Chương 59: Ghé thăm

Diệp Mặc tỉnh dậy sau bảy giờ sáng.Âm thanh xe cộ tấp nập mơ hồ lọt vào tai Diệp Mặc.

Lúc bình minh, cả thành phố đã thức dậy, những âm thanh mơ hồ lọt vào tai hỗn loạn và đầy màu sắc.

Diệp Mặc lấy điện thoại ra và xem giờ, sau đó bấm vài JD.com và chọn vài bộ quần áo.

Khá lâu rồi Diệp Mặc chưa mua quần áo nên anh chọn thêm vài bộ nữa…

“Đến giờ ăn rồi.” Mẹ Diệp gọi lớn.

Diệp Mặc đứng dậy mở cửa: “Hôm nay ăn gì vậy mẹ?”

“Cơm nắm.”

Nơi này không có nhiều người ở, cơm nắm buổi sáng đều được mua từ tối qua ở siêu thị.

“Con ra ngoài ăn.” Diệp Mặc không thích ăn cơm nắm, cho dù có ăn thì cũng chỉ ăn được một chút.

Vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, Diệp Mặc thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài.

Cha Diệp nói: “Ăn xong chúng ta trở về mời đám người Lưu Bân tiếp tục khai hoang nhé?”

“Chúng ta cứ nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, việc khai hoang không cần vội…” Diệp Mặc nói: “Con đi ra ngoài một lát và đưa Đường Tấn tới xem vườn cây Yumin.”

Diệp Mặc xuống lầu và lên xe.

Bây giờ vẫn còn sớm, Diệp Mặc đi tới chợ hoa gần đó mua hơn mười cân hạt giống hoa đỗ quyên.

Hoa đỗ quyên chủ yếu được nhân giống bằng phương pháp giâm cành, rất ít khi được nhân giống từ hạt.

Diệp Mặc dạo một vòng chợ hoa, tổng cộng chỉ mua có mười cân hạt giống hoa đủ loại.



Sau chín giờ, Diệp Mặc lái xe tới đón vợ chồng Đường Tấn rồi đi thẳng tới thị trấn Hồng Sơn.

Khi đến thị trấn Hồng Sơn, gần đến khu thị trấn, bên tay phải có biệt thự Hồng Mỹ.

Diệp Mặc nói: “Biệt thự Hồng Mỹ hình như là để bán, nó có diện tích khoảng 19 mẫu đất, tổng giá là 1,9 triệu tệ.”

“Tôi sẽ hỏi thăm lại sau.” Đường Tấn nói.

Diệp Mặc vẫn luôn nói vườn cây ăn quả Yumin tốt nên Đường Tấn muốn tới đó xem một chút. Nếu thích hợp anh ta sẽ mua hơn một trăm mẫu đất…

Đường Tấn nghĩ Diệp Mặc và người dân trong thôn của anh chuyên trồng xoài, vườn cây mà họ đánh giá cao chắc hẳn là tốt. Mặc dù giá hơi đắt nhưng đó không phải là vấn đề lớn.

Đến thung lũng của làng Trường Châu, xe rẽ trái, vòng lên sườn núi rồi vượt qua một sườn dốc để lên đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, quang cảnh chợt mở rộng.

Cổng mở, Diệp Mặc lái xe đi vào.

Vườn cây ăn quả Yumin đã được đưa lên website lưu hành, trong vườn cây chỉ còn lại chục người nông dân.

Những vườn cây ăn quả hiện nay chưa được chăm sóc nhiều.

Trong vườn có một ít cỏ dại mọc lên chưa được cắt tỉa…

Vườn trái cây ở đây cây ăn quả còn nhỏ nên chưa có cỏ.

Trồng cỏ không phù hợp với tất cả các vườn cây ăn quả. Nó phụ thuộc vào loại cây ăn quả trong vườn và kích thước của cây ăn quả…

Vườn cây ăn quả lớn có thể trồng cỏ, nhưng nếu vườn cây ăn quả nhỏ nếu trồng cỏ, cỏ sẽ cạnh tranh dinh dưỡng với cây ăn quả…

Sau đó là vấn đề tưới tiêu.

