Chương 41: An cư lập nghiệp

Diệp Nhiên và Trần Thần đến giúp đỡ và làm việc cho đến khi trời tối mới gieo hạt cỏ xong. Về đến nhà, Diệp Mặc gϊếŧ con gà bản địa mới mua lúc sáng rồi làm món gà nướng với khoai tây.

Ở đây có đủ phòng ngủ nên Diệp Mặc để Trần Thần ở qua đêm tại đây rồi nói: “Cậu định mua vườn cây ăn quả à?”

“Ngoài chăm sóc và trồng xoài ra, em không còn biết làm gì khác.” Trần Thần nói.

“Trước đó chính cậu đã đồng ý di dời.” Diệp Mặc nói không nên lời.

Tình hình lúc đó là tất cả mọi người trong làng, ngoại trừ fia đình Diệp Mặc, đều đồng ý di dời.

“Lúc đó… em cũng không nghĩ nhiều đến vậy.” Trần Thần cũng đi ra ngoài xem xét một số vườn cây ăn quả được rao bán trên mạng trong khoảng thời gian này.

Sau khi đi xem những vườn cây ăn quả đó, Trần Thần mới thấy địa phương mình tốt như nào, nhưng anh không cảm thấy hối hận, số tiền gia đình anh nhận được cũng khá nhiều.

Nếu không có lợi thế về vùng sản xuất và vị trí địa lý thì kiếm được tiền từ việc trồng xoài rất vất vả. Nhiều người nông dân vẫn thua lỗ sau một năm làm việc vất vả.

Hoa Thành có độ cao từ 930 đến 4200 mét so với mực nước biển.

Không phải nơi nào ở Thung lũng khô nóng đều thích hợp để trồng xoài. Nơi thích hợp để trồng xoài là độ cao dưới 1.500 mét so với mực nước biển. Trong đó, độ cao từ 1.300 đến 1.500 mét là tốt nhất… Đây là độ cao tốt nhất, nghĩa là xoài được trồng ở độ cao này sẽ chín muộn hơn.

Vườn cây ăn quả trên núi trước đây của Diệp Mặc chỉ cao hơn mực nước biển hơn 1.500 mét.

Vườn cây ăn quả của Trần Thần và gia đình nằm ở độ cao gần 1.500 mét so với mực nước biển, những quả xoài chín muộn nhất có chất lượng tốt hơn và bán được giá cao hơn.

Tương lai thị trấn Đông Môn sẽ ngày càng phát triển…

Làng Hoàng Thổ Pha bị thu hồi, tuy Diệp Mặc nhận được 21,5 triệu tệ nhưng anh vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Gia đình Trần Thần đã nhận được bốn triệu tiền bồi thường, số tiền như vậy là rất lớn đối với Trần Thần và gia đình anh. Ban đầu anh ta nghĩ rằng có thể dùng số tiền đó để mua một vườn cây ăn quả, trên mạng có rất nhiều vườn cây ăn quả được rao bán.

Nhưng Trần Thần đã đi ra ngoài tham khảo, sau đó anh thấy tất cả những vườn trái cây được rao bán đều có vấn đề.

Đúng như Diệp Mặc đã nói, vườn cây ăn quả có thu nhập tốt thì ai sẽ bán?

Có rất nhiều người ở làng Hoàng Thổ Pha có chung suy nghĩ với Trần Thần, bây giờ tất cả đều đã hối hận.

Xoài ở làng Hoàng Thổ Pha trồng chủ yếu là xoài Cát, là một trong những vùng trồng xoài Cát lớn nhất ở thị trấn Đông Môn.

Tập đoàn Phòng Sơn một hai phải chọn Hoàng Thổ Pha cũng không phải không có lý do, hơn nữa lại bồi thường nhiều tiền như vậy.

Ở Hoa Thành mấy năm gần đây có tin đồn xoài không bán được, nhưng những nơi đó về cơ bản đều là vùng núi xa xôi. Ở những vùng sản xuất được xoài thực sự tốt đều được các nhà buôn trái cây đặt hàng trước khi chúng được đưa ra thị trường.

“Trước đây tôi đã đi xem qua một số vườn cây ăn trái, nhưng đều là những vườn cây ăn quả lớn, vườn cây ăn quả nhỏ tôi không thấy nhiều. Chú của cậu hình như cũng muốn mua một vườn cây ăn quả đúng không?” Diệp Mặc hỏi.

“Đúng vậy, chú của tôi và rất nhiều người trong làng đều muốn mua một vườn cây ăn trái. Nhưng sau khi xem xét xung quanh, không có một ai vừa ý cả.” Trần Thần lúng túng nói.

