Chương 36: Việc thu hồi đất sắp tới

Có rất nhiều địa điểm đẹp ở thị trấn Đông Môn. Ngoài ra còn có các khu tham quan, du lịch nông nghiệp sinh thái được phát triển đầy đủ.

Cũng có danh lam thắng cảnh nổi tiếng hơn như là Thung lũng Nhiệt đới. Công viên sinh thái Thung lũng Nhiệt đới rất nổi tiếng ở địa phương.

Ngoài ra còn có núi Dục Thuý. Có rất nhiều hoa đỗ quyên dại ở núi Dục Thuý, đây là một nơi tuyệt vời để ngắm hoa và ngắm cảnh.

Nhưng khi so sánh, góc nhìn từ độ dốc đất cao bên vườn cây ăn quả của Diệp Mặc không thua kém gì núi Dục Thuý.

Diệp Mặc đã tiêu tốn rất nhiều công sức và tiền bạc ở vườn ăn quả trên núi cao.

Lời đề nghị của đối phương cũng khá hấp dẫn, thậm chí nếu chuyển về sống ở những khu ngoại ô cũng không tệ.

Chỉ là Diệp Mặc đang có những kế hoạch phát triển vườn cây ăn quả trong tương lai, đột nhiên người ta nói rằng khu vực của họ sắp bị thu hồi,…

Công cuộc thu hồi đất diễn ra rất nhanh. Vài ngày sau cuộc họp, Tập đoàn Phòng Sơn đã cử một tổ công tác phá dỡ đến.

Nhóm công tác đã đến thăm và đàm phán tận nhà từng người dân trong làng.

Đại đa số người dân sẵn sàng nhận bồi thường. Thành thật mà nói, Hoành Thổ Pha tuy ở trên núi nhưng cũng không hẳn là xa. Dưới chân núi là thị trấn Đông Môn, là một thị trấn lớn. Thị trấn Đông Môn có dân số hơn 40.000 người, là một thị trấn lớn và có nhiều cộng đồng dân cư.

Hệ thống giao thông đường bộ ở thị trấn Đông Môn cũng khá thuận tiện, nó chỉ cách Hoa Thành hơn mười km, có đường nhựa rộng rãi. Có xe buýt đi từ thị trấn Đông Môn đến Hoa Thành, thời gian đi xe buýt chỉ mất 20 đến 30 phút. Lái xe tới đó thì mất khoảng 10 phút…

Từ nhà Diệp Mặc đi tới Hoa Thành phải đi khoảng 20 km, nguyên nhân chính là do đường núi quanh co, khúc khuỷu…

Trên núi có 287 hộ dân, tổng diện tích của làng là hơn 8.000 mẫu Anh.

Cao Đồ Pha cũng thuộc làng Hoàng Thổ Pha… Xung quanh hồ chứa có khoảng một nghìn mẫu đất hoang.

Thị trấn Đông Môn có tiềm năng phát triển rất lớn. Không có gì ngạc nhiên khi Tập đoàn Phòng Sơn muốn đầu tư xây dựng một khu du lịch lớn tại đây.

Thung lũng Nhiệt đới có diện tích hơn 2.000 mẫu Anh, do công ty điều hành và là khu du lịch kết hợp lưu trú, nghỉ dưỡng,…

Tuy nhiên, Thung lũng Nhiệt đới không nổi tiếng. Các khu du lịch địa phương được ưa chuộng nhất phải là làng du lịch nông nghiệp sinh thái và khu du lịch sinh thái dân tộc, những nơi đó sẽ có nhiều người đến hơn.

Ở Cao Đồ Pha có 287 hộ gia đình, mọi hoạt động thu hồi đất đã được hoàn tất, nhưng riêng việc thu hồi đất sẽ tiêu tốn… ước tính tạm thời là hơn 500 triệu nhân dân tệ.

Nói là thu hồi đất nhưng thực ra nó tương đương với việc mua nhà và vườn cây của người dân.

Những vườn cây ăn trái ở địa phương cũng như hầu hết những ngôi nhà đẹp sẽ vẫn được giữ nguyên.

Diệp Mặc không hiểu nổi tại sao họ lại làm vậy, vì khoản đầu tư này quá lớn.

Ngành du lịch ở Hoa Thành quả thực là tương đối phát triển ở những năm gần đây… Nhưng có đáng để đầu tư hơn một tỷ nhân dân tệ để phát triển các điểm du lịch?

Việc bồi thường thu hồi đất và nhà sẽ có giá gần 600 triệu tệ. Về phần đầu tư vào các cơ sở khác… tổng cộng ít nhất cũng phải tốn hơn một tỷ nhân dân tệ.

Với số tiền này, họ phát triển du lịch ở đâu cũng có thể sinh lời.

