Chương 52: Tôi không thích anh

Khi Diệp Mặc về đến nhà, cha mẹ Diệp đã ăn tối rồi. Cha mẹ anh, chú hai và thím hai đang chơi mạt chược.

“Bố, mẹ, chú hai, thím hai… con đã về!” Diệp Mặc gọi lớn.

Vì Diệp Mặc từ chối đi xem mắt nên mẹ Diệp tức giận nhìn Diệp Mặc, sau đó bà phớt lờ anh.

“Con ăn cơm chưa? Cơm trong nồi vẫn còn nóng.” Cha Diệp hỏi.

“Con đã ăn ở nhà dì Vân rồi.”

“Dì Vân?” Mẹ Diệp nhìn qua.

“Đúng vậy.” Diệp Mặc cười nói: “Ngày mai là sinh nhật của dì Vân, dì ấy mời gia đình chúng ta qua ăn tối.”

“Họ mời cả chúng ta à?” Chú hai cười nói.

“Họ nói chúng ta là một gia đình, đương nhiên là mời hết rồi.”

“Anh đã từ chối đi xem mắt cháu gái của dì Vân, sao lại qua đó ăn cơm? Anh đi thì không xấu hổ, chúng tôi qua đó thì xấu hổ lắm.” Mẹ Diệp nghi hoặc nhìn Diệp Mặc: “Có chuyện gì vậy? Sao con lại ăn tối ở nhà dì Vân?”

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Diệp Mặc nói: “Con đã hứa với dì Vân ngày mai sẽ tới ăn tối, còn đi hay không thì tuỳ mọi người.”

“Vậy ngày mai con có đồng ý xem mắt không?”

“Xem mắt kiểu gì vậy? Con đã nhìn thấy người ta rồi.”

“Là sao?”

“Là như vậy được không…”

“Không sao đâu?” Mẹ Diệp cười nói: “Như vậy là con cũng đánh giá cao đối phương đúng không?”

“Cũng được ạ.” Diệp Mặc lúng túng nói: “Con lên lầu ngủ đây.”

“Ừ.”

Diệp Mặc đi lên lầu, Diệp Nhiên đang ngồi trước máy tính trong phòng khách lướt JD.com.

Diệp Mặc từ phòng tắm đi ra, Diệp Nhiên vẫn đang xem các cửa hàng trực tuyến.

“Đang xem cái gì thế?” Diệp Mặc đi tới.

“Son môi.”

“Đi xem mắt sao?” Diệp Mặc cười nói.

“Không đi xem mắt thì không được mua son môi sao? Đồ đàn ông đáng ghét…”

“Em có làn da ngăm đen nên chọn màu đậm hoặc nhạt, hoặc son bóng có nhũ đều phù hợp. Màu trung tính không hợp với em đâu…” Diệp Mặc nói.

Trong mắt Diệp Nhiên hiện lên sự kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Diệp Mặc: “Anh còn biết chuyện này sao?”

“Em chưa từng gϊếŧ heo, chẳng lẽ cũng chưa từng ăn thịt heo sao?” Diệp Mặc kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhiên, bấm nút rời đi. Trong giỏ hàng có kem chống nắng, sản phẩm làm trắng da và các sản phẩm chăm sóc da khác, còn có cả son môi.

Diệp Mặc xem qua rồi xoá hết: “Em chọn cái gì vậy? Không thể mua son rẻ tiền được. Son rẻ tiền hầu hết đều nhiều chì, ít nhất phải chọn một thỏi son giá 300 tệ trở lên…”

Diệp Nhiên nhìn Diệp Mặc như phát hiện ra một thế giới mới: “Anh biết nhiều vậy? Vì sao không được mua son môi rẻ tiền?”

“Son môi rẻ tiền khác gì bôi một đống hoá chất lên môi.”

“Anh…” Diệp Nhiên tức giận đẩy Diệp Mặc ra: “Đi ra đi, em không muốn anh chọn thay em.”

Diệp Mặc cười nói: “Em thực sự cần phải mua kem chống nắng, nếu em không chăm sóc bản thân thật tốt, da của em sẽ bị sạm đen.”

“Đây không phải lỗi của em, khi em đi làm trên thành phố, da em rất trắng.” Diệp Nhiên vừa nói vừa kéo Diệp Mặc lại: “Trước đây bạn gái của anh dùng sản phẩm chăm sóc da mặt nào vậy?”

“Em hãy đọc bình luận và giá cả, mua loại nào tốt hơn đi, anh sẽ thanh toán cho em. Đừng phàn nàn rằng anh đã đối xử tệ với em.”

“Anh thật hào phóng… chuyện tốt cuối cùng cũng đến với em rồi.”

“Không cần phải ninh nọt anh.”

Diệp Nhiên hiện tại đang lái máy xúc, làn da của cô bị rám nắng rất nhiều. Diệp Mặc đã không nói điều đó trước đây. Hiện tại anh đã có tiền…

Đã bước vào mùa hè nóng bức, Diệp Mặc cảm thấy con gái nên sống một cuộc sống tinh tế hơn, cần phải chú ý chăm chút bản thân…

Diệp Mặc mua một đống kem chống nắng, sản phẩm chăm sóc da, mặt nạ… nhưng không mua son môi cho Diệp Nhiên. Anh nghĩ thứ này nên để bạn trai tương lai của Diệp Nhiên mua cho cô ấy.

Diệp Mặc cũng mua cho mình bình xịt chống nắng, thời gian này bận rộn làm vườn cây ăn quả, vô tình anh cũng bị rám nắng rất nhiều.

