Chương 53: Thăm thị trấn nhỏ

Diệp Mặc xem Douyin được một lát thì ngủ quên. Lúc anh tỉnh dậy trời đã sáng, có thể nghe được tiếng chim hót líu lo ở bên ngoài.

Mưa đã tạnh.

Diệp Mặc vươn vai, đứng dậy, mở không gian…

Hôm qua trời mưa to, hồ chứa đã gần đầy nước.

Nếu hồ chứa trên đỉnh núi chứa đầy nước thì có thể đạt đến ngưỡng hồ chứa loại nhỏ (thứ hai), nghĩa là dung tích chứa nước là 100.000 mét khối. Nó có thể đạt hơn 100.000 mét khối.

Đêm qua trời mưa to, gây lũ lụt ở nhiều nơi.

Ở Cao Sơn Bình, hồ chứa nước bên ngoài nhà có ba thung lũng, khi có mưa bão lớn, một vùng lớn nước xung quanh sẽ chảy vào hồ chứa.

Lượng mưa hàng năm ở địa phương là hơn 800mm, có khi mưa bão lớn tương đương với lượng mưa nửa năm.

Vấn đề thiếu nước thực sự có thể được giải quyết chỉ bằng một cơn mưa lớn.

“Diệp Mặc.” Mẹ Diệp từ dưới lầu gọi lớn.

Diệp Mặc thò đầu ra: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

“Ngưu Hữu Đức vừa gọi điện cho mẹ, gọi chúng ta qua nhà dì Vân. Con và Diệp Nhiên vào thị trấn mua bánh cho dì Vân cùng với một bao thuốc, hai chai rượu, mua thêm sữa, trái cây nữa nhé… Cả nhà chúng ta qua đó ăn tối, không thể đến tay không được.”

“Ừm, bố…” Diệp Mặc muốn nói bố anh và những người khác không cần tới đó, nhưng thấy mọi người đã thay quần áo nên anh cũng không nói nữa: “Được rồi, mọi người có thể qua đó trước.”

Cho dù buổi xem mắt không được diễn ra thì cũng có thể xem là cuộc giao lưu giữa những người hàng xóm.

“Con và Nhiên Nhiên đi nhanh đi, nếu đi muộn sẽ không đặt được bánh đâu.”

“Được.”

Diệp Mặc đi vào phòng tắm, Diệp Nhiên đang gội đầu trong đó. Anh rửa mặt, lấy một chút bọt cạo râu xoa lên cằm, lấy dao cạo ra cạo sạch sẽ.

Diệp Nhiên có chút lề mề nên Diệp Mặc thu dọn đồ đạc, đi xuống lầu, lái xe ra khỏi nhà kho, đợi được một lát thì cô đi xuống.

“Hôm nay nhìn anh rất đẹp trai.” Diệp Nhiên nhìn Diệp Mặc mỉm cười.

“Anh này nào mà không đẹp trai?”

Diệp Nhiên vẻ mặt chán ghét nói: “Được rồi, được rồi. Anh là đẹp trai nhất.”

Diệp Mặc khởi động xe: “Hôm nay em cũng ăn mặc rất đẹp, em muốn làm gì vây? Hay là cũng muốn dì Vân giới thiệu cho em một người bạn trai?”

“Hừ, ngày nào em chẳng xinh đẹp.”

“Tự luyến.”

“Không phải chúng ta giống nhau sao?”

“Hahaha…” Diệp Mặc mỉm cười, nhìn về phía cây dừa ven đường rồi nói: “Đúng rồi, Lâm Tiểu Mạn không thích anh, lát nữa gặp cô ấy, em đừng quá nhiệt tình.”

Diệp Nhiên hai mắt sáng lên, hả hê cười: “Cô ấy không thích anh sao?”

“Anh không phải nhân dân tệ nên đâu phải anh cũng yêu thích.” Diệp Mặc buồn bã trừng mắt nhìn Diệp Nhiên.

“Vậy anh có cảm tình với cô ấy không?”

“Không.”

“Hả?” Diệp Nhiên có chút không hiểu: “Anh không có cảm tình với cô ấy sao? Vậy sao tối qua anh vui vẻ như vậy?”

