Chương 63: Phân bổ vườn cây ăn quả

Buổi trưa, nắng chói chang. Cha mẹ Diệp Mặc đều đã nghỉ ngơi.

Diệp Mặc lái xe ra ngoài dạo một vòng, lúc về chuẩn bị đi ngủ liền lấy điện thoại di động ra gửi cho Lâm Tiểu Mạn một tin nhắn: “Cô đang làm gì vậy?”

Lâm Tiểu Mạn nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Ngủ trưa, còn anh thì sao?”

“Tôi vừa ra ngoài đi dạo vườn cây ăn trái, chuẩn bị chợp mắt.” Diệp Mặc gửi tin nhắn.

“Anh trồng cây dừa ở đó, anh có chắc chúng có thể sống sót không?” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Chắc chắn là có thể sống, Hoa Thành cũng trồng không ít dừa.” Diệp Mặc nói: “Làm nông cũng không phải là vấn đề quá khó.”

“Ồ.”

Nói chuyện một hồi, Diệp Mặc liền đi ngủ một giấc.

Bây giờ đang là tháng sáu.

Mặt trời đã cực kỳ mạnh vào ban ngày.

Sau bốn giờ chiều, mọi người tiếp tục quay lại làm việc, tiếp tục khai hoang, trồng dừa, đặt đường ống dẫn nước.

Trước đây, 625 mẫu đất trồng đưa mới được tưới phun mưa. Vùng phủ sóng chính là thung lũng và các ngọn đồi nhỏ bao quanh thung lũng.

Hiện nay có khoảng tám đến 900 mẫu đất đã được khai hoang.

Vườn cây ăn quả phía sau sử dụng phương pháp tưới nước nhỏ giọt…

Diệp Mặc thử nghiệm phương pháp tưới nhỏ giọt.

Khi sử dụng phương pháp tưới nhỏ giọt, hơn 100 mẫu Anh có thể được tưới cùng một lúc. Để tưới nhỏ giọt, một công tắc chính được đặt cho diện tích 100 mẫu Anh.

Công việc bận rộng cho đến tối thì các công nhân đã về hết.

Diệp Nhiên và Diệp Mặc mỗi người có một chiếc ô tô chạy bằng điện.

Diệp Nhiên tưới vườn cây ăn trái, tưới phun mưa, một công tắc chính chỉ có diện tích 20 mẫu Anh. Lưu lượng nước tương đối lớn và đất có thể được ngâm qua hệ thống tưới phun mưa chỉ trong mười phút.

Ở địa phương, nếu là vườn cây ăn quả trưởng thành thì nói chung không cần tưới vào mùa hè, lượng mưa tự nhiên là đủ. Nhưng đối với cây con mới trồng thì phải duy trì độ ẩm cho đất…

Diệp Mặc đi đến nhà kho, từ trong không gian lấy ra nửa thùng nhỏ Linh Tuyền, trộn với nước rồi cho vào bình phun.

Bình phun dùng để phun thuốc trừ sâu có dung tích 500 lít, được lắp đặt trên xe ba bánh chạy điện. Đây là thiết bị do chủ vườn trước kia để lại…

Diệp Mặc dùng bình phun nước để tưới cây sầu riêng.

Một số cành sầu riêng bị cắt đã nảy mầm. Việc tưới cây bằng nước Linh Tuyền có hiệu quả rõ ràng.

Đối với hai ba mẫu cây giống, Diệp Mặc lấy sáu thùng nước tưới, mỗi thùng chứa 500 lít, tổng cộng là 3 tấn nước.

Cần phải đảm bảo đất trong cốc phải ẩm ướt.

Trời dần tối, Diệp Nhiên lái xe tới: “Anh sắp xong chưa?”

“Xong bây giờ đây.” Chỉ còn vài cây chưa được tưới nước cuối cùng, mất khoảng vài phút nữa.

“Về nhà ăn cơm đi.”

“Em về trước đi, anh sẽ trở về ngay.” Diệp Mặc nói xong liền trở về nhà, đồ ăn đã được dọn sẵn, bố mẹ anh đều đang ăn tối.

“Tiền mua vườn cây Yumin đã được nộp đủ, ngày mai bố sẽ lên thị trấn nộp tiền, đăng ký, sau đó tiến hành chia đất.” Cha Diệp nói.

“Ở đây con không thể quản lý được một khu vực rộng lớn như vậy, con không hiểu tại sao bố mẹ lại đi mua thêm một vườn cây ăn trái để làm gì.”