“Đúng rồi, dì Vân mời nhà chúng ta ngày mai qua đó ăn cơm.” Diệp Mặc nói.

“Không phải ngày mai dì ấy muốn giới thiệu đối tượng cho anh sao?”

“Hôm nay anh đã gặp cháu gái của dì Vân.” Diệp Mặc nói: “Trông cô ấy khá xinh đẹp.”

“Hả?” Diệp Nhiên nhìn Diệp Mặc với ánh mắt ghét bỏ: “Anh đánh giá người khác hời hợt như vậy hả?”

Lâm Tiểu Mạn có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách hoạt bát trẻ trung, cảm xúc của cô ấy đa phần được thể hiện rõ trên gương mặt.

Sau khi gặp cô ấy lần đầu tiên vào ngày hôm nay, Diệp Mặc không thể nói đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay bất cứ điều gì. Nhưng anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cô ấy.

Nghe Diệp Mặc nói xong, Diệp Nhiên cười nói: “Ông trời sắp xếp cuộc gặp gỡ này cũng được.”

“Dì Vân mời người nhà chúng ta qua đó ăn tối, em có muốn mua quà không?” Diệp Mặc hỏi.

“Điều này chủ yếu phụ thuộc vào anh. Nếu anh có hứng thú với cháu gái của dì ấy thì sáng mai hãy ra ngoài mua thuốc lá, rượu, sữa các loại… Nếu anh không có hứng thú với cô ấy thì chỉ cần mua một bao thuốc lá, một chai rượu, một ít hoa quả.”

“Đúng là không nên nói chuyện cùng em.” Điện thoại của Diệp Mặc vang lên, anh đứng dậy đi về phòng, đóng cửa lại rồi nghe điện thoại: “Alo?”

“Tôi đã thêm anh trên Wechat, xin vui lòng kiểm tra.” Lâm Tiểu Mạn gọi đến, nói xong liền cúp máy.

Diệp Mặc nằm trên giường, thêm vào tin nhắn Wechat của cô: “Chân cô vẫn còn sưng à?” Tin nhắn còn chưa được gửi đi , Diệp Mặc đã nhận được một phong bao lì xì màu đỏ đậm được gửi đến từ Lâm Tiểu Mạn… Anh gửi tin nhắn, bấm vào bao lì xì màu đỏ có 45 tệ.



“Anh mau nhận tiền sửa xe.” Lâm Tiểu Mạn vốn định chặn Diệp Mặc sau khi gửi bao lì xì.

Trâu già muốn gặm cỏ non.

Tuổi của Diệp Mặc có vẻ đã khá già. Không phải Lâm Tiểu Mạn không chú ý đến câu hỏi của Diệp Mặc, mà là cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xem mắt… Hôm nay thật xấu hổ.

Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Diệp Mặc, Lâm Tiểu Mạn do dự gõ chữ: “Vết sưng đã giảm đi một chút.”

“Ngày mai là sinh nhật của dì Vân, tôi chưa biết mua quà gì, một chiếc bánh sinh nhật thì sao?” Diệp Mặc hỏi.

“Anh định mang bánh sinh nhật đến dự sinh nhật dì cả tôi sao?” Lâm Tiểu Mạn bối rối.

“Không biết có thích hợp không?” Diệp Mặc đánh chữ.

“Đương nhiên là không thích hợp.”

“Tại sao?”

“Tóm lại là không thích hợp. Hôm nay anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi cảm ơn anh. Nhưng thành thật mà nói, tôi không thích anh…” Lâm Tiểu Mạn đối với đoạn tin nhắn này có chút do dự, phải một lúc sau mới gửi đến cho Diệp Mặc.

Trên thực tế, chỉ nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Mạn đã thấy Diệp Mặc rất đẹp trai. Chỉ là Lâm Tiểu Mạn có chút bối rối, cô còn chưa tốt nghiệp đại học, phải đến tháng sau mới lấy được bằng tốt nghiệp… Bây giờ họ đang xem mắt sao?

Nhìn tin nhắn Lâm Tiểu Mạn gửi đến, Diệp Mặc không cảm thấy xấu hổ chút nào.

“Không thích thì không thích, điều này cũng không thể ngăn cản tôi mang bánh đến sinh nhật dì Vân được. Nếu không ngày mai tôi không đến đó nữa nhé?”

Điều này khiến Lâm Tiểu Mạn gặp rắc rối, dì cả và chú mời Diệp Mặc cùng với gia đình Diệp Mặc. Bây giờ cô ấy từ chối ngay tại đây có vấn đề gì không?

Đây không phải là vấn đề tốt hay xấu mà là vấn đề lịch sự.

“Nếu anh muốn tặng dì tôi một cái bánh thì cứ đưa cho tôi… Còn về chuyện của chúng ta, vẫn không được.”

“Giải quyết vấn đề này trước đã.” Diệp Mặc nói.

“Chúng ta nên giải quyết vần đề gì trước tiên?”

“Cô chưa từng xem mắt?”

“Chưa.”

“Cô chưa từng xem mắt… Đó là điều đương nhiên. Sau ngày mai cô có thể xoá hoặc chặn tôi cũng được.” Diệp Mặc nói: “Tôi thường đi xem mắt, đại khái là thế này, cô cứ làm theo quy trình đi, chỉ cần qua mắt phụ huynh hai bên là được.”

“Được rồi.”

“Đi ngủ đi.” Diệp Mặc tắt Wechat, mở Douyin…