Chương 61: Tiến độ nhanh chóng

Trở lại khu tái định cư, Diệp Mặc gọi điện cho Trần Sơn.Trần Sơn đang đi thăm quan bên ngoài và là một trong những gia đình đã đồng ý mua một vườn cây ăn trái nhưng sau đó ông lại hối hận.

Bây giờ mọi thứ đã được giải quyết, ngoại trừ tiền.

Diệp Mặc dẫn Vương Duyệt lên lầu, ngồi xuống phòng khách, pha một ấm trà, lại giải thích chi tiết quá trình mua vườn cây ăn quả.

Chờ khoảng mười phút, Trần Sơn và mấy người mua vườn cây khác đi tới, cùng với một luật sư.

“Chú.” Diệp Mặc chào hỏi.

“Này, Diệp Mặc…” Trần Sơn cười nhìn Vương Duyệt bên cạnh: “Đây là bạn của cháu à?”

“Đúng vậy.” Diệp Mặc pha trà cho đám người Trần Sơn rồi nói: “Quy trình mua một vườn cây ăn quả cháu đã giải thích cơ bản cho Vương Duyệt, chú hãy giải thích rõ lại cho cô ấy…”

Mọi người ở làng Hoàng Thổ Pha đã đạt được thoả thuận với chủ sở hữu của vườn cây Yumin, đồng thời nhận được sự ủng hộ bằng văn bản của chính quyền quận và sự đồng ý của Chính quyền thị trấn Hồng Sơn.

Toàn bộ giao dịch sẽ được hoàn thành với sự hỗ trợ của chính quyền thị trấn.

Sau khi hoàn tất giao dịch, vị trí của vườn cây ăn trái sẽ được xác định dựa trên mức đầu tư.

Vườn cây ăn quả Yumin có khoảng 4.000 mẫu vườn xoài và 3.000 mẫu vườn lựu. 100 mẫu đất còn lại là đường, nhà kho và nhà ở hiện hữu.

Giá hiện tại được tính như sau: một vườn xoài có giá 41.750 nhân dân tệ cho 1 mẫu.

Đăng ký một lần 4 mẫu xoài và nhận được 3 mẫu vườn lựu.

Nhà kho lớn trong vườn cây ăn trái sẽ bị phá bỏ và ngôi nhà sẽ được giữ lại để làm hội trường của làng. Về việc sử dụng những toà nhà đó sau này như thế nào sẽ được xem xét sau khi tình hình ổn thoả…

Sau khi mua vương cây ăn quả, gia đình Đường Tấn phải chuyển hộ khẩu đến thị trấn Hồng Sơn.

Sau khi chuyển hộ khẩu, họ sẽ được cấp một diện tích đất ở trong vườn cây ăn trái của mình theo số lượng thành viên trong gia đình.

Hộ khẩu dưới 3 người sẽ có nhà rộng 90m2 với dân số 3 người. Nếu có 4 người thì tính là 4 người, có 5 người thì tính là 5 người… Mỗi người được cấp diện tích là 30 mét vuông.

Đồng thời, tuỳ theo quy mô vườn cây ăn trái, một số đất sản xuất, xây dựng sẽ được phê duyệt để xây dựng nhà kho để chứa trái cây.

Nếu gia đình Đường Tấn muốn xây dựng nhà nghỉ B&B hoặc địa điểm kinh doanh thì trước hết cần chuẩn bị bản vẽ thi công thiết kế.

Vương Duyệt xem hợp đồng và chụp ảnh gửi cho Đường Tấn, sau đó gọi điện cho Đường Tấn để giải thích cụ thể tình hình.

Bên vườn cây Yumin, tình hình hiện nay là vườn lựu phát triển tốt hơn là vườn xoài.

Nhưng dân làng Hoàng Thổ Pha trước đây chưa bao giờ trồng lựu và họ đều muốn sở hữu vườn xoài…

Ở hầu hết mọi nơi, lựu chắc chắn sẽ đắt hơn xoài.

Ở Hoa Thành, giá lựu trung bình cao hơn xoài một chút.

Nhưng xoài chín muộn có giá không tệ, người dân cũng không lo không bán được hàng. Nói một cách tương đối, nó có một số lợi thế so với quả lựu.

Đường Tấn và Vương Duyệt nói chuyện điện thoại hồi lâu rồi ký hợp đồng mua một vườn xoài rộng 60 mẫu.

