Chương 42: Vườn cây ăn quả Yumin

Tối qua Diệp Mặc đã uống rất nhiều bia. Anh ngủ đến rạng sáng mới tỉnh dậy, sau khi kiểm tra thời gian, Diệp Mặc đi ra ngoài rồi gõ cửa phòng Diệp Nhiên: “Dậy làm bữa sáng đi, bây giờ anh còn có việc phải làm. Bao giờ nấu xong thì gọi cho anh.”

“Anh muốn đi đâu vậy?”

“Anh đã nhờ vài người dân trong làng đến giúp anh cắt cây non.” Diệp Mặc nói và đi xuống cầu thang, Trần Thần đã tỉnh dậy và đang rửa mặt bằng nước lạnh ở bên ngoài.

“Bây giờ tôi có việc phải làm, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi xem vườn cây ăn quả.” Diệp Mặc nói.

“Anh có cần em giúp đỡ gì không?”

“Tôi đã nhờ người đến giúp tôi cắt cành sầu riêng.”

“Anh thực sự muốn trồng sầu riêng? Khí hậu ở đây chắc chắn không thể trồng được.” Trần Thần nói.

“Tôi muốn trồng sầu riêng và bán cây giống.” Diệp Mặc cười nói: “Lúc trước trên sườn đất cao ở Hoàng Thổ Pha, cây sầu riêng đã kết trái rất nhiều, tôi ra ngoài trước…”

“Được.”

Diệp Mặc lái xe ra ngoài, một chiếc ô tô điện chạy tới và gặp xe của Diệp Mặc trên đường đi, bên trong xe có Lưu Bân, vợ của anh ta và những người dân trong làng khác.

“Ông chủ Diệp, chúng tôi tới rồi.” Lưu Bân nói.

Diệp Mặc dừng xe, lấy ra một gói thuốc, châm cho mỗi người một điếu: “Sáng nay tôi dậy muộn, xin lỗi.”

“Không sao, chúng tôi vừa mới đến.”

“Anh đi đến nhà kho bên kia, tôi sẽ chỉ cho anh cách làm…”

Khi đến nhà kho, Diệp Mặc dẫn Lưu Bân đến một bên để trò chuyện: “Tiền lương chúng ta đã thương lượng từ trước, 260 tệ một ngày. Vậy cuối ngày hôm nay tôi sẽ đưa tiền lương, tôi đưa cho anh, sau đó anh gửi cho họ à? Hay là…”

“Sao cũng được, những người đi cùng tôi đều là người trong làng, đó là anh cả, chị cả tôi, anh hai và chị dâu của tôi và những người hàng xóm mà tôi có quan hệ tốt.” Lưu Bân cười nói, anh hiểu ý của Diệp Mặc.

Mọi người đều mang theo kéo cắt tỉa và dao gọt.

Diệp Mặc lấy kéo ra làm mẫu cho mọi người: “Để lại cành dài khoảng 15cm…” Anh dựng lại vài cành: “Mỗi cành nhất định phải có miệng nụ, miệng nụ hướng lên trên. Lưỡi cắt phải được khử trùng trước khi cắt… cành cắt bên dưới phải được ngâm trong thuốc ra rễ. Cần phải cắt bỏ và ngâm trong thuốc ra rễ trước, sau đó lấy ra để cắt. Cuối cùng là làm chất dinh dưỡng đất…”

20 tấn phân hữu cơ Diệp Mặc đặt trước đó cũng đã được giao.

Diệp Mặc lái chiếc SUV của vườn cây ăn quả ra ngoài chở đất rồi quay lại làm phân bón hữu cơ.

“Ông chủ Diệp, đây là cành cây ăn quả gì vậy?” Lưu Bân tò mò hỏi.

“Đó là cành cây sầu riêng.”

“Ở đây sầu riêng có thể trồng được không?”

“Bây giờ tôi cũng không rõ, mới đang trong giai đoạn thử nghiệm.” Diệp Mặc nói: “Ở đây chúng ta có thể trồng sầu riêng, những kết quả không tốt. Khi những cây này lớn lên, nếu nó không có quả thì sau này sẽ được bán làm cây cảnh.”

“Tôi nghe nói cây sầu riêng phải trồng hơn mười năm mới có quả, có đúng không?”

“Chắc chắn rồi.” Diệp Mặc cắt cành với mọi người một lúc thì nhận được một cuộc gọi, anh quay lại nói chuyện với mọi người một lát rồi rời đi.

Diệp Nhiên đã làm xong bữa sáng, gốm có xúc xích, thịt xông khói và một phần mộc nhĩ gấp lạnh.

Mộc nhĩ được đào bên ngoài ngôi nhà và cạnh hồ chứa nước, được coi là mộc nhĩ hoang dã, hấp lên có mùi thơm nồng.

“Sao lại bỏ nhiều ớt chỉ thiên như vậy?” Diệp Mặc nếm thử món mộc nhĩ, mùi vị rất ngon, nhưng cay quá.

Anh sống ở Thâm Quyến đã lâu, không còn đặc biệt thích ăn cay nữa.

“Đó là món gỏi nguội của Trần Thần, em không biết anh có thích nó không.”

“Chỉ là hơi cay một chút, nhưng ăn rất ngon.” Diệp Mặc cười nói.

Ăn sáng xong, Diệp Mặc dọn dẹp nhà bếp.

Diệp Mặc lên chiếc Hongqi, Diệp Nhiên mở cửa ghế phụ ngồi vào, cười đùa với Diệp Mặc: “Anh à, xe này anh không thường xuyên lái, để em lái nhé.”

