Chương 50: Gặp mặt phụ huynh

Bây giờ đang là tháng Sáu. Đây là trận mưa lớn đầu tiên trong năm nay và đặc biển dữ dội.

Nước dâng cao ở bãi đậu xe bệnh viện.

Lâm Tiểu Mạn ăn hết một cái pizza liền ợ lên, sau đó nhìn về chai nước khoáng trong tay Diệp Mặc.

Diệp Mặc đưa nước khoáng ra: “Không có ai đoạt mất của cô, cô ăn nhanh vậy làm gì?”

“Chai nước này anh từng uống qua sao…” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Trong xe chỉ có một chai nước khoáng, nếu không tôi đưa dù cho cô, cô có thể tự đi mua.”

Lâm Tiểu Mạn cầm lấy nước khoáng, mở nắp, đổ vào miệng, nhấp một ngụm lớn: “Dì cả của tôi cũng khen dung mạo của anh, bà ấy khen anh đẹp trai, nhân cách tốt…”

“Dì cả của cô thực sự rất giỏi đánh giá người khác.” Diệp Mặc cười nói.

“Cái gì?”

“Tôi nói dì cả của cô quả nhiên có khiếu thẩm mỹ, rất giỏi đánh giá người khác.”

“Thật vô liêm sỉ.” Lâm Tiểu Mạn hừ một tiếng, dịch người ra phía sau một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không để ý tới Diệp Mặc…

Diệp Mặc nhìn cô, mỉm cười: “Cô đến từ đâu vây?”

“Anh hỏi làm gì?”

“Không có gì, dù sao cũng chưa đi được ngay, chúng ta trò chuyện một lát nhé?”

“Tôi đến từ Tần Thành.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Huệ Xuyên?”

“Ừ.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu: “Anh đã đến Tần Thành chưa?”

“Chưa, nhưng tôi biết ở đó có rất nhiều lựu. Nhà cô có lựu không?” Diệp Mặc hỏi.

“Xoài ở Hoa Thành này cũng rất ngon. Vậy ở nhà anh… chắc ở nhà anh cũng có xoài phải không?”

“Ừ.” Diệp Mặc thấy đầu óc Lâm Tiểu Mạn nảy số nhanh thì rất buồn cười liền hỏi: “Sao cô biết được nhà tôi trồng xoài à?”

Lâm Tiểu Mạn vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh là hàng xóm của dì tôi, nhà nào trong làng cũng trồng trái cây, xoài hoặc lựu.”

Diệp Mặc lấy bánh mì ra nói: “Cô có muốn ăn một ít bánh mì không?”

“Không…”

Diệp Mặc lấy một miếng bánh mì giăm bông, anh thích ăn mặn: “Rất ngon.”

“Không.”

Diệp Mặc lấy thêm một miếng ra ăn.

Lâm Tiểu Mạn nhìn Diệp Mặc: “Tôi cởi giày được không? Chân tôi đau quá.”

Trên mặt Diệp Mặc hiện một đường đen: “Cởi giày trên xe người khác có lịch sự không? Tôi còn đang ăn… Cô muốn ăn thêm không? Đừng làm tôi phát ốm.”

“Tôi… tôi…” Chân Lâm Tiểu Mạn thực sự đau: “Nếu chân tôi không đau tôi đã không hỏi anh, thực sự không hôi mà.”

“Không hôi cũng không sao.” Diệp Mặc đưa cho cô một miếng bánh mì: “Đau thật à?”

“Ừ.” Lâm Tiểu Mạn cầm lấy lát bánh mì, cắn một miếng rồi nói: “Bạn trai của anh có phải người làm bánh không? Bánh mì này ăn ngon thật đấy…”

“Vớ vẩn, nếu anh ấy không phải người làm bánh mì, sao tôi có thể lấy nhiều như vậy?”

“Chắc chắn là cô cố ý.” Ánh mắt Diệp Mặc tà ác.

Lâm Tiểu Mạn im lặng, cắn một miếng bánh mì lớn và uống thêm một ngụm nước.

Diệp Mặc ăn xong bánh mì, mở cửa sổ… Tiếng mưa rơi ầm ầm bên ngoài, anh điều chỉnh hạ ghế xuống một chụt, nằm xuống lấy điện thoại di động ra: “Nếu chân đau thì cởi giày ra, nhưng mà chân đừng hôi quá…”

Lâm Tiểu Mạn thật sự muốn nhảy lên đánh Diệp Mặc, nhưng chân cô thực sự rất đau và đang sưng tấy.