Nếu họ muốn xây dựng một khu du lịch nhiệt đới, họ có thể đến Hải Nam, nơi có khí hậu nhiệt đới thật sự.

Là người sống ở vùng núi, Diệp Mặc ghen tị với cuộc sống của những người ven biển.

Trước khi trở về Hoa Thành, Diệp Mặc muốn đến Hải Nam mua một vườn cây ăn quả, lúc đó trong tay anh có hơn 4 triệu, gần 5 triệu tệ, mua được một vườn cây là chuyện trong khả năng.

Sở dĩ Diệp Mặc chọn về quê vì anh có đất đai ở quê và trên đất có trồng cây sầu riêng.

Việc thu hồi đất diễn ra nhanh chóng…

Mười ngày sau, 18 trong số 23 hộ gia đình trong tổ sản xuất của Diệp Mặc đã đồng ý ký giấy chuyển nhượng.

Số tiền bồi thường khi thu hồi đất đã được nâng lên, cao đến mức Diệp Mặc không thể tin được…

Ví dụ như gia đình Diệp Mặc có một căn nhà và 16 mẫu vườn cây ăn trái. Nếu đồng ý ký giấy chuyển nhượng, gia đình anh có thể nhận được 2,1 triệu nhân dân tệ và một căn nhà ở Century Garden.

Diện tích nhà được tính cho 3 người, mỗi người 55 mét vuông, nếu không muốn lấy nhà có thể quy đổi thành tiền mặt.

Các điều khoản được đưa ra quá tốt.

Những người trong tổ sản xuất của họ vẫn chưa đồng ý ký giấy chuyển nhượng là Diệp Mặc, cha Diệp, chú hai, chú út và Diệp Chi.

Hộ khẩu của Diệp Chi đã độc lập từ lâu.

Diệp Chi lấy vợ từ sớm, vườn cây ăn trái của anh nằm cạnh hồ chứa nước nhưng mức bồi thường cũng giống như người dân trong làng.

Cuối cùng trong tổ sản xuất của họ chỉ còn Diệp Mặc và gia đình anh là chưa ký hợp đồng.

Các đội sản xuất khác có một số người lớn tuổi không muốn di dời.

“Anh, trong thôn hầu như mọi người đều đồng ý chuyển đi hết rồi.” Diệp Nhiên nhìn thấy Diệp Mặc chuẩn bị đi ra ngoài liền nói.

Diệp Mặc gật đầu, tỏ ý đã biết.

“Anh đi đâu vậy?”

“Lên núi.”

Diệp Nhiên đuổi theo anh ra ngoài, leo lên xe của anh.

“Chú út bằng lòng ký hợp đồng chuyển nhượng, chú hai và Diệp Chi cũng đã bằng lòng…” Diệp Nhiên nói.

Diệp Mặc lúc này cảm thấy đau đầu: “Tập đoàn Phòng Sơn kia làm sao vậy? Họ đưa ra mức bồi thường cao như vậy, khi việc di dời hoàn thành sẽ tốn mất tám đến chín tỷ.”

Diệp Nhiên lè lưỡi: “Sắp có dự án đường sắt cao tốc Hoa Thành , ga xe lửa phía Nam sẽ được đặt ở thị trấn Đông Môn. Trong tương lai, giao thông ở khu vực sẽ rất thuận tiện… Tập đoàn Phòng Sơn không phải là một công ty tư nhân mà là một doanh nghiệp nhà nước. Trên TV đang đưa tin rằng Hoa Thành sẽ kết hợp nông nghiệp và quốc gia. Đặc biệt là sẽ đưa thị trấn Đông Môn thành khu vực mũi nhọn của Hoa Thành.”

Hoa Thành đang phát triển nhanh chóng, thị trấn Đông Môn sẽ trở thành quận mới của Hoa Thành.

Thành phố hoa, một thành phố trên núi.

Có một thung lũng lớn từ Hoa Thành đến thị trấn Đông Môn, ở đó trồng chủ yếu trái cây và hoa. Nơi đó khá đặc biệt…

Thị trấn Đông Môn là điểm cuối của thung lũng lớn.

Diệp Mặc quanh năm xa quê hương, anh không biết rằng làng quê đã đổi thay.

Sự phát triển của thị trấn Đông Môn những năm gần đây tốt hơn nhiều so với những gì Diệp Mặc thấy.

Có thể nói rằng chất lượng xoài của địa phương họ rất tốt. Người trồng xoài chỉ có thể bán một cân xoài với giá hai hoặc ba nhân dân tệ.

Tuy nhiên, giá xoài xuất khẩu, đặc biệt là xoài Cát chín muộn ở mức hơn 10 tệ đối với xoài cao cấp.

