Chương 43: Ưu điểm của vùng sản xuất

Lần trước Diệp Mặc tới đây cũng không có xem xét kĩ càng. Lần này anh tới đây, sau khi đi dạo 1 vòng, Diệp Mặc phải công nhận một điều rằng nó thực sự rất tuyệt.

Ở vùng núi, nhiều vườn cây ăn trái được mở trên sườn núi. Còn vườn cây ăn quả Yumin tuy đất nhấp nhô nhưng không có độ dốc lớn.

Vườn cây ăn quả ở Cao Sơn Bình của Diệp Mặc tuy nằm ở vùng núi rộng lớn nhưng trên núi cũng có rất nhiều đồi núi. Nói chung, Cao Sơn Bình cũng giống như vườn cây ăn quả Cao Đồ Pha trước đây của Diệp Mặc.

Về phần vườn cây ăn quả Yumin, môi trường địa hình tốt hơn Cao Sơn Bình rất nhiều.

Vườn cây ăn quả ở Cao Sơn Bình muốn phát triển toàn diện thì nhất định phải đào một số ruộng bậc thang lên.

Nhưng vườn cây ăn quả ở đây được quy hoạch bài bản, vườn lớn có diện tích hơn 100 mẫu, vườn nhỏ chỉ khoảng 20, 30 mẫu.

Các vườn cây được chia ra, có đường bao quanh.

Đối với người dân miền núi, tiêu chí đất tốt đối với họ đầu tiên phải bằng phẳng, còn độ phì nhiêu dù có cao cũng chỉ đứng thứ hai.

Khi xem xét vườn cây ăn quả, Diệp Mặc giải thích rõ ràng tình hình của họ cho Du Mẫn Phong.

Sau khi đi thăm hết vườn cây ăn quả, Trần Thần rất hài lòng, nhưng có thể mua được vị trí này hay không thì còn tùy thuộc vào có bao nhiêu người trong làng tiếp tục muốn trồng cây ăn quả.

“Anh Dư, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ dẫn người tới xem vườn cây ăn trái, sau đó sẽ báo lại với anh.” Diệp Mặc châm một điếu thuốc cho Du Mẫn Phong.

Du Mẫn Phong gật đầu, mỉm cười tiễn bọn họ đi: “Được, lúc nào cũng hoan nghênh mọi người tới.”

Dưới chân núi, Diệp Mặc tìm một chỗ rộng rãi để đỗ xe, đợi Trần Thần đi tới, sau đó hỏi: “Cậu thấy mảnh đất đó như thế nào?”

“Thực sự rất tốt. Những cây xoài được trồng ở đó đã bắt đầu ra trái, em sẽ về bảo chú hai tập hợp mọi người. Nếu đủ tiền, chúng ta có thể qua đây nhìn xem.” Trần Thần nói.

“Ừ. Tôi có việc phải vào thị trấn, gặp lại sau.” Diệp Mặc nói.

“Được.”

Diệp Mặc quay lại xe, nổ máy.

Diệp Nhiên nói: “Vườn cây Yumin rộng 7.100 mẫu Anh. Diện tích của vườn cây ăn quả phải tầm 6.500 mẫu.”

“Anh cũng không rõ.”

Vườn cây ăn quả Yumin rất rộng, có diện tích tương đương với làng Hoàng Thổ Pha. Ngay cả khi tất cả người dân của làng Hoàng Thổ Pha di dời tới đây, nó vẫn có thể chứa được.

Diệp Mặc bây giờ không muốn tham gia vào chuyện của thôn, hơn nữa thôn của anh cũng đã chia rẽ rồi.

Diệp Mặc chỉ muốn quản lý tốt vườn cây ăn quả của mình ở Cao Sơn Bình mà thôi.

Theo kế hoạch ban đầu, bây giờ anh đang phải ở trong biệt thự lớn, ngắm cảnh uống trà thay vì ngày ngày cải tạo lại vườn cây ở đây.

Việc phá dỡ cũng mang lại cho Diệp Mặc một khoản tiền lớn… dù anh không có tổn thất gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Diệp Mặc có cảm giác mình đang trút giận… Nhưng anh cũng không biết rằng mình đang trút giận với ai.