“Cô đã uống thuốc chưa?”

“Chưa.”

“Cô vừa ăn trưa, có thể uống thuốc rồi.” Diệp Mặc vừa nói vừa nhìn xem, mu bàn chân của cô ở gần chỗ khớp có một vết bầm tím. Không biết mu bàn chân của cô bị thương như nào, nó hơi sưng tấy.

Lâm Tiểu Mạn trước tiên lấy bình xịt ra, xịt mấy cái lên chỗ sưng tấy rồi xoa nhẹ: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”

“Xịt có mùi, có làm bẩn xe của anh không?”

“Tôi không có vấn đề gì, không sao đâu.” Diệp Mặc nằm xuống, nghiêng người nghịch điện thoại.

Cơn mưa lớn kéo dài thêm hai mươi phút nữa rồi mới tạnh.

Lâm Tiểu Mạn cũng nằm xuống và ngủ gật.

Đã gần mười hai giờ trưa.

Diệp Mặc cất điện thoại, xoa xoa phần cổ đau nhức vì nằm lâu, sau đó anh điều chỉnh lại ghế lái, nhìn xung quanh rồi khởi động xe.

“Anh có thể đi không?” Lâm Tiểu Mạn ngồi dậy.

“Mưa đã bớt đi một chút, tôi có thể nhìn rõ đường đi.” Diệp Mặc nói: “Tôi chở cô qua đó xem xe của cô trước.”

Tuy đã là giữa trưa nhưng bầu trời vẫn âm u.

Có tiếng sấm yếu ớt vang lên…

Xe lái ra khỏi Hoa Thành, men theo sông Kim Sa đi đến tiệm sửa xe.

Diệp Mặc che dù bước xuống xe: “Ông chủ, xe của tôi đã sửa xong chưa?”

“Đã sửa xong rồi.” Ông chủ nói.

“Anh giúp tôi cầm dù, tôi dắt xe lên.”

“Được…”

Ông chủ giúp Diệp Mặc cầm dù, Diệp Mặc đẩy xe ra phía sau, trực tiếp nâng xe lên thùng xe bán tải. Sau khi buộc chặt chiếc xe, Diệp Mặc quay trở lại xe…

“Xe của tôi sửa hết bao nhiêu tiền?”

“Bốn mươi tệ.”

“Bốn mươi tệ?”

“Bốn mươi lăm.”

Lâm Tiểu Mạn mở ví Wechat của mình ra, nhìn nó sau đó xấu hổ nói: “Tôi có thể nợ anh 5 xu được không?”

“Năm xu?”

“Vừa rồi tôi đến bệnh viện khám hết hai nghìn tệ, bệnh viện ở đây phí dịch vụ cao quá…”

“Chỉ hơn 40 tệ thôi, cô không cần đưa đâu.” Diệp Mặc nói.

“Không được đâu, 45 tệ. Lát nữa tôi sẽ thêm anh vài Wechat và chuyển tiền cho anh.”

Mưa lớn kèm theo sấm sét và thỉnh thoảng có sấm chớp.

Từ trên đường quốc lộ đến thị trấn Hồng Sơn, một cơn giông bất ngờ khiến Lâm Tiểu Mạn run rẩy.

“Anh có sợ sấm sét không?”

“Một chút.”

Nước trong núi dâng lên rất nhiều.

Có một con sông ngang qua thị trấn Hồng Sơn, lũ lớn sắp tràn qua cầu.

Lúc Diệp Mặc lái xe qua cầu cũng cảm thấy sợ hãi, sau khi qua cầu đá, đoạn đường còn lại không còn nguy hiểm gì.

Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ và hai người quay trở lại làng Trường Châu.

“Dì cả của cô sống ở đâu?” Diệp Mặc hỏi.

“Không phải anh là hàng xóm của dì cả tôi sao?” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Tôi mới chuyển đến đây được một tháng thôi…”

Lâm Tiểu Mạn chỉ: “Phía trước, một căn nhà Tam Hà Viên.”

*Tam Hà Viên là một căn nhà có cấu trúc ba mặt của sân, tạo thành hình chữ U ngược.