“Cái gì của con là của con, của chúng ta là của chúng ta. Sớm muộn gì con cũng sẽ kết hôn, lúc đó con phải chăm sóc cho gia đình chả mình…” Mẹ Diệp nói.

“Ở đây con xem con trồng những loại cây gì vậy? Có hơn 2.000 mẫu đất, không biết sau này có thể nuôi sống gia đình con hay không?” Cha Diệp vẫn có rất nhiều ý kiến phản đối việc Diệp Mặc trồng dừa và sầu riêng.

Ăn tối xong, Diệp Mặc lái xe bán tải ra ngoài, tiếp tục tưới nước cho vườn cây ăn quả.

Hai mươi mẫu đất được tưới xong chưa tới mười phút, trong thời gian tưới nước, Diệp Mặc quay lại xe lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Duyệt: “Xin chào em dâu.”

“À?”

“Tiền để mua vườn cây ăn quả đã gom đủ rồi. Trưởng thôn Trần Sơn đã thông báo cho hai người chưa?”

“Tôi đã nhận được thông báo của ông ấy rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ đến Chính quyền thị trấn Hồng Sơn để chính thức ký hợp đồng và thanh toán số tiền còn lại.” Vương Duyệt nói: “Chúng tôi cũng đang định gọi điện cho anh.”

“Chi tiết cụ thể hai người đều biết phải không?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi, hai người thật sự muốn thay toàn bộ vườn xoài bằng vườn lựu à?” Diệp Mặc nói.

“Đối với chúng tôi, trồng xoài và trồng lựu cũng tương tự như nhau, chúng tôi chỉ muốn đó là một mảnh đất rộng lớn và không bị chia cắt.” Vương Duyệt nhấn loa ngoài, giọng của Đường Tấn từ bên trong truyền ra: “Tôi đã hỏi anh của cậu, anh ấy nói sẽ giúp chúng tôi hỏi thăm một chút, cố gắng kết nối các vườn cây ăn quả của chúng tôi thành một khu vực.”

“Tôi cũng đã hỏi anh ấy, nhưng một mẫu vườn xoài cho 2 mẫu vườn lựu thì hơi nhiều.”

Đường Tấn nói: “Chúng tôi muốn làm cho khu vực này càng rộng càng tốt. Trong tương lai, chúng tôi muốn mở các B&B và trang trại. Tôi đã gia nhập vào nhóm và nói về việc trao đổi đất đai trong nhóm. Có người sẵn sàng trao đổi 1,3 mẫu đất, chúng tôi sẽ xem chi tiết khi có thời gian…”

“Được rồi, ngày mai hãy tới nhà tôi ăn trưa.”

“Được.” Đường Tấn cười nói: “Nhân tiện, mua vườn cây ăn quả thì phải quản lý chứ. Vườn cây ăn quả bên đó đều có trái…”

“Lúc này mua vườn cây ăn quả không có vấn đề gì, cậu không cần phải quản lý và chỉ cần đợi quả chín là có thuể thu hoạch. Nhưng tốt nhất là cậu nên để người trông coi ở đó. Lựu ở đây chắc phải chín vào tháng 9. Cậu nên học hỏi thêm về cách theo dõi để phòng trừ bệnh ở cây ăn quả và côn trùng gây hại.” Diệp Mặc nói.

“Ừ, được thôi. Tôi sẽ bảo bố tôi đến trông…” Đường Tấn cười nói: “Thời điểm này mua được vườn cây ăn quả đúng là tốt, lại còn sắp đến lúc thu hoạch.”

“Trái cây ở đó không nhiều.”

“Dù thế nào đi chăng nữa vẫn được thu hoạch phải không?”

Diệp Mặc tưới nước hết khu này đến khu khác cho tới 12 giờ đêm, hơn 600 mẫu dừa mới được trồng trên rừng đều được tưới nước.

Việc mua vườn cây ăn quả Yumin và di dời ngôi làng đã đạt được tiến độ nhanh chóng.

Sáng hôm sau.

Cha của Diệp Mặc đến chính quyền thị trấn đưa hợp đồng cho chủ vườn cây ký và thanh toán.

Sau 11 giờ sáng, với sự hỗ trợ của chính quyền thị trấn, việc chuyển nhượng vườn cây ăn quả Yumin đã hoàn thành.

Chuyện này không thể trì hoãn vì nó liên quan đến nhiều nhà đầu tư, nếu trì hoãn sẽ dễ xảy ra vấn đề, cần phải nhanh chóng giải quyết tình trạng hỗn loạn càng sớm càng tốt.