Diệp Mặc chưa thấy những vườn cây ăn quả nhỏ, nhưng mấy vườn cây ăn trái nhỏ anh gặp đều nằm ở trên sườn đồi lớn. Cây ăn trái được trồng trên sườn đồi, người dân rất khó trèo lên, chi phí quản lý và chăm sóc rất tốn kém.

“Cách vườn cây ăn quả của tôi 3km về phía Tây, có một vườn cây ăn quả ở độ cao khoảng 1.500 đến 1.550 mét, rộng khoảng 7.100 mẫu Anh. Có khoảng 4.000 mẫu xoài Cát, còn lại là lựu.” Diệp Mặc nói: “Giá chuyển nhượng là 210 triệu, nhưng tôi đoán sẽ thương lượng được giá khoảng 180 triệu đến 200 triệu tệ. Toàn bộ thôn Hoàng Thổ Pha đều di dời, không biết có bao nhiêu người muốn mua vườn cây ăn quả?”

Trước lúc mua vườn cây ăn quả ở Cao Sơn Bình, Diệp Mặc đã đi thăm rất nhiều vườn cây ăn quả. Vườn cây ăn quả mà Diệp Mặc đề cập tới nằm cách Cao Sơn Bình 3km về phía Tây, vườn cây đó còn có một hai hồ chứa nước nhỏ, có thể đáp ứng nhu cầu tưới tiêu của toàn bộ vườn cây ăn quả.

Cây ăn trái trong vườn đã được trồng 3,5 năm, do một doanh nghiệp quản lý những vẫn chưa có quả.

Vườn cây đó là vườn cây khiến Diệp Mặc hài lòng nhất, nếu có đủ tiền thì Diệp Mặc cũng muốn mua.

“Tốn khá nhiều tiền.”

“Về phần những vườn cây ăn trái khác, nói thật thì cậu không cần phải qua xem.” Diệp Mặc nói.

“Cái vườn đó 200 triệu tệ?”

“Nếu có một trăm hộ gia đình, mỗi hộ đầu tư 2 triệu thì có thể trúng thầu.” Diệp Mặc nói: “Đó là một vườn cây ăn trái đã được quy hoạch, điện nước đầy đủ… lại có chỗ để ở. Nhân tiện cũng có một mảnh vườn nằm trên thung lũng Hoa Tây, rộng 2.780 mẫu Anh, đang được chào bán với giá 90 triệu, có điện nước đầy đủ, có hồ chứa nước… Đây cũng là vườn cây ăn trái mới mở, có cây ăn quả được trồng từ 2 đến 4 năm.”

Vườn cây ăn quả trên núi Hoa Tây nằm ở một vị trí tốt, cách Hoa Thành chưa đầy mười km và rất gần Diêm Thành.

Nó ở vị trí cao và giao thông thuận tiện, năm sau sẽ ra quả. Ở độ cao thấp hơn, cây xoài được chăm sóc tốt có thể ra trái sau 3-4 năm được trồng.

“Mọi người cũng biết thời gian thu hoạch của xoài còn phụ thuộc vào độ cao. Khi mua vườn, tốt hơn hết là nên mua ở độ cao cao hơn, dù có ở vị trí xa xôi cũng không lo không bán được hàng.”

Trần Thần gật đầu đồng ý.

Món gà nướng với khoai tây đã sẵn sàng. Diệp Nhiên mang nó ra, Diệp Mặc lấy ra mấy chai bia lạnh, bật nắp.

Sau khi làng Hoàng Thổ Pha bị thu hồi, dân làng thực sự trở nên giàu có chỉ sau một đêm.

Gia đình Trần Thần nhận được bốn triệu tiền bồi thường.

Gia đình chú Trần Thần cũng nhận được hơn ba triệu nhân dân tệ…

Gia đình chú Diệp Mặc nhận được hơn hai triệu tiền bồi thường, Diệp Chi chỉ nhận được một triệu.

Nhắc tới gia đình Diệp Mặc, không tính đến Diệp Mặc… gia đình họ nhận được hai triệu tiền bồi thường, coi như một số tiền nhỏ, đó là vì gia đình anh chỉ có 16 mẫu vườn cây ăn trái.

Gia đình Trần Thần nhận được 4 triệu, đó là vì vườn cây ăn quả chả họ rất rộng. Khu vườn của họ cũng ở độ cao tốt nhất cho xoài Cát trưởng thành muộn nên được đưa ra mức đền bù cao hơn.

Trong ngôi làng nơi Trần Thần sống, mỗi hộ gia đình về cơ bản có ba mươi hoặc bốn mươi mẫu vườn cây ăn quả nên họ có thể nhận ít nhất hơn ba triệu nhân dân tệ tiền bồi thường.