“Ý kiến hay đấy, đừng mơ mộng.” Diệp Mặc khởi động xe, lái ra khỏi vườn cây ăn quả.

“Em nghe nói xe của anh chỉ có thể đi được 200 km, xe của em một lần sạc có thể đi được hơn 300km.” Diệp Nhiên hừ một tiếng.

Diệp Mặc nhún vai… anh chưa từng chạy đường dài, như vậy một lần sạc điện sẽ rất lâu.

Với thời lượng pin là 660km, một lần chạy 400km nếu đầy pin là dư sức. Đối với những người không chạy đường dài như Diệp Mặc, phạm vi 300km đã là tối đa.

Hơn nữa, nó là một chiếc xe sạc tại nhà, nói chung chi phí sẽ rẻ hơn so với một chiếc xe chạy bằng nhiên liệu. Quan trọng hơn, chi phí bảo dưỡng các phương tiện sử dụng năng lượng mới rất rẻ.

Ngoại hình và nội thất của xe đều rất tiện nghi. Chiếc xe này Diệp Mặc đã mua được hơn nửa năm, mỗi lần lái chiếc xe này ra ngoài vẫn có cảm giác mới mẻ, giống như lần đầu tiên phấn kích lúc mua xe.

Ưu điểm là xe nhìn đẹp, nội thất đẹp, không gian rộng rãi. Dù sao Diệp Mặc cũng thấy rất hài lòng khi mua chiếc xe này, mỗi lần lái nó ra ngoài, tỷ lệ mọi người quay lại nhìn rất cao.

“Em đang nghĩ gì khi đổi chiếc xe trị giá hơn 100.000 nhân dân tệ của mình lấy chiếc xe trị giá 680.000 nhân dân tệ của anh?” Diệp Mặc trợn mắt nhìn Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên bĩu môi.

“Em muốn lái chiếc xe này cũng không là không thể, lát nữa em có thể tới giúp đỡ anh… xử lý vườn cây ăn quả.”

Diệp Nhiên làm mặt lạnh với Diệp Mặc: “Vốn dĩ em muốn giới thiệu cho anh một người bạn gái, nhưng bây giờ em thấy người giống như anh không xứng đáng có một cô bạn gái.”

“Haha… Anh vừa đẹp trai, lại giàu có, nhưng anh chưa muốn tìm bạn gái ngay bây giờ. Nếu anh muốn, anh có thể hoàn thành nó trong vài phút.” Diệp Mặc lái xe xuống núi.

Diệp Nhiên tỏ ra chán ghét.

Đường nhựa hai làn xe được xây dựng tới tận đỉnh núi. Sườn đồi ở đây cao hơn so với độ dốc đất cao trước đây, nhưng lại thoải hơn rất nhiều.

Xuống núi đi về phía bắc có một thung lũng nhỏ.

Thung lũng rộng khoảng vài trăm mét nhưng đất lại nhấp nhô, ven đường có những cánh đồng có độ cao khác nhau và hiện đang trồng cây ăn quả ở đó.

Các hộ gia đình sống rải rác trong thung lũng nhưng làng chính tập trung ở phía bên phải thung lũng, dưới chân núi.

Sau khi đi thêm khoảng một cây số sẽ đến một thung lũng ở phía đông và xe sẽ rẽ phải.

Có một con đường uốn lượn lên sườn đồi.

Vườn cây ăn quả Yumin nằm ở phần sâu nhất của thung lũng.

Có một hồ chứa tên là Linh Dương ở phía trên vườn cây ăn quả Yumin. Hồ chứa tựa hình đầu trâu có hai sừng lớn hai bên…

Hồ chứa Linh Dương có lưng tựa núi và có nguồn nước dồi dào, vì thế nó được xả nước thường xuyên để đáp ứng nhu cầu tưới tiêu xung quanh.

Các đường ống dẫn nước từ Cao Sơn Bình hầu như được lấy từ hồ chứa Linh Dương.

Dưới đường là những thửa ruộng lúa, rải rác cao thấp. Nhà cửa tập trung chủ yếu ở hai bên đường.

Người dân vùng núi trồng lúa thực sự không hề dễ dàng. Tuy nhiên, cây ăn trái cũng được trồng nhiều trên các sườn đồi lớn, có nhiều cây xoài và lựu.

Người ta nói rằng lựu của địa phương rất tốt.

Men theo con đường xi măng lên núi sẽ thấy vườn cây ăn quả Yumin. Có một cánh cổng vào vườn cây nhưng không có ai trông coi.

Diệp Mặc lái xe đi vào khu nhà ở: “Xin chào, anh Du có ở đây không?”

Ông chủ của vườn cây ăn quả Yumin - Du Mẫn Phong.

“Có.” Người trông coi khu ký túc xá nhận ra Diệp Mặc, anh đã từng tới đây.

Người đàn ông gọi cho Du Mẫn Phong, một lúc sau, Ngu Mẫn Phong bước ra, anh ta thấp và có làn da ngăm đen: “Xin chào, anh Diệp.”

“Anh Du…” Diệp Mặc mỉm cười và nắm lấy tay Du Mẫn Phong, sau đó giới thiệu: “Đây là em họ tôi, Trần Thần, tôi dẫn cậu ấy tới đây xem vườn cây ăn quả.”

“Anh Trần, xin chào.” Du Mẫn Phong biết Diệp Mặc đã mua đất ở Cao Sơn Bình. Lần này Diệp Mặc tới, Du Mẫn Phong hiển nhiên nhiệt tình hơn trước rất nhiều.