Anh chỉ có thể tức giận với chính mình.

Anh cũng không thể tức giận với dân làng.

Số tiền bồi thường mà Tập đoàn Phòng Sơn đưa ra rất cao, nếu Diệp Mặc không đột nhiên trở nên giàu có, anh sẽ sẵn sàng đồng ý chuyển nhượng.

Cách tiếp cận của Tập đoàn Phòng Sơn cũng rất tốt, anh không thể đối đầu với họ.

Như vậy, Diệp Mặc chỉ có thể trút giận lên bản thân mình.

Loại tâm lý này thực ra rất mâu thuẫn, giống như đôi khi không vì lý do gì, mọi người cũng cảm thấy chán nản.

Nói đến tiếc nuối, Diệp Mặc cũng không cảm thấy tiếc nuối. Mặc dù rất nhiều nước Linh Tuyền đã được sử dụng ở vườn cây ăn trái Cao Đồ Pha nhưng chúng đã được đổi với giá 10 triệu.

Trong vườn cây ăn quả trên núi cao, Diệp Mặc kiếm được thêm 10 triệu tệ. Mọi thủ tục đều dựa trên việc thu hồi đất, vì vậy số tiền anh nhận được không cần phải đóng thuế.

Tâm trạng của Diệp Mặc giống như trong một đoạn video nổi tiếng anh đã từng xem trước đây, trong đó có một cô bé khóc lóc nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi hiểu sự thật rồi… Diệp Mặc chắc chắn không hề tức giận, mà chỉ là thấy có chút uỷ khuất.

Ừm, có lẽ là vậy.

Anh không muốn quan tâm đến việc làng Hoàng Thổ Pha sau này có tiếp tục tồn tại hay không, hoặc nó sẽ biến mất.

Hôm nay Diệp Mặc đưa Trần Thần đến vườn cây ăn quả Yumin vì tình bạn của họ, những việc xảy ra tiếp theo sẽ tuỳ thuộc vào họ.

“Nếu mọi người mua vườn cây ăn quả Yumin và cùng chuyển tới đây, có vẻ tốt.” Diệp Nhiên nhìn Diệp Mặc, chờ đợi câu trả lời từ anh…

Diệp Mặc tập trung lái xe và nhìn về con đường phía trước, không để ý tới Diệp Nhiên.

“Này, anh sao vậy? Em chợt nhận ra anh có cái gì đó không ổn.” Diệp Nhiên nói.

“Thành thật mà nói, anh khuyên em không nên mua vườn cây ăn quả Yumin.”

“Tại sao?”

“Cha mẹ chúng ta đã mất mười năm công sức để xây dựng được một vườn cây ăn trái. Bây giờ đã bán nó đi, nếu bây giờ mua mảnh đất mới lại phải bắt đầu lại từ con số 0, tốt hơn hết là hãy giữ lấy tiền và sống thoải mái.” Diệp Mặc nói: “Không phải nơi nào cũng giống như thị trấn Đông Môn… thị trấn Đông Môn là trung tâm của nền nông nghiệp trồng xoài hiện đại.”

“Vậy thì sao?”

“Có vẻ như em không hiểu khái niệm này.” Diệp Mặc nói.

Hoàng Thổ Pha là công viên quy hoạch mới chỉ được đưa vài sử dụng vài năm, chưa hoàn thiện. Tuy nhiên, việc trồng xoài được hướng dẫn bởi các kỹ thuật viên chuyên nghiệp, có sự kiểm soát chặt chẽ và có tiêu chuẩn về phân bón, thuốc trừ sâu…

Đặc biệt là nó có ưu điểm về vùng sản xuất, trái cây ở thị trấn Đông Môn chỉ đắt hơn những nơi khác một chút.

Một khi vùng sản xuất trở nên nổi tiếng, sản phẩm của vùng đó có thể bán được với giá tốt. Tất nhiên, điều này cũng có điều kiện tiên quyết, đó là sản phẩm phải có chất lượng thật sự tốt.

Nếu không có lợi thế về vùng sản xuất, dù chất lượng xoài sản xuất có tốt hơn cũng khó bán được giá cao hơn so với các vùng sản xuất có tên tuổi.

