Anh thật sự đến đây.” Lâm Tiểu Mạn nhẹ giọng nói: “Anh đang ở đâu?”

“Vừa rời khỏi thị trấn Hồng Sơn, gửi cho tôi vị trí nhà của cô.”

Lâm Tiểu Mạn bẽn lẽn nói: “Đi đường cẩn thận, đường đi rất xa.”

“Tôi là người đã có kinh nghiệm lái xe đường dài, không thể đi xe máy cũng bị ngã giống như cô đâu.”

“Hôm đó nếu không phải anh đột nhiên bấm còi làm tôi sợ…”

Diệp Mặc cười nói: “Tôi sẽ chú ý an toàn.”

“Tôi sẽ gửi cho anh vị trí nhà tôi trên Wechat và anh có thể định vị trực tiếp đến nhà tôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mặc đến cửa hàng bán buôn và mua hai bao Hứa Tử, hai chai rượu Ngũ Lương Dịch trong hộp quà và hai hộp sữa…

Lúc anh bước ra khỏi cửa hàng, Diệp Mặc đang nói định đi mua hoa quả thì có một chiếc xe tải đi ngang qua và bấm còi hai lần.

“Cậu đi đâu vậy?” Đường Tấn mở cửa sổ xe, hô lớn.

“Tới nhà bố vợ tôi.” Diệp Mặc nói: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi đi làm đơn chuyển hộ khẩu.” Đường Tấn cười nói: “Tôi sẽ chuyển toàn bộ hộ khẩu của gia đình tôi đến thị trấn Hồng Sơn, sau đó mua một trang trại lớn.”

“Chú, dì…” Diệp Mặc chào lớn. Trên xe có bố mẹ Đường Tấn, bố vợ và mẹ vợ của anh ấy.

Hai người bố và người vận chuyển đồ đạc đáp lại, bố Đường Tấn xuống xe, cười nói: “Con đi thăn người khác à?” (thăm nhà, đi chơi với tư cách là khách)

“Đi gặp bố vơi của con.” Diệp Mặc nói.

Đường Tấn và Vương Duyệt cũng xuống xe mang theo một túi lớn đựng bánh ngọt cỡ nhỏ và nhiều hộp pizza cổ điển đưa cho Diệp Mặc: “Chúng tôi đã nói buổi trưa sẽ đến chỗ cậu ăn trưa.”

“Sau này cậu đừng mang gì cho tôi, điều này khiến tôi tạo thành thói quen, nhưng tôi sẽ xấu hổ khi chiếm lợi từ cậu.”

Đường Tấn cười nói: “Cậu đừng lo lắng, những thứ này tôi không mất nhiều tiền để làm ra…”

Diệp Mặc nhận lấy đồ vật, cười nói: “Những thứ này tôi sẽ mang đến cho bố vợ tôi, lần sau cậu tới nhớ mang cho tôi.”

“…” Đường Tấn cười không nói lên lời.

Diệp Mặc châm thuốc cho Đường Tấn và hai người chú rồi nói: “Đội sản xuất đang lên kế hoạch làm đường, cậu có biết không?”

“Tôi chưa rõ lắm, mấy ngày nay tôi bận quá, chưa có thời gian qua đây…”

“Nhưng trong nhóm có bàn đến chuyện này, để ý nhé. Cha mẹ tôi ở đằng kia, có chuyện gì cứ báo với họ. Nếu cần mở rộng đường thì hãy nhờ bố tôi tiến tới và giúp đàm phán, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.”

Con đường dẫn tới vườn cây ăn quả của Đường Tấn là đường một làn, sau này nếu anh ta muốn mở nhà nghỉ B&B thì tốt nhất nên làm đường hai làn xe.

“Ừ.” Đường Tấn gật đầu: “Tôi đã nói chuyện với ông chủ vườn lựu trong nhóm rồi, việc mở rộng đường sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Được rồi, lát nữa tôi e là sẽ không về kịp ăn trưa đâu.” Diệp Mặc nói.

“Hôm khác chúng ta cùng uống mấy ly nhé.”

“Được.”