Nhà của dì Vân ở ngã ba trong thung lũng. Có một con đường xi măng dẫn xe đến chỗ dì Vân ở, trước cổng có một ngôi nhà lợp ngói.

Một ngôi nhà ba gian kiểu cũ không có tường.

Trong nhà dì Vân có ba bàn người đang ngồi chơi bài, có người nhìn thấy một chiếc ô tô đang đến gần.

Dì Vân là người đầu tiên có phản ứng và che dù đi tới.

“Dì Vân.” Diệp Mặc hạ cửa kính xe xuống và chào lớn.

Dì Vân mỉm cười đáp lại và bước đến ghế phụ, Lâm Tiểu Mạn đang đi giày. Chân cô sưng lên như móng heo, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn: “Dì…”

“Sao cháu lại bất cẩn như vậy? Đi xe máy cũng có thể ngã.” Dì Vân lo lắng hỏi: “Vết thương có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, cháu đã đến bệnh viện để xử lý và lấy thuốc rồi.” Lâm Tiểu Mạn xỏ giày vào và xuống xe.

“Tiểu Diệp, vào nhà ngồi một lát đi.” Dì Vân kéo Lâm Tiểu Mạn đi bên cạnh Diệp Mặc nói.

“Trời mưa to, cháu phải về.”

“Mưa to như vậy, về cũng không có việc gì làm. Lại đây ngồi chơi một lát, lão Lưu và lão Càn đều ở đây… Chờ đã, dì đưa Tiểu Mạn vào nhà.”

“Này, dì Vân…” Diệp Mặc đang định từ chối, dì Vân liền kéo Lâm Tiểu Mạn đi dưới mái hiên. Diệp Mặc tắt xe, lấy dù ra, xuống xe rồi đi vào trong nhà.

Mưa vẫn nặng hạt, nước từ mái hiên nhỏ xuống, tạo thành màn nước.

“Chú Lưu, chú Ngưu, chú Tiền…” Diệp Mặc chào lớn.

Hầu hết những người chơi bài ở đây đều từng làm việc ở chỗ Diệp Mặc.

Lưu Bân nhìn Lâm Tiểu Mạn, cười nói: “Được rồi, hôm qua cậu còn gọi tôi là anh Lưu, hôm nay liền gọi là chú.”

“Đúng vậy…” Đội trưởng Tiền cười nói: “Chúng tôi cũng muốn gọi cậu giống như trước đây. Nhưng chúng tôi gọi bố cậu là “anh Diệp”, trước đây cậu cũng gọi chúng tôi là anh. Điều này thật sự làm xáo trộn trật tự.”

“Cậu có muốn chơi bài không?” Ngưu Hữu Đức hỏi.

“Mọi người chơi bài gì vậy?”

“Chúng ta đánh 27 thạch, cậu tới ngồi đi, tôi nhường chỗ cho cậu.”

Diệp Mặc lắc đầu: “Cháu không biết chơi.”

“Thật hay giả?” Lưu Bân hỏi

“Tôi thật sự không biết chơi, chỉ biết đánh địa chủ, tôi rất ít khi đánh bài.” Diệp Mặc nói.

“Vậy chúng ta chơi đánh địa chủ.” Ngưu Hữu Đức nói.

Ngưu Hữu Đức là chồng của dì Vân, chú của Lâm Tiểu Mạn. Ở đây họ gọi dì là “cô” và chú của họ là “anh chàng”.

“Diệp Mặc, giới thiệu với cậu, đây là mẹ của Tiểu Mạn.” Dì Vân giới thiệu với Diệp Mặc.

Dì Vân tên là Vân Tú Chi, mẹ của Lâm Tiểu Mạn tên là Vân Tú Lan… Mối quan hệ của hai người họ thì không cần phải giới thiệu, họ là hai chị em. Vân Tú Lan mỉm cười nhìn Diệp Mặc.

“Chào dì.” Diệp Mặc chào lớn.

Vân Tú Lan cười gật đầu: “Hôm nay cảm ơn cháu đã đưa Tiểu Mạn đi bệnh viện.”

Lâm Tiểu Mạn ở bên cạnh xấu hổ, lớn tiếng hỏi: “Cô cả, cô có dép không? Cháu muốn đổi một đôi dép lê.”

“Chờ một chút…” Dì Vân đi lấy dép cho Lâm Tiểu Mạn, Diệp Mặc bị Ngưu Hữu Đức kéo đi đánh địa chủ…