“Những cây xoài ở vườn cây ăn quả Yumin phải mất từ 3 đến 5 năm mới có thể cho năng suất cao. Thông thường, những cây xoài Cát phải mất mười năm mới có năng suất cao. Mặc dù những cây xoài ở đó đã ra trái nhưng cây ăn quả lại rất yếu, quá nhỏ, sản lượng tất nhiên thấp hoặc không có sản lượng. Hơn nữa lại không có lợi thế vùng sản xuất nên khó có thể bán được giá cao hơn.” Diệp Mặc nói.

Xoài ở những nơi khác không hẳn kém hơn xoài của thị trấn Đông Môn. Nhưng nếu thương lái thu mua trái cây đi những nơi khác thu mua xoài thì sẽ trả giá thấp hơn.

Hơn nữa, khi những quả xoài đó đến tay người tiêu dùng, chất lượng cũng tương tự và giá cả thực tế cũng tương đương.

Dù sao trên nhãn mác đều ghi là xoài Hoa Thành, nhiều lắm là trên nhãn có ghi thêm xoài của thị trấn Đông Môn…

Ví dụ, khi mua xoài Hoa Thành ở Thâm Quyến có giá 15 nhân dân tệ. Nhưng người nông dân trồng xoài ở thị trấn Đông Môn chỉ thu được 3,5 nhân dân tệ. Ở những nơi khác, đặc biệt là vùng núi, số tiền mà người trồng trái cây có thể thu được chỉ là 2 nhân dân tệ trên một cân, đôi khi chưa đến 2 nhân dân tệ.

Số tiền còn lại được chi trả cho người buôn trái cây, chi phí vận chuyển và hậu cần.

“Không có lợi thế về vùng sản xuất, tức là giá bán sẽ thấp, tệ nhất là em sẽ bán hàng trực tuyến trên trang thương mại điện tử.” Diệp Nhiên nói: “Chỉ cần chúng ta có thể trồng được xoài có chất lượng tốt như bố mẹ trồng. Chú hai của chúng ta và những người khác, kĩ năng tốt nhất của họ là trồng xoài. Bây giờ họ đang định cư trên thành phố, nhiều người rất tiếc nuối và không tìm được việc làm.”

Diệp Nhiên nghĩ gia đình mình nhận được hơn hai triệu tiền bồi thường, tuy hai triệu có vẻ là nhiều, nhưng nó có thể duy trì cuộc sống được bao lâu? Khi càng có nhiều tiền thì chi phí phải bỏ sẽ càng lớn.

Giống như việc chơi một trò chơi vậy.

Khi bạn nghèo, bạn có thể chơi game một cách truyền thống. Mà khi có tiền sẽ không tránh khỏi cảm giác muốn nạp tiền, ai mà không muốn được làm cao thủ.

Sau khi bị thu hồi đất, cuộc sống của mọi người trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Nhưng sau một thời gian, một số người đã bình tĩnh lại và cân nhắc xem tương lai họ phải sống như thế nào.

Đã gần một tháng kể từ khi người dân trong làng chuyển lên thành phố và nhiều người trong số họ không biết tìm việc làm ở đâu. Một số người nhờ người thân tìm giúp việc làm và họ làm việc được trong vòng vài ngày vì đó không phải công việc quen thuộc. Mọi người đã sống ở nông thôn mấy chục năm, không quen với việc vào thành phố.

Làng Hoàng Thổ Pha đã phát triển nhiều năm, cuộc sống theo năm tháng ngày càng tốt đẹp hơn, thu nhập từ việc trồng cây ăn quả và làm việc gần như nhau, thậm chí trồng cây ăn quả còn cho thu nhập cao hơn. Ở nông thôn, nhà nào cũng có vườn rau, về cơ bản họ có thể tự cung cấp được rau ăn hàng ngày, còn có thể nuôi thêm mấy con gà, có gia đình còn nuôi lợn, cừu.

Quản lý vườn cây ăn trái là một công việc vất vả nhưng đối với những người dân sau khi lên thành phố, việc tìm được một công việc với mức lương hàng tháng hơn 6.000 nhân dân tệ không phải là điều dễ dàng.