Chương 49: Mưa lớn sắp tới

Đường Tấn nói anh ấy muốn tìm một công việc kiếm sống mới. Diệp Mặc còn kể chi tiết cho anh nghe những khó khăn của người trồng trái cây.

“Kiếm tiền không hề dễ dàng.” Đường Tấn nói: “Làm một công việc bảo vệ rất dễ dàng. Một nhân viên bảo vệ làm ba ca giá khoảng chín nghìn, một nhân viên bảo vệ là hai ca giá bốn năm nghìn… Không sao cả, công việc nào cũng không dễ dàng.”

“Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc quản lý một vườn cây ăn trái?”

“Tôi chán sống ở thành phố và tôi muốn trở về sống ở nông thôn.” Đường Tấn nói.

“Ở nông thôn quản lý một vườn cây ăn trái không dễ dàng như cậu nghĩ đâu. Nếu cậu muốn mua một vườn cây ăn trái quản lý dễ dàng một chút thì tôi có một vườn cây ăn quả tốt hơn để giới thiệu cho cậu.” Diệp Mặc nói về vườn cây ăn quả Yumin.

Sau khi làng Hoàng Thổ Pha bị thu hồi và chuyển vào thành phố, một số dân làng cảm thấy tốt hơn là nên quay trở lại nông thôn.

Với tư cách là trưởng thôn, Trần Sơn đã đếm số hộ gia đình sẵn sàng muốn mua vườn cây ăn trái và bàn với họ về vườn cây ăn quả Yumin. Vườn cây ăn quả Yumin thực sự tốt, ít nhất là không thiếu nước, độ cao cũng vừa phải và xoài Cát ở đó cũng là loại xoài được ưa chuộng ở Hoa Thành.

Nó thường chín muộn và có thể bán được với giá tốt.

Nếu vườn cây ăn quả Yumin được mua và làng Hoàng Thổ Pha được di dời, mọi người trong làng đều sẽ tiếp tục trồng cây ăn trái.

Thị trấn Đông Môn có Hiệp hội kỹ thuật trồng xoài, ngoài khí hậu, đất đai, công nghệ cũng là yếu tố để trồng được loại xoài ngon nhất địa phương.

“Một mẫu vườn giá bao nhiêu tiền?”

“Không đến 30.000 nhân dân tệ một mẫu.” Diệp Mặc nói: “Ở những nơi khác cũng có vườn cây ăn trái, giá mấy nghìn tệ một mẫu… Làng của chúng tôi toàn những người chuyên trồng trái cây, vì vậy chúng tôi chọn vườn cây ăn quả Yumin cũng có lý do. Thị trấn Hồng Sơn cũng có một số vườn cây ăn quả và cũng có những trang trại để chuyển nhượng. Khi nào cậu rảnh, tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan một vòng.”

“Cậu không sống tại thị trấn Đông Môn nữa sao?”

“Đất ở thị trấn Đông Môn bây giờ quá đắt.” Diệp Mặc xoè tay nói: “Mua một vườn cây ăn quả nhỏ, xây một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng sống ở nông thôn một thời gian khi cậu chán ở thành phố cũng là một điều không tệ.”

“Ừ. Vài ngày nữa tôi sẽ tới vườn cây ăn trái Yumin mà cậu đã nói, nó có xa cậu không?”

“Có vẻ như là cùng một ngôi làng, cách chỗ tôi khoảng năm sáu km…”

Năm sáu km, đi ô tô cũng không xa.

Có một đội sản xuất trong một làng.

Trước đây ở Hoàng Thổ Pha, Diệp Mặc chỉ biết những người trong đội sản xuất của mình, còn những đội sản xuất khác… anh chỉ biết mình Trần Thần do Trần Thần là con đỡ đầu của cha mẹ Diệp Mặc.

Trong ngôi làng trên núi, nhà cửa rải rác khắp nơi.

Năm sáu cây số phải đi bộ mất một giờ, cũng còn khá xa.

Hai người trò chuyện được một lúc thì ngoài trời bắt đầu đổ mưa to.

“Tôi còn có việc phải làm, tôi phải rời đi trước, cậu có thời gian có thể đến tìm tôi chơi.” Diệp Mặc nói.

Vương Duyệt gói rất nhiều bánh ngọt cho Diệp Mặc, còn có cả pizza đặc biệt của cửa hàng bọn họ: “Trời mưa to quá, anh ngồi đây một lát đã, lúc nữa hãng đi.”

