Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 51: Ở lại ăn tối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chơi đánh địa chủ cần năm người chơi sử dụng hai bộ bài. Có thể có hai địa chủ trong trò chơi, một địa chủ được công khai danh tính và địa chủ còn lại ẩn mình trong số bốn người lại. Cũng có thể chỉ có một địa chủ, một chọi bốn…

Năm địa chủ tháo vát hơn ba địa chủ, trong quá trình đó càn xác định rõ ai là địa chủ giấu mặt và làm rõ danh tính địch, bạn. Làm địa chủ giấu mặt, bạn nên cố gắng hết sức để giúp đỡ địa chủ bị tiết lộ danh tính, đồng thời giấu mình càng kĩ càng tốt để làm rối loạn tầm nhìn của đối phương… Ngưu Hữu Đức giải thích các quy tắc cho Diệp Mặc và sau đó sau khi tham gia trò chơi, Diệp Mặc hiểu ra luật lệ, Ngưu Hữu Đức, Lưu Bân, Tiền Bằng, anh em Ngưu Hữu Đức chiến đấu qua lại.

“Cháu cùng Tiểu Mạn quả nhiên là có duyên phận.” Ngưu Hữu Đức cười nói: “Chú vốn định giới thiệu hai người với nhau, nhưng hai đứa lại quen biết nhau từ trước rồi.”

Diệp Mặc cười không nói.

“Cháu cảm thấy Tiểu Mạn thế nào?” Ngưu Hữu Đức ngồi ở bên cạnh Diệp Mặc, thấp giọng hỏi.

“Khá tốt ạ.” Diệp Mặc cảm thấy khá xấu hổ.

Nếu ai đó hỏi bạn suy nghĩ về đối tượng xem mắt, bạn phải nói có.

Mọi người đều hiểu ý và nhìn Diệp Mặc với một nụ cười trên môi.

“Cô bé Tiểu Mạn đó rất ngoan ngoãn, hình như cô bé đó đã học tiểu học ở đây.” Tiền Bằng nói.

“Cha mẹ của Tiểu Mạn từng làm việc ở bên ngoài, khi đó trường tiểu học của chúng tôi vẫn còn mở cửa. Tú Chi làm giáo viên tiểu học ở đây, con bé đến đây vào năm lớp 4… sau đó hoàn thành chương trình trung học cơ sở tại trường trung học Hồng Sơn.”

Lâm Tiểu Mạn cùng mẹ và dì của cô ấy đang ở trong bếp.

“Con và Diệp Mặc quen nhau đã lâu phải không?” Mẹ Tiểu Mạn hỏi.

“Sáng nay bọn con mới gặp nhau. Con đi đến ngã tư đường quốc lộ định lấy điện thoại ra gọi cho dì hỏi xem có muốn mua ít rau không… Con không nhìn đường, còn Diệp Mặc lái xe ra ngoài, sau đó bấm còi xe, con sợ đến mức… ngã xuống.” Lâm Tiểu Mạn rụt cổ lại nói.

“Con nhóc này, năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn bất cẩn như vậy.”

Vân Tú Chi cười nói: “Vậy con và Diệp Mặc thật là có duyên. Hôm qua dì bảo em gái của Diệp Mặc rằng ta muốn giới thiệu cho cậu ấy một cô gái… Sáng nay dì gọi điện hỏi thăm, em gái của cậu ấy nói rằng Diệp Mặc tạm thời không muốn yêu đương. Dì đang nghĩ rằng hai đứa không có duyên phận, không ngờ hai đứa lại gặp nhau.”

Lâm Tiểu Mạn nhìn mẹ cô và dì cả, tức giận nói: “Con vẫn còn nhỏ, không cần phải giới thiệu cho con một người bạn trai nào cả.”

Vân Tú Chi nhìn Lâm Tiểu Mạn cười nói: “Nhỏ đâu mà nhỏ, con đã rất lớn rồi. Lúc dì bằng tuổi con, dì đang cho con bú rồi.”

Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy dì cả cô nhìn chằm chằm vào ngực mình, cô tức giận nói lớn: “Dì cả…”

Vân Tú Chi cười, trong mắt đầy vẻ trêu chọc.

Vân Tú Chi và gia đình cô cũng làm việc trên núi hơn mười ngày, cách Diệp Mặc đối xử với mọi người và giọng điệu trong lời nói quả thật rất tốt.

Diệp Mặc cũng rất chăm chỉ trong công việc…

Lúc trước khi dì Vân làm ở đó, mẹ Diệp nói Diệp Mặc chưa có bạn gái, bà hỏi có cô gái nào phù hợp không và giới thiệu một người cho Diệp Mặc.

