Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 64: Phân chia xong

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quá trình chia đất diễn ra không suôn sẻ, có quá nhiều xích mích.Phải đến giữa tháng thì toàn bộ đất ở vườn cây Yumin mới được chia xong.

Đất ở Cao Sơn Bình về cơ bản đã được khai hoang.

Toàn bộ cây dừa đã được trồng hết, tổng diện tích khoảng 1.060 ha.

Trong số đó, 600 mẫu đất được lắp hệ thống tưới phun mưa và phần còn lại được lắp đặt hệ thống tưới nhỏ giọt.

Tổng diện tích của Cao Sơn Bình là 2.600 mẫu Anh, có hai hồ chứa, tổng cộng có diện tích khoảng 100 mẫu Anh.

Trong tháng này đã có hai trận mưa lớn, mực nước trong hồ chứa lớn đã lên tới 3/4. Hồ chứa nhỏ, nằm ở ngoài nhà cũng chứa phần lớn nước.

Nơi nào không cần làm ruộng bậc thang thì đất được khai hoang và san lấp khá đơn giản.

Phía sau là một số đất sườn đồi, cần phải cày xới thành ruộng bậc thang mới có thể trồng cây ăn quả.

Diệp Mặc tính toán, muốn canh tác cần khoảng 500 mẫu ruộng bậc thang. Đây là một việc lớn…

Trong tay Diệp Mặc còn có 1,71 triệu tiền vốn, sau này anh cũng không có ý định thuê người để làm ruộng bậc thang, Diệp Mặc sẽ tự mình làm.

Phần tốn kém nhất trong việc xây dựng Cao Sơn Bình là hệ thống thuỷ lợi.

Trung bình, một mẫu đất tưới tiêu tốn 1.120 nhân dân tệ. Hiện nay có 1.060 mẫu đất đã được lắp đặt hệ thống tưới tiêu với chi phí gần 1,2 triệu nhân dân tệ.

Sau đó Diệp Mặc bỏ ra 650.000 tệ để mua cây dừa giống.

Phân bón hết 430.000 nhân dân tệ, trong đó có 500 tấn phân bón hữu cơ…

Sau đó là chi phí thuê nhân công, dầu Diesel cho máy xúc và nhiều chi phí lặt vặt khác.

Số tiền trong tay Diệp Mặc vơi đi một cách nhanh chóng mà anh không hề nhận ra.

Ban đêm, Diệp Mặc ngồi tính sổ trong phòng…

Sau này anh còn phải tốn tiền xây dựng ruộng bậc thang nữa.

Hai chiếc máy xúc một ngày tiêu tốn nhiên liệu từ bốn đến năm trăm tệ, cũng không nhiều.

Hơn nữa anh cũng sẽ không tốn nhiều tiền nếu thuê người vận hành nó.

Chi phí lớn nhất vẫn là lắp đặt hệ thống tưới nhỏ giọt.

Giâm cành sầu riêng chỉ có thể trồng được vào mùa thu.

Mùa thu có hạn hán nên khi tiến hành trồng cây giống phải bố trí hệ thống tưới nhỏ giọt…

Diệp Mặc bấm vào trang web, tìm kiếm đường ống nước, sau đó ghi lại những đường ống nước cần thiết.

Sở dĩ hệ thống tưới tiêu trong vườn dừa có giá thành cao là do đường ống mà Diệp Mặc chọn tương đối đắt tiền.

Để tưới nhỏ giọt, không cần ống chính, chỉ cần dùng ống nhỏ… loại có giá 370 nhân dân tệ cho 200 mét.

Đầu tưới nhỏ giọt không cần phải loại tốt lắm, giá 12 tệ một bộ. Trong trường hợp này, nếu tự mình làm tất cả sẽ tốn khoảng 650 nhân dân tệ mỗi mẫu Anh.

Dựa trên tính toán này, tất cả việc xây dựng Cao Sơn Bình có thể hoàn thành với một triệu tệ nữa.

Diệp Mặc vẫn còn dư phân bón, không cần phải mua thêm nữa.

“Sau khi hoàn thành Cao Sơn Bình với số tiền một triệu tệ, mình sẽ không cần phải chi tiền nhiều nữa.” Diệp Mặc nghĩ nghĩ, đóng sổ lại.