“Ngồi một lát rồi đi.” Đường Tấn nói.

“Thật sự là tôi có việc, nếu không mưa lớn như này tôi sẽ không đi ra ngoài.”

“Được rồi, vậy tôi không giữ cậu nữa, hôm khác có thời gian tôi sẽ đi tìm cậu.” Đường Tấn lấy ô cho Diệp Mặc và nhét đầy mấy con gà vào túi bánh: “Mang thêm một chút nữa về ăn đi, hiếm khi cậu tới đây.”

Diệp Mặc cười nói: “Mỗi lần tôi đến đây, hai vợ chồng cậu đều gói đầy đồ đạc vào túi lớn túi nhỏ cho tôi, tôi đến đây như thể để cướp vậy.”

“Vào dịp Tết Nguyên Đán tôi đến nhà cậu, thậm chí còn mang theo một con gà về.”

“Được rồi, hôm khác đến tìm tôi nhé.” Diệp Mặc cầm đồ lên, bật ô lên che, nhìn họ vẫy tay rồi bước ra xe.

Anh lái xe đến cửa hàng phân phối phân bón.

Bên ngoài bầu trời mưa trắng xoá thành màn nước, tầm nhìn không được xa.

Trận mưa lớn hôm nay dường như tập trung lượng mưa cả một năm vào một ngày vậy.

“Ông chủ…”

Ông chủ cửa hàng đang ngủ gật, bị Diệp Mặc gọi giật mình: “Cậu muốn mua gì?”

“Có phân bón hỗn hợp nào có thể dùng làm phân bón nền cho cây ăn quả mới trồng không?” Diệp Mặc hỏi.

“Có.”

“Tôi muốn mua hai mươi tấn.”

“Hai mươi tấn?” Ông chủ trừng mắt.

“Đúng vậy, 20 tấn. Tôi có hơn một ngàn mẫu cây ăn quả mới trồng… Hơn nữa tôi cũng cần 500 tấn phân bón hữu cơ.” Diệp Mặc nói.

“Trong kho của tôi không còn nhiều như vậy…”

“Anh còn bao nhiêu phân bón hỗn hợp?”

“Có trong kho khoảng 10 tấn, hơn chục tấn phân hữu cơ…”

Diệp Mặc ký hợp đồng mua bán với ông chủ để mua. Phân hữu cơ ở đây giá cao hơn trước, đặt mua phân hữu cơ từ vườn ươm giá rẻ hơn rất nhiều.

Những loại phân bón phức hợp và phân hữu cơ hiện có sẽ được chuyển đến cho Diệp Mặc vào ngày mai nếu trời tạnh mưa.

Đặt mua phân bón ở Hoa Thành sẽ rẻ hơn ở thị trấn Hồng Sơn. Đây là của hàng bán buôn phân bón, nếu mua một số lượng lớn thì giá rẻ hơn rất nhiều.

Diệp Mặc che dù đi vào một cửa hàng hạt giống gần đó, mua mấy chục ký hạt hoa cúc dại về để trồng, cũng như hạt giống các loại rau củ.

Khi anh quay lại xe, cơm mưa lớn không hề giảm bớt mà càng lúc càng dữ dội.

Tiếng mưa đập vào nóc xe phát ra âm thanh ầm ĩ.

Diệp Mặc lái xe đến bệnh viện, trên đường không có ai, tầm nhìn cực kỳ hạn chế.

“Xin chào?”

“Ai vậy?”

Diệp Mặc bấm điện thoại gọi cho Lâm Tiểu Mạn: “Xong rồi à?”

“Xong rồi…”

“Cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô…”

Lâm Tiểu Mạn đang ở trong sảnh toà nhà bệnh viện, Diệp Mặc vào tìm cô: “Đã khám xong chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

“Xương cốt không có vấn đề gì, chỉ là bị bong gân thôi.” Lâm Tiểu Mạn nhấp một ngụm, mở miệng nói.

Diệp Mặc nhìn khuôn mặt của cô, ngũ quan rất tinh xảo, trên khuôn mặt trắng nõn còn có những đốm xanh tím… Trên mặt cô còn có màu thuốc sát trùng, vết thương cũng đã được rửa sạch.

“Nếu không còn vấn đề gì thì đi thôi.” Diệp Mặc nói.