Vân Tú Chi cũng cho rằng Diệp Mặc là người tốt nên mới nghĩ ngay đến đứa cháu gái Lâm Tiểu Mạn.

“Dì là dì cả của con hay là dì cả của anh ta? Dì chỉ nói những điều tốt đẹp về anh ta thôi.” Lâm Tiểu Mạn tức giận nói.

“Ta đương nhiên chính là dì cả của con, trên đời này phụ nữ quan trọng nhất là phải tìm được một người đàn ông tốt. Chính vì ta là dì cả của cháu nên ta mới giới thiệu Diệp Mặc cho con, nếu là người khác, ta sẽ không quan tâm.” Vân Tú Chi cũng không có tức giận, nhìn Lâm Tiểu Mạn nói.

Lâm Tiểu Mạn rất không phục, hai mắt cô trợn to, khịt mũi: “Làm sao dì có thể biết rõ Diệp Mặc như vậy được.”

“Ta là dì của con, mắt nhìn người của ta khá tốt.”

Lâm Tiểu Mạn phản bác: “Nói chung là con thấy anh ta không tốt như dì nói… Anh ta là triệu phú hay tỷ phú? Dì nói tốt cho anh ta như vậy được lợi ích gì?”

“Ta không nói về Diệp Mặc giàu có, ta chỉ thấy cậu ấy tốt bụng với mọi người xung quanh.”

Lâm Tiểu Mạn vẻ mặt uỷ khuất: “Vậy ý của dì là Diệp Mặc rất giàu có? Con mới có bao nhiêu tuổi mà mọi người đã bắt con đi xem mắt chứ?”

Vân Tú Chi cũng giận dữ trừng mắt nhìn cháu gái mình và nói: “Dù sao hai người các con cũng đã quen nhau rồi, ta không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

Lâm Tiểu Mạn rụt cổ và mỉm cười.



Diệp Mặc và Ngưu Hữu Đức chơi bài cho đến tối, trời cũng đã khuya, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi.

Diệp Nhiên cũng gọi cho Diệp Mặc hỏi xem anh đang ở đâu và có trở về nhà ăn tối hay không.

Diệp Mặc cũng đứng lên nói: “Dì Vân, cháu về trước đây.”

“Bữa tối đã được nấu xong, ăn xong cháu hãy về.” Dì Vân đứng dậy nói anh ở lại.

“Đồ ăn ở nhà cháu chắc cũng đã chuẩn bị xong rồi.” Diệp Mặc nói.

“Ngồi xuống đi.” Ngưu Hữu Đức kéo Diệp Mặc.

“Cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay của Tiểu Mạn, ta rất muốn mời cậu ở lại dùng bữa.” Dì Vân cũng cố gắng thuyết phục anh…

“Cái này… Được rồi.”

“Được rồi, để chúng ta thu dọn bát đĩa.”

Bữa tối rất phong phú gồm có thịt xông khói, xúc xích, thịt heo xào và gà nướng khoai môn.

“Uống chút bia đi.” Ngưu Hữu Quy lấy bia ra.

“Cháu còn phải lái xe…”

“Nơi này là nông thôn, không sao đâu, chỉ uống một chai thôi.” Ngưu Hữu Quy nói rồi thay Diệp Mặc mở chai bia ra.

“Cảm ơn nhị Ngưu thúc.”

Ngưu Hữu Quy cười, bưng bát đưa cho Diệp Mặc.

Ông biết Diệp Mặc không thích trực tiếp uống bia trong chai mà thích dùng bát.

“Nghe nói thôn của cậu sắp di dời?” Ngưu Hữu Đức cũng rót bia vào bát nói.

“Đúng vậy, nhưng còn phải xem Diêm Thành và thị trấn Hồng Sơn có đồng ý không đã…” Diệp Mặc nói: “Nếu chính quyền đồng ý, rất nhiều người dân trong làng cũ của cháu sẽ tới.”

“Họ chuyển đến đây cũng tốt, ở đây sẽ có nhiều người và đông đúc hơn.” Ngưu Hứu Đức mỉm cười và nói: “Một mẫu đất ở đó có giá bao nhiêu?”

“Gần ba mươi nghìn tệ một mẫu.”

“Đắt quá…” Ngưu Hữu Đức ngạc nhiên nói.

“Bây giờ những vườn cây tốt có giá không hề rẻ.” Diệp Mặc nói.

“Trong hai năm qua, việc thu hồi đất ở thị trấn Hồng Sơn để xây dựng khu nghỉ dưỡng chỉ tốn 5.000 nhân dân tệ cho một mẫu vườn cây ăn trái.” Ngưu Hữu Quy nói.