Diệp Mặc móc ra một điếu thuốc, châm lửa rồi mở cửa sổ ô tô: “Lần đầu gặp nhau, anh có thể có cảm giác như nào?”

“Anh không phải là đàn ông sao? Gặp một cô gái trẻ trung, xinh đẹp sao có thể không có cảm giác?”

“Em lại có thể nói về anh trai của mình như vậy? Uổng công tối qua anh mua cho em nhiều thứ như vậy…”

“Anh đừng tưởng em không biết, đó là do anh muốn em được chú ý trên Douyin.” Diệp Nhiên khinh thường nói.

Tài khoản của Diệp Mặc không phải là tài khoản cá nhân, Diệp Nhiên có thể xem danh sách theo dõi và lượt thích của anh, tất cả những người anh theo dõi đều là các cô gái xinh đẹp và ăn mặc mát mẻ…

Xe vừa đi xuống núi, mẹ Diệp gọi: “Con xuất phát chưa?”

“Con vừa đi rồi.”

“Hãy quay lại đón Tiểu Mạn, Tiểu Mạn muốn đi vào thị trấn để mua một ít đồ tạp hoá.” Mẹ Diệp nói.

Trước đó, gia đình Diệp Mặc đã đến nhà dì Vân hơn nửa tiếng và gặp Lâm Tiểu Mạn. Hôm nay nhà có tiệc mời mọi người, dì Vân phải đi ra ngoài mua chút rau, Vân Tú Chi để Lâm Tiểu Mạn đi mua sắm. Điều này cũng tạo cơ hội cho cô và Diệp Mặc trò chuyện.

“Được, con sẽ quay lại ngay.”

Cúp điện thoại và điều khiển xe quay lại, không lâu sau anh đã đến trước cửa nhà dì Vân.

Lâm Tiểu Mạn và mọi người đang đứng ở bên đường, Diệp Mặc dừng lại và xuống xe: “Dì, tuổi mới vui vẻ.”

Diệp Nhiên cũng ra khỏi xe và nhìn Lâm Tiểu Mạn, sau đó cô nói với Diệp Mặc: “Anh, em chợt nhớ ra em có việc cần làm, em không vào thị trấn nữa nhé?”

“Ừ.” Diệp Mặc đáp.

Vân Tú Chi nói với Lâm Tiểu Mạn những thứ cần mua, Diệp Mặc mở cửa xe cho cô, sau đó quay lại ghế lái.

Có một con sông đối diện thung lũng, dòng nước chảy rất mạnh, đám người Ngưu Hữu Quy đang xây đập nước.

Con sông rộng hơn chục mét, trước khi có cơn mưa lớn vào hôm qua, con sông đã khô cạn. Cơn mưa hôm qua lẽ ra đã tạnh vào đêm khuya, nước trong dòng sông đã dâng cao.

Đập nước có nhiệm vụ chặn nước trong dòng sông và đóng một chiếc bè tre.

Diệp Mặc rất hứng thú với việc bắt cá nên dừng xe lại xem một lát.

“Ở khe núi khô cạn này có bắt được cá không?” Diệp Mặc tò mò hỏi.

“Có.” Lâm Tiểu Mạn mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn đáp lại Diệp Mặc.

“Sao cô biết?”

“Tôi sống ở đây khi còn nhỏ, hằng năm khi nước dâng lên, người ta thường dựng bè tre ở đây… Cá không có nhiều, chủ yếu là cá chạch.”

Diệp Mặc gật đầu, im lặng.

Một đường lên lên đến thị trấn, tìm được chỗ đậu xe: “Tôi đặt bánh, cô tự mình đi mua đồ nhé!”

“Được, đặt giúp tôi một cái.”

“Được.”

Diệp Mặc đi đến tiệm bánh ngọt, chỉ gọi một chiếc bánh, lớn hơn loại bình thường một chút. Xem mắt không thành, Diệp Mặc cảm thấy tặng bánh cho dì Vân có chút không thích hợp nên đành đặt mua một cái.

Diệp Mặc mua thêm một bao Hoàng Đế, hai bình Lục Châu Lão Kiều đựng trong hộp quà, hai hộp sữa và một ít hoa quả.

Mất hơn một giờ để làm xong chiếc bánh.