Nếu có thêm tiền, anh có thể đào thêm hai hồ chứa lớn trên đỉnh núi.

“Anh.” Diệp Nhiên quay lại, từ dưới lầu gọi vọng lên.

“Em đang làm gì vậy?” Diệp Mặc mở cửa sổ nói.

“Sau này anh vẫn dùng máy xúc chứ?” Diệp Nhiên hỏi.

“Tạm thời không cần dùng tới.” Diệp Mặc nói.

Anh chưa vội vàng làm ruộng bậc thang.

Thời tiết bây giờ đang trở nên nóng bức, Diệp Mặc vừa mới xong những việc bận rộn, muốn nghỉ ngơi một chút.

Rốt cuộc thì cây giống sầu riêng sẽ không thể được trồng cho đến mùa thu, vì vậy còn rất nhiều thời gian.

“Vậy ngày mai em với bố sẽ lái máy xúc tới vườn Yumin.” Diệp Nhiên nói.

Vườn cây được phân cho từng hộ gia đình, việc tiếp theo cần làm là quy hoạch đường đi, đợi thủ tục xây nhà hoàn tất…

Diệp Mặc đi xuống lầu, bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra, anh còn chưa ăn cơm.

“Một ngày thuê máy xúc mất bao nhiêu tiền?” Diệp Mặc hỏi.

“Đào bằng máy nhỏ, một giờ 130 tệ, đào bằng máy đào vi mô, 100 tệ một giờ.” Cha Diệp nói.

“Rẻ quá.” Diệp Mặc phàn nàn. Nếu tính cả chi phí hao mòn của máy xúc thì sẽ bị lỗ nếu ra ngoài làm việc với mức giá như vậy.

Đặc biệt là chiếc máy đào siêu nhỏ, tuy nhỏ nhưng giá thành không hề rẻ.

Hơn nữa, máy đào siêu nhỏ rất linh hoạt và tốc độ làm việc không chậm hơn nhiều so với máy đào nhỏ.

“Mọi người đều là nông dân, có rẻ thì cũng đừng lo lắng.” Cha Diệp nhận lấy đồ ăn từ tay Diệp Mặc rồi nói.

“Cái đó chúng ta không thể quan tâm…”

Hai chiếc máy xúc của Diệp Mặc vẫn ổn, chúng chỉ gặp một trục trặc nhỏ khi sử dụng lâu như vậy.

Khi một chiếc máy xúc nhỏ bị hỏng, Diệp Mặc ra ngoài và tự mua phụ tùng để thay thế, trị giá hơn 300 nhân dân tệ.

Khi lái máy xúc, nếu bị hỏng hóc không chỉ làm chậm thời gian mà còn tốn rất nhiều chi phí để sửa chữa máy móc.

Lúc này đán người Diệp Nhiên cũng biết giá trị thật của chiếc máy xúc.

Máy xúc khác nhau có giá khác nhau để thực hiện công việc. Ví dụ như máy đào nhỏ của Diệp Mặc có giá thị trường hơn 150 tệ một giờ.

Giá của máy đào siêu nhỏ đó rẻ hơn so với máy đào nhỏ. Về cơ bản, nó có giá 130 nhân dân tệ một giờ… Chuyển động đào vi mô rất linh hoạt và sau khi người lái có thể sử dụng thành thạo, tốc độ làm việc không hề chậm chút nào.

“Nhân tiện bố đã liên lạc với công ty xây dựng nhà ở chưa?” Diệp Mặc mở ba chai bia ra hỏi.

“Chúng ta đã liên lạc. Trước đây có công ty xây biệt thự trên dốc cao cho con, còn có một công ty khác tên là Huimin Construction.” Cha Diệp nói: “Sau khi xác nhận nhà ở, chúng ra sẽ bắt đầu nói chuyện. Xem xem công ty nào rẻ hơn, nếu giá như nhau thì phải chọn lựa giữa hai công ty. Lần này ở đây xây dựng nhà cửa khá nhiều…”

“Biệt thự con xây trước đây giá bao nhiêu một mét vuông?” Mẹ Diệp hỏi.

“Phần thô phải không?”

“Ừ.”