“Thôn của cậu đã bị thu hồi đất và chuyển lên thành phố, tại sao lại muốn quay về nông thôn?” Ngưu Hữu Quy nói: “Trái cây chúng tôi trồng ở đây không thể bán được giá cao. Những quả xoài có chất lượng tốt thu hoạch vào năm ngoái chỉ được thu mua với giá hơn hai tệ một cân. Những quả có chất lượng thấp hơn, nó chỉ có giá hơn một nhân dân tệ cho một cân, hoặc thậm chí là 70 đến 80 xu cho một cân.”

“Mỗi mẫu xoài cho sản lượng 400 đến 500 cân, nếu một gia đình quản lý hơn 10 mẫu xoài thì thu nhập hàng năm của họ chỉ hơn 10.000 nhân dân tệ, trừ đi thuốc trừ sâu và phân bón cũng không kiếm được bao nhiêu tiền đâu.”

“Nơi này năng suất xoài thấp như vậy sao?” Diệp Mặc lần này rất kinh ngạc.

Mặc dù nhà Diệp Mặc trồng xoài, nhưng quanh năm anh không ở nhà nên cũng không biết nhiều về vườn xoài ở nhà.

Vười xoài của nhà Diệp Mặc từ nhiều năm trước đã cho sản lượng từ ba nghìn đến bốn nghìn kg một mẫu.

“Ở quê cậu có thể sản xuất bao nhiêu kg xoài mỗi mẫu?” Ngưu Hữu Quy hỏi.

“Năng suất của một vườn xoài bảy năm tuổi cho ít nhất là 2.000 kg trên một mẫu. Nếu nó được chăm sóc tốt hơn thì có thể cho ba nghìn kg… Làng cháu trồng xoài đã lâu, hầu như mọi gia đình trong làng có thể thu hoạch được hơn ba nghìn kg mỗi mẫu. Một vườn cây ăn trái tốt có thể cho hơn 4.000 kg trên mỗi mẫu, nhưng tiền để là phải đảm bảo chất lượng…”

Diệp Mặc không biết cách quản lý cụ thể như thế nào, thời gian trước anh làm việc ở Thâm Quyến, không có nhiều thời gian ở nhà… Nhưng Diệp Mặc biết là quản lý một vườn cây ăn trái rất khó khăn.

“Một mẫu xoài thực sự có thể cho ra ba đến bốn nghìn kg xoài không?” Ngưu Hữu Đức không thể tin được.

“Những cây xoài ở đây đều không phải là cây được trồng lâu năm, mấy năm đầu khi ra quả, năng suất mấy trăm cân một mẫu là chuyện bình thường.” Diệp Mặc nói.

Ngưu Hữu Đức gật đầu, vườn xoài ở địa phương họ được trồng lâu nhất cũng chưa tới mười năm.

“Ngoài ra, năng suất xoài không chỉ phụ thuộc vào khâu quản lý, chăm sóc mà còn phụ thuộc vào giống…” Không phải xoài nào cũng có thể cho năng suất cao mà vẫn đảm bảo chất lượng.

Diệp Mặc và hai người chú họ Ngưu trò chuyện về việc trồng xoài.

Về việc quản lý xoài, tuy Diệp Mặc không biết nhiều, nhưng hiện tại anh đã quen với việc trồng xoài ở nhà, chủ đề vừa mở ra liền có rất nhiều câu chuyện để nói.

Lâm Tiểu Mạn lúc đầu nhìn Diệp Mặc với vẻ mặt tức giận, nhưng sau khi liếc nhìn mấy cái, cô lại thấy khá vừa mắt.

Da của anh có chút ngăm đen, nhìn giống như người thường xuyên phơi nắng. Nhưng nhìn kĩ mới thấy anh rất đẹp trai, lông mày rộng, sống mũi cao, gò má rõ ràng…

Cơn mưa bên ngoài sắp tạnh.

“Dì Vân, chú Ngưu, cũng muộn rồi, cháu về trước.” Diệp Mặc nói.

“Ngày mai là sinh nhật dì Vân của cháu, tới nhà ăn cơm nhé.” Ngưu Hữu Đức đứng dậy tiễn Diệp Mặc nói.

“Được ạ.” Diệp Mặc mỉm cười gật đầu, anh lơ đãng liếc nhìn Lâm Tiểu Mạn.

Sắc mặt Lâm Tiểu Mạn vẫn còn tím tái vì thuốc sát trùng, nhưng cô gái này có bản tính hoạt bát vui vẻ. Cô nhìn lại Diệp Mặc, làm mặt lạnh với anh, lè lưỡi. Thực sự chỉ có một từ “xấu”.

Tuy nhiên, Diệp Mặc thấy trong cái xấu xí đó cũng dễ thương.
« Chương TrướcChương Tiếp »