60 mẫu vườn xoài, cộng thêm 45 mẫu vườn lựu, tổng cộng 105 mẫu vườn cây ăn quả. Chi phí hết 2.,505 triệu nhân dân tệ, trước tiên cần phải đặt cọc 100.000 nhân dân tệ…

Sau khi ký hợp đồng, Vương Duyệt đã thông báo cho Đường Tấn chuyển tiền đặt cọc.

Diệp Mặc đưa cho đám người Trần Sơn một bao thuốc: “Hiện tại đã quyên góp được bao nhiêu tiền rồi?”

“Sắp đủ rồi, chúng ta chỉ còn thiếu 18 triệu tệ, chỉ cần có hơn chục hộ gia đình góp vốn, chúng ta có thể thắng.” Trần Sơn nở nụ cười trên môi.

Lúc đầu, có hơn 160 hộ gia đình sẵn sàng mua vườn cây ăn trái và xây dựng làng mới. Nhưng đến hôm qua, chỉ có khoảng 60 gia đình háo hức muốn mua vườn cây ăn trái.

Hôm nay Trần Sơn đã đến gõ cửa từng nhà và có hơn 70 hộ gia đình đã ký và nộp tiền cọc.

Hơn 70 hộ gia đình đã thu được gần 150 triệu tệ, mỗi hộ đóng góp trung bình gần 2 triệu nhân dân tệ.

Thực tế có gia đình đóng góp nhiều, có gia đình đóng góp ít.

Những người trồng trọt lớn trước đây đã nhận được nhiều tiền đền bù hơn từ việc thu hồi đất và một số người trong số họ rất mong muốn được tiếp tục vận hành vườn cây ăn trái.

Gia đình Trần Thần đã đăng ký mua 90 mẫu đất vườn xoài với giá 3,7575 triệu nhân dân tệ.

Gia đình họ không phải là người đăng ký mua nhiều đất vườn cây ăn quả nhất.

Lưu Phú Quý ở đội 9 đã đăng ký mua 100 mẫu vườn xoài với giá 4,175 nhân dân tệ.

Sau khi sự việc được giải quyết xong, Diệp Mặc lái xe đưa Vương Duyệt về.

Khi họ đến tiệm bánh ngọt, Vương Duyệt nói: “Anh vào ngồi với Đường Tấn một lát đi.”

“Không, bây giờ tôi phải về nhà…”

“Hôm nay chúng tôi thực sự đã làm phiền anh, vào ngồi một lát đi, chúng tôi có chuyện muốn bàn với anh.”

Diệp Mặc nhìn đồng hồ, sau đó đi theo vào tiệm bánh ngọt.

Đường Tấn ở trong tiệm bánh làm bánh ngọt và bánh mì tới nỗi mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy bọn họ đi vào, anh ấy cười nói: “Xong rồi à?”

“Xong rồi, 60 mẫu vườn xoài, cộng thêm 45 mẫu vườn lựu. Hai mảnh đất không thông với nhau.” Vương Duyệt có chút không hài lòng: “Anh Diệp, người dân trong thôn anh đều thích vườn xoài. Khi vườn cây ăn trái được chia đều, anh có thể giúp chúng tôi thay đổi toàn bộ vườn xoài bằng lựu được không? Tốt nhất là một mảnh vườn liền nhau, không bị chia cắt.”

Đường Tấn nhìn Diệp Mặc rồi lại nhìn Vương Duyệt: “Vườn xoài chắn chắn sẽ có lãi hơn phải không?”

Diệp Mặc nhún vai: “Tôi không biết.”

“Vườn lựu đều nằm ở rìa núi, một số vườn lựu vẫn còn ở trên sườn núi. Nếu tôi đổi vườn xoài lấy vườn lựu, 1 mẫu vườn xoài có thể đổi lấy 2 mẫu vườn lựu không?” Vương Duyệt hỏi.

“Chuyện này tôi thật sự không biết, đến lúc đó hai người có thể tự hỏi, tôi sẽ phối hợp với hai người…” Diệp Mặc nói.

Đường Tấn chắp tay, cười nói: “Cảm ơn cậu, nếu như chúng tôi tự ra ngoài tìm mua vườn cây ăn trái nhất định sẽ không tìm được một chỗ tốt như vậy.”

Diệp Mặc đáng Đường Tấn vào vai: “Bạn bè với nhau cần khách khí vậy sao?”

“Hôm nay cậu đừng về, mai tôi sẽ nghỉ buổi sáng, chúng ta ra ngoài uống rượu.”