Tổng cộng có 89 nhà đầu tư, đó là 89 hộ gia đình…

Thôn Hoàng Thổ Pha có 78 hộ gia đình, trong đó có 11 hộ gia đình hoàn cảnh cũng giống như gia đình Đường Tấn đến hợp tác.

Buổi trưa.

Gia đình chú Diệp Mặc, gia đình Trần Sơn, gia đình Trần Thần và hàng xóm cũ của gia đình Diệp Mặc đều đến chơi.

Bao gồm cả những người làm việc cho vườn cây ở Cao Đồ Pha, bữa trưa được bày ra ba bàn.

Vườn cây ăn quả Yumin đã đổi tên và dân làng di dời sẽ được sáp nhập vào làng Trường Châu, trở thành nhóm làng Trường Châu 11.

Bằng cách này, làng Trường Châu đã trở thành ngôi làng lớn nhất ở thị trấn Hồng Sơn.

Cựu trưởng thôn Trần Sơn trở thành phó thôn, đội trưởng tổ sản xuất.

Sau đó là việc chia đất ở vườn cây ăn trái.

Gia đình Diệp Mặc mua 36 mẫu vườn xoài và được chia 27 mẫu vườn lựu.

Mọi người đều yêu cầu một vườn cây ăn quả nối liền với nhau.

Dù là kinh doanh xoài hay lựu, điều quan trọng nhất là kiếm tiền. Đối với những người trồng trái cây, việc họ trồng cây gì không quan trọng.

Chỉ là người dân ở thôn cũ vốn trồng xoài, họ chưa từng quản lý vườn lựu nên thích có vườn xoài hơn.

Ngoài ra còn có 11 hộ gia đình mới góp vốn đầu tư và họ không có nhiều yêu cầu về việc họ muốn có một vườn xoài hay lựu.

Sau khi bàn bạc, vườn xoài có thể được đổi lấy vườn lựu… 1 mẫu vườn xoài có thể thay thế bằng 1,5 mẫu vườn lựu. Điều này khiến một số hộ gia đình trồng xoài động tâm.

Toàn bộ quá trình chia đất rất phức tạp và không thể giải thích được bằng vài từ.

Vườn xoài và vườn lựu, chủ yếu là vườn cây ăn trái từ 3 đến 6 năm tuổi. Một số vườn đã cho quả nhưng một số vườn thì chưa.

Làm thế nào để phân bổ những vườn cây ăn quả này một cách hợp lý khiến Trần Sơn và những người đứng đầu khá đau đầu.

Hơn nữa, diện tích vườn cây ăn trái của mỗi gia đình là khác nhau.

Điều này cũng liên quan đến vấn đề khu vực, một số khu vực có giao thông thuận tiện, một số vườn cây ăn quả có vị trí xa hơn.

Diệp Mặc bận rộn khai hoang đất đai, cũng không có nghĩ cách phân bổ vườn cây ăn quả. Cuối cùng, việc phân bổ vườn cây ăn quả được thực hiện bằng cách rút thăm…

Số trên hình vẽ càng nhỏ thì vị trí vườn cây sẽ được ưu tiên.

Sau khi rút thăm, mọi người cũng có thể trao đổi, mua bán như vé xổ số.

Nguyên tắc phân bổ đất đai là để cho mọi người có càng nhiều vườn cây ăn quả có diện tích tốt. Sau khi phân chia xong phải mở rộng đường giao thông theo điều kiện thực tế. Đến lúc đó sẽ cần đất…

Bằng việc trao đổi sẽ cố gắng hết sức để có những lô đất ưng ý hơn cho mọi người.

Đường Tấn trao đổi vườn xoài với bố mẹ Diệp Mặc, còn đám người Trần Thần… họ có tổng cộng 135 mẫu vườn lựu, vườn lựu nằm ở cực nam ngọn núi, phía bên phải bên cổng.

Bên cạnh ngọn núi, hồ chứa nước ở phía bên trái và vườn cây ăn quả của Đường Tấn ở phía bên phải.

Con dốc trên núi tương đối lớn nhưng lại gần sườn đồi lớn, phong cảnh rất tốt. Có một đỉnh đồi nếu đứng trên đó có thể nhìn thấy những ngọn núi nhấp nhô ở phía xa…

Nếu như xây nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng thì vị trí rất tốt.

Gia đình cha Diệp, chú hai và Trần Thần là một gia đình lớn, vườn cây ăn quả của họ nằm ở khu vực trung tâm. Một số gia đình có vườn cây ăn quả cạnh nhau và dự định sau này sẽ trở thành hàng xóm.