Ngay phía trên vườn cây ăn quả Yumin là hồ chứa nước Linh Dương nên không lo thiếu nước. Hiện tại, vườn cây ăn trái ở đây không cần phải trồng cỏ.

Có một số loài cỏ dại mọc trong vườn và có rất nhiều đất trống, cây ăn quả sinh trưởng rất tốt.

Đường vào hồ là đường xi măng hai làn xe, mặt đường không trải nhựa. Chỗ còn lại toàn là đường đất…

Diệp Mặc lái xe vòng quanh vườn cây ăn trái, sau đó đi đến hồ chứa nước.

Hồ chứa nằm phía trên vườn cây ăn trái, hôm kia có một trận mưa lớn, mực nước trong hồ lại dâng cao. Độ dốc của bờ rất dốc, có dấu vết của mực nước dâng lên cao…

Hồ chứa Linh Dương là một hồ chứa trên núi cao. Hai bên hồ là những ngon núi lớn đến cuối tầm mắt rồi chia đôi…

Toàn bộ hồ có hình đầu trâu.

“Khó có thể phát triển nơi này thành một hồ chứa nước du lịch.” Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên tới hồ chứa nước.

Đường Tấn gật đầu: “Nhưng vườn cây ăn trái ở đây quả thật không tệ. Tôi đi một vòng cũng không có vườn cây ăn trái nào có sườn đồi lớn cả, nhưng giá hơn 20.000 tệ một mẫu đất thì quá đắt. Tôi từng tới xem một vườn cây có 76 mẫu trước đây. Giá bán vườn xoài chỉ có 1,39 triệu tệ, còn kèm theo một căn nhà.

“Giá vườn xoài ở đây quả thực có chút đắt.” Diệp Mặc không biết phải giải thích thế nào.

Đây là một vườn cây ăn trái rất rộng, bán cả một khu…

Việc chào giá cao là chuyện bình thường.

Ngoài ra trong vườn cây ăn trái còn có ký túc xá nhân viên, sân bóng rổ và năm nhà kho lớn. Ngay cả hồ chứa nước cũng là của vườn cây ăn quả Yumin.

Hồ chứa Linh Dương được vườn cây ăn quả Yumin ký hợp đồng nuôi cá. Đây là hợp đồng thả cá, còn về quyền sử dụng nước của hồ chứa, nó không thuộc quyền quản lý của vườn cây Yumin.

Hồ chứa phải đảm bảo tưới tiêu cho hàng chục nghìn mẫu vườn cây ăn quả. Sau mùa mưa, mực nước giảm xuống rõ rệt, thời điểm khô hạn nhất là tháng 3, tháng 4…

Hồ chứa Linh Dương chỉ có thể nuôi cá quảng canh, giá trị kinh tế đem lại không cao.

Nhưng khi cộng tất cả những thứ này lại, giá trị của vườn cây Yumin quả thực rất lớn.

Điều quan trọng nhất là nó có 7.100 mẫu đất, được nối liền thành một khối, vườn cây ăn quả có quy mô lớn như vậy rất hiếm có.

Diệp Mặc nhìn thấy phản ứng có Đường Tấn có vẻ hơi thất vọng.

Đường Tấn quả thật có chút thất vọng sau khi thấy tình hình ở đây. Trước khi tới, kỳ vọng của anh quá cao.

Thật ra vườn cây ăn quả Yumin rất tốt.

Một vườn cây ăn trái tốt cần được chăm sóc cẩn thận và có thời gian để phát triển.

Việc quản lý vườn cây ăn quả lớn và vườn cây ăn quả nhỏ hoàn toàn là hai mô hình khác nhau.