Diệp Mặc xua tay : “Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm ở vườn cây ăn quả, thực sự không thể trì hoãn được nữa. Ngày mai tôi phải tổ chức khai hoang ở trên đó, cũng có rất nhiều việc cần phải làm.”

Được rồi, chúng ta đều là người bận rộn.” Đường Tấn ôm chặt Diệp Mặc nói: “Mang một ít bánh mì và bánh ngọt về nhà ăn đi.”

“Bánh lần trước cậu đưa tôi mang về vẫn còn chưa ăn hết, nhưng pizza cậu làm ngon quá, cậu còn không? Cho tôi một ít.” Diệp Mặc cười khúc khích.

“Được chứ.”

Vương Duyệt đi thu dọn đồ đạc cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nói: “Xem tiến độ ngày hôm nay, có lẽ ngày mai chúng ta có thể nộp tiền và ký hợp đồng mua bán, sau đó một trong hai người phải đi xử lý giấy tờ đất đai.”

“Xử lý giấy tờ? Dù sao câu cũng phải giúp tôi việc này. Tôi sẽ gặp cậu khi cậu làm xong việc của mình.” Đường Tấn vừa nói vừa bận rộn.

“Hai người đừng khách khí nữa, đã muộn rồi, tôi phải về thôi.” Diệp Mặc nói.

“Được rồi, tôi không giữ cậu nữa.”

Khi Diệp Mặc đi ra ngoài l, Vương Duyệt đã gói hai túi pizza lớn cho Diệp Mặc. Trong túi có 5 hộp…

Diệp Mặc không khách khí nhận lấy nói: “Tôi về trước, sau này có cần gì thì gọi cho tôi.”

Vương Duyệt gật đầu, tiễn Diệp Mặc ra cửa : “Anh đi đường cẩn thận nhé.”

Trở lại xe, Diệp Mặc lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ chiều.

Anh lái xe thẳng một đường về Cao Đồ Pha thấy cha mẹ Diệp và Diệp Nhiên đang đặt ống dẫn nước.

Diệp Mặc đỗ xe bên đường: “Bố, mẹ.”

Cha Diệp đáp lại.

Diệp Mặc lấy pizza mang về từ chỗ Đường Tấn ra nói: “Mọi người lại đây ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi.”

Diệp Nhiên dừng máy xúc chạy tới.

“Lần nào từ chỗ Tiểu Đường về con cũng lấy đồ của thằng bé.” Mẹ Diệp trợn mắt nhìn anh.

“Chỉ là mấy cái pizza thôi, không đắt đâu.” Diệp Mặc mở hộp đưa cho Diệp Nhiên.

Chiếc bánh pizza này là món đặc biệt của cửa hàng Đường Tấn, nó có vị rất ngon.

Không chỉ mình Diệp Mặc mà cả nhà anh ai cũng thích…

“Trần Sơn đã huy động được những người khác quyên góp được bao nhiêu tiền?” Cha Diệp hỏi.

“Vẫn còn thiếu gần 20 triệu nữa, công tác gây quỹ ngày mai sẽ hoàn thành.” Diệp Mặc nói.

Con người có tâm lý bầy đàn.

Cũng giống như mua nhà, nếu xếp thành hàng dài, người không muốn mua nhà cũng sẽ nghĩ đến mua nhà. Tiền đề là phải có đủ tiền…

Phần khó khăn nhất của việc gây quỹ là lúc ban đầu.

Diệp Mặc vốn tưởng rằng chuyện này sẽ khó khăn, nhưng mọi chuyện tiến triển nhanh hơn Diệp Mặc dự kiến rất nhiều.

Nếu không có gì xảy ra thì ngày mai họ sẽ có thể thu đủ tiền.

“Con đã gọi cho Tiểu Mạn chưa?”

“Không, con gọi cho cô ấy làm gì?”

“Khi con không có việc gì làm thì hãy gọi điện cho con bé, nếu không làm sao con có thể theo đuổi được con bé?” Mẹ anh nhìn anh: “Tối nay con nhớ gọi cho Tiểu Mạn nhé, mẹ sẽ để mắt đến con…”

“Mẹ ~!”

“Mọi người đang giúp đỡ con nhưng con không quan tâm phải không?”

“Không phải con đang cố gắng sao?”

“Đừng chần trừ nữa, con cần phải chủ động hơn.”

“Được rồi… chúng ta nên đi ăn tối. Buổi tối con sẽ gọi cho cô ấy.”