Diệp Mặc đặt tất cả đồ lên xe rồi lái xe đến chợ rau.

Lâm Tiểu Mạn đã mua rất nhiều thứ, nhìn thấy cô xách túi lớn túi nhỏ, Diệp Mặc liền đi tới nói: “Để tôi xách giúp cô một ít.”

Lâm Tiểu Mạn mím môi, do dự một lát rồi đưa đồ cho Diệp Mặc: “Cảm ơn.”

“Sao thế, mới sáng sớm sắc mặt cô đã không vui rồi.” Diệp Mặc cười nói.

Lâm Tiểu Mạn không vui và điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Cô vui vẻ đến chúc mừng sinh nhật dì cả nhưng không ngờ chờ đợi cô là một buổi xem mắt khiến cô thấy rất xấu hổ.

Nhưng dì cả của cô lại quá nhiệt tình đối với Diệp Mặc. Sáng sớm hôm nay, khi gia đình Diệp Mặc đến, Lâm Tiểu Mạn dành phải ra ngoài nói chuyện với mọi người… Bản thân cô cũng cảm thấy có chút tủi thân vô cớ.

Kỳ thật Diệp Mặc cũng có chút buồn bực, vốn dĩ anh nghĩ là Lâm Tiểu Mạn khá tốt, nếu như cô ấy có chút thích anh, anh sẽ cố gắng thử mọi biện pháp.

Ở tầm tuổi của Diệp Mặc, hơn nữa anh lại là một người đàn ông bình thường, nếu nói không muốn tìm bạn gái thì chắc chắn là nói dối.

Chỉ là càng ngày càng thêm trưởng thành, Diệp Mặc không còn nhiều cảm xúc dao động như hồi còn trẻ.

Lâm Tiểu Mạn cắn nhẹ môi, đi tới mua thêm mười cân sườn, cô không muốn để ý tới Diệp Mặc. Mãi tới khi rời khỏi chợ, Lâm Tiểu Mạn mới lên tiếng: “Bị cha mẹ và họ hàng can thiệp vào chuyện cả đời… anh thấy có vui nổi không?”

Lâm Tiểu Mạn không biểu đạt rõ ràng nhưng Diệp Mặc hiểu ý của cô, anh gật đầu: “Đã hiểu.”

“Tôi không ngờ dì cả sẽ làm như vậy, giới thiệu cho tôi một người…” Lâm Tiểu Mạn liếc nhìn Diệp Mặc: “Dì ấy rất nhiệt tình.”

Diệp Mặc cười nói: “Dì cả của cô làm việc này là vì nghĩ cho cô thôi. Ngay từ khi còn nhỏ cô đã sống với dì ấy, cô giống như người thân, con cái trong nhà của dì Vân vậy. Tôi không khoe khoang tôi là một người đàn ông tốt, nhưng thời buổi này rất khó tìm được một người đàn ông độc thân tốt. Dì của cô chắc hẳn đã nghĩ tôi là người tốt nên đã giới thiệu tôi với cô.”

“Anh đúng là không biết xấu hổ.”

“Đây chỉ là một cuộc xem mắt, thực ra không có gì phải nghĩ ngợi cả. Nếu vài năm nữa cô bằng tuổi tôi mà chưa có bạn đời, đừng nói là dì cả của cô, ngay cả bố mẹ cô cũng sẽ ép cô đi xem mắt.” Diệp Mặc cầm lấy miếng sườn trong tay Lâm Tiểu Mạn, sau đó anh nói tiếp: “Cô đang cảm thấy việc xem mắt là rất đáng xấu hổ?”

“Đúng vậy.”

“Có vấn đề gì sao? Để tôi nói cho cô biết, tôi đã từng tham gia những buổi gặp mặt còn xấu hổ hơn. Buổi gặp mặt của chúng ta lần này thực sự không có gì đáng xấu hổ.”

Lâm Tiểu Mạn lộ ra ánh mắt tò mò: “Anh mau nói cho tôi biết những lần trước của anh như thế nào?”

“Tại sao tôi lại phải nói cho cô biết?” Diệp Mặc tức giận nói: “Còn muốn mua thêm gì nữa không? Nhanh đi lấy bánh đi.”

“Để tôi nghĩ xem nên cần mua thêm gì.”