Cả thôn có gần 300 hộ gia đình, nếu mọi người có thể tập hợp được 100 hộ gia đình, mỗi gia đình trả 2 triệu tệ thì có thể đấu thầu được 7.100 mẫu vườn cây ăn quả mà Diệp Mặc vừa nhắc đến. Đó là một vườn cây ăn quả trên một ngọn núi, địa hình tốt và có độ dốc đất cao.

Hơn nữa, nếu bây giờ mua được nó thì mọi người có thể thu hoạch lựu trong vài tháng nữa.

Trần Thần vẫn còn đắn đo về giá, nó tương đối cao.

Nhưng quy luật ở đời là hàng tốt thì không rẻ, hàng rẻ thì không tốt.

Một số vườn cây ăn trái giá rẻ có diện tích đất từ 70 đến 80 mẫu, diện tích sử dụng thực tế là hơn 100 mẫu, cả vườn đều là xoài trưởng thành… giá cả khoảng 1 triệu nhân dân tệ. Nhưng Diệp Mặc chắc chắn sẽ không mua nó.

Cây ăn trái đều nằm trên sườn đồi, việc bón phân, quản lý, thu hoạch đều rất vất vả. Ngay cả khi xây dựng một đoàn tàu đi vườn, việc quản lý một vườn cây như vậy cũng rất khó khăn.

Trần Thần rót một cốc bia cho Diệp Mặc rồi nói: “7.100 mẫu vườn cây ăn trái anh vừa nhắc tới chỉ cách chỗ này 3km thôi?”

“Đúng vậy, đi thẳng 3 cây số… Khi đến đây cậu sẽ thấy một thung lũng nhỏ, sẽ có một con đường nhánh rẽ vào thung lũng. Trên núi là vườn cây ăn quả mà tôi nhắc tới, hình như nó được gọi là “vườn cây ăn quả Yumin”, bên đường có một tấm biển đề tên nó.

“Trước đây em cũng tìm kiếm một vườn cây ăn quả trên mạng, nhưng em không tìm thấy nó. Vườn cây đó có thực sự được chuyển nhượng không?”

“Vườn cây của tôi cũng không được rao bán trên mạng, tôi đã đến một công ty môi giới bất động sản ở thị trấn Hồng Sơn và họ cũng làm công việc môi giới đất đai. Tôi cũng đã từng đến “vườn cây ăn quả Yumin” xem.

Diệp Nhiên nói: “Bố và chú hai đều muốn mua nhà, hai người họ còn muốn mua vườn cây ăn quả nữa.”

Người dân trong làng không có kĩ năng nào khác ngoài việc quản lý cây ăn quả. Sau khi sống ở quê cả đời, đột nhiên chuyển đến thành phố làm cho họ cảm thấy ngột ngạt và khó chịu.

“Em sẽ về hỏi chú hai xem vườn cây ăn quả đó có bao nhiêu người chịu góp vốn.” Trần Thần đưa cho Diệp Mặc một cốc bia rồi nói.

Diệp Mặc uống một ngụm bia, cười nói: “Bán xong lại mua, lần này mua xong, nếu lại bị thu hồi đất, cậu có bán nữa không?”

“Không bán nữa.”

“Thu hồi ngọn núi này? Ha ha… Nếu có người đến mua, cũng tốt, kiếm tiền nhanh hơn so với việc trồng cây ăn quả.” Diệp Nhiên nói: “Trong khi nhà chúng ta, trồng cây ăn quả phải hơn chục năm mới kiếm được hai triệu. Mua một vườn cây ăn quả mới không phải là lỗ, dời đến chỗ ở mới cũng vì mong cuộc sống tốt đẹp hơn thôi.”

Diệp Mặc mỉm cười nói: “Đó là vì vị trí địa lý của Hoàng Thổ Pha tốt, và vườn cây ăn quả ở đó cũng được chăm sóc tốt. Cây ăn quả ở Vườn cây ăn quả Yumin tương đối tốt nhưng không được chăm sóc tốt bằng cây ăn quả ở địa phương chúng ta. Hơn nữa không thể so với vườn cây ăn trái đã được trồng hơn mười năm.”

“Nếu em mua một vườn cây ăn quả, em có thể xây một ngôi nhà bên cạnh vườn cây ăn quả không?” Trần Thần hỏi, nếu không xây được nhà…

“Tôi không biết.” Diệp Mặc nhún vai: “Muốn xây được nhà thì cậu phải chuyển hộ khẩu đến trấn Hồng Sơn, hẳn là có thể. Tôi không hiểu về những điều này, nhưng với tư cách là người bị di dời, cậu có thể được hưởng một số chính sách ưu tiên.”