Nhưng chỉ cần chăm sóc tốt cho vườn cây ăn trái, những cây ăn quả trong vườn này sẽ lớn lên…

“Tình huống cơ bản là như vậy, toàn bộ 7.100 mẫu vườn cây ăn quả sẽ được chuyển nhượng, chỉ riêng một vườn cây ăn trái nhỏ chắc chắn sẽ đắt hơn.” Diệp Mặc khởi động xe rời khỏi vườn cây Yumin: “Đến nhà tôi ngồi một lát đi.”

“Đi thôi.” Đường Tấn cười gật đầu: “Vườn cây ăn quả của cậu rộng bao nhiêu?”

“Hơn hai ngàn mẫu đất. Hơn nữa, độ cao cửa vườn cây ăn quả Yumin tôi là 1.500 mét.” Diệp Mặc nói: “Xoài Cát được trồng ở độ cao này là loại xoài chín muộn nhất trong toàn bộ khu vực Hoa Thành. Hơn một triệu tệ 76 mẫu xoài mà cậu vừa nhắc đến thường sẽ chín quá sớm hoặc quá muộn. Đó là khi một số lượng lớn xoài được đưa ra thị trường, vào thời điểm này, ưu điểm lớn nhất của xoài Hoa Thành là chín muộn… Những quả xoài đó sẽ được bán với giá tương đối tốt.”

Đường Tấn gật đầu: “Ở nhà tôi chưa bao giờ trồng xoài nên không hiểu mấy thứ này. Vườn cây ăn quả Yumin nhìn chung khá tốt… Vườn xoài 76 mẫu mà tôi đến xem trước đây nằm trên một sườn đồi rộn lớn, đi bộ từ vườn xoài bên dưới đến vườn xoài bên trên mệt lắm.”

Khi đến Cao Sơn Bình, Diệp Mặc lái xe đi lên: “Ngọn núi này là của tôi, môi trường trên núi không tệ.”

Lúc bọn họ đến chân núi, sườn đồi nhìn rất dốc. Con đường xoắn ốc lên sườn đồi theo hình chữ Z lớn. Sau khi leo lên núi, tầm nhìn đột nhiên mở rộng…

“Diệp Mặc, cậu đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua được nơi này?”

“Hơn mười triệu.”

“Niu ~!” Đường Tấn giơ ngón tay cái lên và nhìn vào cây con được trồng trên hai bên đường: “Những cây giống đó là cây gì?”

“Cây dừa.”

“Cây dừa?” Đường Tấn cho rằng mình nghe nhầm.

“Sao vậy? Chúng ta không thể trồng dừa sao?” Diệp Mặc cười hỏi.

Ở Hoa Thành có trồng cây dừa, nhưng đa phần chúng chỉ được trồng ở công viên, vườn bách thảo, vườn cây ăn trái ở một số nơi.

Nhưng dường như không có vườn cây ăn quả nào dành riêng cho việc trồng dừa. Ít nhất là Đường Tấn chưa nhìn thấy…

Cây dừa trồng ở Hoa Thành có thể kết trái, anh ấy đã ăn qua, vị rất bình thường. Trước hết là về kích thước, dừa địa phương trồng không lớn lắm và có kích thước nhỏ, còn về nước dừa, không ngon bằng dừa Hải Nam…

“Những cây dừa này khi lớn lên có thể bán làm cây cảnh.” Diệp Mặc nhìn Đường Tấn cười nói: “Tôi không biết là tại sao cậu lại ngạc nhiên như vậy?”

“Tôi vừa nói, tôi tưởng cậu chuyên trồng dừa ăn trái.”

Diệp Mặc nhún vai.

Những cây dừa Diệp Mặc trồng này không chỉ là dừa ăn quả. Nhưng nếu anh nói ra ý định của mình, không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo anh.

Còn quá sớm để nói cây dừa sẽ ra trái nhưng khi được thu hoạch chắc chắn sẽ khiến mọi người phải sửng sốt.

Cha mẹ Diệp Mặc không mấy lạc quan về số cây dừa di Diệp Mặc trồng, họ đã nhiều lần thuyết phục Diệp Mặc nên trồng xoài…