“Ồ.” Lâm Tiểu Mạn đi theo Diệp Mặc, lúc đi lại chân cô vẫn còn đau, vừa đi vừa đánh giá Diệp Mặc…

Diệp Mặc đưa tay kéo cô: “Cô lại gần đây đi, mưa lớn quá, lỡ ướt rồi cảm lạnh…”

Lâm Tiểu Mạn khoé miệng mấp máy ẩn chút tức giận.

“Đợi mưa tạnh rồi rời đi.” Lâm Tiểu Mạn nói.

Diệp Mặc nhìn thời gian, cũng đã gần giữa trưa: “Có muốn tìm chỗ ăn không?”

Lâm Tiểu Mạn lắc đầu: “Không cần đâu.”

Vừa rồi ở bệnh viện, tiền của cô cũng đã tiêu gần hết, bây giờ trong điện thoại chỉ còn hơn bốn mươi tệ. Nếu biết chi phí ở đây đắt đỏ như vậy thì cô đã không đến bệnh viện lớn này. Khi trở về cô nhất định phải đăng ký một chiếc thẻ bảo hiểm y tế.

Hai người vào trong xe, Diệp Mặc đặt chiếc dù xuống, vươn người ra phía sau cầm hộp pizza lấy từ chỗ Đường Tấn.

Đường Tấn gói 5 chiếc pizza cho Diệp Mặc, anh mở ra đưa một hộp cho Lâm Tiểu Mạn: “Bạn tôi làm pizza, ăn thử đi.”

Lâm Tiểu Mạn mở ra, cắn một miếng liền khen ngợi: “Ngon lắm, bạn gái của anh làm được?”

“Bạn trai.”

Lâm Tiểu Mạn quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt không biết diễn tả như nào… (???) chắc là như vậy…

“Bạn nam.” Diệp Mặc tức giận nói, giọng điệu càng nghiêm túc hơn: “Dì của cô nói sẽ giới thiệu cho cô một người bạn trai, cô biết chứ?”

Lâm Tiểu Mạn bĩu môi.

Vừa rồi ở bệnh viện, Lâm Tiểu Mạn gọi điện thoại cho dì Vân, hỏi bà có biết Diệp Mặc không.

Sau đó dì cả kể cho cô nghe về người mà bà muốn giới thiệu với cô, đồng thời còn nói đủ thứ tốt đẹp về Diệp Mặc.

Thật là trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi.

Diệp Mặc trừng mắt nhìn cô: “Biểu tình của cô như vậy là sao?”

Lâm Tiểu Mạn hơi ngửa người ra sau, tránh xa Diệp Mặc: “Dì cả nói với anh khi nào?”

“Ngày hôm qua.” Diệp Mặc cảm thấy Lâm Tiểu Mạn này rất thú vị, cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp đầy biểu cảm.

“Tôi còn trẻ, chưa muốn yêu đương.” Lâm Tiểu Mạn rụt cổ: “Hiện tại tôi chỉ muốn kiếm tiền, đừng hòng thay đổi ý nghĩ của tôi.”

Diệp Mặc trợn mắt nhìn Lâm Tiểu Mạn.

Chưa kể cô ấy thực sự rất xinh đẹp, cao gần bằng Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên có vẻ ngoài xinh đẹp khiến bạn kinh ngạc ngay khi nhìn thấy cô ấy. Về phần Lâm Tiểu Mạn, cô ấy có vẻ đẹp ngây thơ như thỏ trắng, càng nhìn càng xinh đẹp… Dù đang đeo kính cận thị gọng đen nhưng cô ấy vẫn không thể che giấu được vẻ xinh đẹp của mình. Dáng người của cô ấy cũng khá tốt…

“Cô thực sự là tự tin về bản thân thái quá.” Diệp Mặc nhìn cô nói: “Cô muốn dáng người thì không có dáng người, muốn ngoại hình thì không có ngoại hình. Cô chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà thôi, cô nghĩ tôi sẽ thích cô sao?”

Lâm Tiểu Mạn sửng sốt: “Anh đúng là có mắt như mù.”

“Tôi có mắt như mù, còn cô thì thị lực không tốt.”

Lâm Tiểu Mạn cuộn tròn thành một quả bóng, ăn một miếng pizza lớn và lẩm bẩm: “Tôi rõ ràng là cũng khá ưa nhìn.”