“Ngôi nhà thô phụ thuộc vào số lượng vật liệu được sử dụng. Biệt thự trước đây của con sử dụng rất nhiều bê tông cốt thép và xây dựng rất tốn kém. Nếu là một biệt thự nhỏ ở nông thôn bình thường, nó sẽ tốn 1.200 nhân dân tệ để xây dựng. Tất cả sẽ tốn khoảng 1.700 nhân dân tệ một mét vuông, còn có trang trí bên ngoài.” Diệp Mặc nói.

Xây nhà ở nông thôn, chỉ cần có đất đai và thủ tục… sẽ tiết kiệm chi phí hơn nhiều so với mua nhà ở thành phố.

“Ở đây bố mẹ đã bận việc rồi, con và Tiểu Mạn không thể chỉ nói chuyện điện thoại và trò chuyện trên Wechat được.” Mẹ Diệp nói: “Hôm nay dì Vân bảo con hãy đi chơi với Tiểu Mạn khi con rảnh.”

“Con biết.”

“Đừng chỉ nói mồm, con hãy làm đi.” Cha Diệp cũng nhìn anh nói: “Bố nhớ lúc bố theo đuổi mẹ con, bố phải đạp xe mấy chục cây số một ngày…”

Câu chuyện về cha mẹ Diệp lại được kể lại.

Diệp Mặc đã nghe cậu chuyện về cha mẹ mình không biết bao nhiêu lần.

Diệp Mặc ăn xong nói: “Con đi ra ngoài tưới cây ăn quả.”

“Mỗi lần nói chuyện với con, con đều chạy đi, thực sự rất khó chịu.” Mẹ Diệp cằn nhằn.

Diệp Mặc lái xe nhanh chóng phóng đi, anh ra ngoài bật công tắc tưới nhỏ giọt, lên xe gọi điện cho Lâm Tiểu Mạn: “Cô đang làm gì vậy?”

“Câu lươn cùng với bố tôi.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Hai người dùng đèn pin chiếu sáng à?” Diệp Mặc hỏi.

“Ừ.”

“Câu được nhiều không?”

“Tôi câu được mấy ký… gọi cậu ấy lại ăn lươn.” Giọng chả bố Tiểu Mạn vang lên từ trong điện thoại.

“Anh có nghe thấy không? Bố tôi mời anh đến ăn cơm.” Lâm Tiểu Mạn cười nói.

“Được, ngày mai tôi sẽ tới.” Diệp Mặc cười nói.

“Ngày mai? Anh không bận nữa à?”

“Tôi hết bận rồi.” Diệp Mặc nói.

“Ngày mai.” Lâm Tiểu Mạn do dự: “Ngày mai tôi không rảnh…”

“Tiểu Diệp? Ngày mai hãy đến chơi.” Cha của Tiểu Mạn cười trong điện thoại.

“Được ạ.” Diệp Mặc lớn tiếng đồng ý.

“Bố.” Giọng nói nũng nịu của Lâm Tiểu Mạn sau đó chuyển qua giọng điệu dữ tợn: “Ngày mai anh lại đây thì mang theo quả mâm xôi.”

“Quả mâm xôi không còn nữa, chỉ còn quả Gia Bảo…”

Thời gian ra hoa của mâm xôi rất dài, thời gian đậu quả cũng dài.

Đối với quả mâm xôi bình thường, quả trên cành không chín thành một đợt mà sẽ chín lần lượt.

Quả mâm xôi bên Diệp Mặc được trồng sớm, chín sớm. Vài ngày trước, vườn mâm xôi không còn trái nữa.

“Vậy thì hái thêm quả Gia Bảo đi.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Được.”

“Tôi không nói chuyện với anh nữa, chúng tôi đang ở trên bờ ruộng, tôi gần như ngã xuống khi nói chuyện điện thoại với anh.” Lâm Tiểu Mạn nói và cúp điện thoại.

Lâm Tiểu Mạn biết được từ chỗ dì Vân rằng khoảng thời gian này Diệp Mặc rất bận rộn.

Cha mẹ anh bận rộn với việc phân chia vườn cây ăn trái, Diệp Mặc và em gái anh cũng bận rộn đến mức chóng mặt ở Cao Sơn Bình. Cô cũng nghe dì cả nói rằng Diệp Mặc đã sụt đi mấy cân…
« Chương TrướcChương Tiếp »