Nhiều công ty thương mại điện tử ở địa phương cũng phát triển, giá xoài Cát chất lượng cao bán trực tuyến có thể lên tới khoảng 10 nhân dân tệ một kg.

Theo tính toán này, giá trị đầu ra của của 1 mẫu vườn xoài được quản lý tương đối tốt (không phải tốt nhất) có thể đạt 30.000 đến 40.000 nhân dân tệ.

Đây là nếu tự mình trồng trọt và tự mình bán hàng.

Giao thông ở Hoa Thành những năm gần đây đã cải thiện rất nhiều, trái cây được vận chuyển ra bên ngoài về cơ bản không có vấn đề gì.

Do độ cao của làng Hoàng Thổ Pha nên xoài Tấn Hoàng và xoài Cát được trồng chủ yếu tại địa phương chín tương đối muộn. Đặc biệt là xoài Cát…

Sau tháng 10, xoài trên thị trường dần dần không còn nhiều nữa. Tuy nhiên xoài ở đây mới được thu hoạch…

Lợi thế về địa lý, khí hậu độc đáo khiến nơi đây trở thành vùng sản xuất xoài chín muộn nhất cả nước, thời gian thu hoạch và buôn bán xoài có thể kéo dài đến giữa tháng 12, thậm chí là dịp Tết năm sau… chỉ cần chất lượng xoài tốt thì người dân địa phương không cần lo lắng đầu ra của xoài.

Bên Tập đoàn Phòng Sơn sẽ giữ lại cây ăn quả sau khi thu hồi đất, người dân hầu hết đồng ý ký hợp đồng chuyển nhượng sau khi giá thu hồi đất tăng lên.

Nhưng đối với những người nông dân không biết tự mình bán hàng trên các nền tảng, mức lợi nhuận 10.000 nhân dân tệ trên mỗi mẫu vườn xoài một năm đã được coi là rất tốt. Nhưng những người trồng trái cây và nắm vững các kênh bán hàng sẽ thu được nhiều lợi nhuận hơn.

“Nếu mọi người trong thôn đều đồng ý với phương án di dời thì vườn cây trên núi của anh tính như nào?” Diệp Nhiên nói: “Liệu nó có bị phá bỏ không?”

Diệp Mặc nói: “Căn biệt thự của anh không phải là nhà riêng, mà là toà nhà thương mại.”

“Nếu không thì… anh bán vườn cây ăn trái trên núi đi. Nếu anh vẫn thích làm vườn cây ăn trái thì mua một cái khác và tiếp tục chăm sóc nó thôi.” Diệp Nhiên khuyên nhủ.

Mọi người khác đều đã đồng ý với phương án bồi thường thu hồi đất.

Tập đoàn Phòng Sơn muốn thu hồi toàn bộ đất đai, chỉ cần một gia đình không đồng ý sẽ không thể tiến hành xây dựng…

Giá tiền bồi thường mà bên tập đoàn đưa ra quá cao, đối với dân làng Hoàng Thổ Pha có thể nói là giàu có chỉ sau một đêm.

Diệp Mặc không muốn bán vườn cây ăn quả, chủ yếu là vì vườn sầu riêng ở trên núi. Các cây sầu riêng được tưới bằng nước Linh Tuyền và đã nở hoa sau Tết.

Diệp Mặc đã dùng chất bảo quản hoa, nụ hoa xuất hiện vào tháng 2 và nở rộ vài tháng 3. Bây giờ đang là tháng 4, hoa đã rụng gần hết.

Sau khi sử dụng nước Linh Tuyền, cây sầu riêng đã dễ thích nghi với khí hậu ở đây hơn. Có thể lấy vệc ra hoa làm ví dụ, cây sầu riêng ra hoa nhiều hơn những năm trước.

Nhưng đểu thay đổi thói quen sinh trưởng của cây trồng không phải việc dễ dàng. Kể cả sau khi tưới nước Linh Tuyền, Diệp Mặc cũng chỉ có hy vọng trồng được sầu riêng tại địa phương.

Bây giờ trên cây không còn hoa mà chỉ có một số quả nhỏ, tuy rằng số lượng không nhiều và vẫn tiếp tục rụng.

Về lượng sầu riêng có thể thu hoạch trong năm nay có lẽ sẽ rất ít, Diệp Mặc chỉ có thể trông chờ vào năm sau và những năm sau nữa…

“Anh Diệp Mặc.”

Trần Thần vẫy tay và gọi lớn khi chiếc xe đi qua nhà mình.

Diệp Mặc dừng xe lại hỏi: “Người nhà cậu đồng ý ký rồi à?”

“Đúng vậy.” Trần Thần xấu hổ nói.

Mức bồi thường quả thực rất hấp dẫn, mọi người đều sẵn sàng chuyển nhượng.

Tập đoàn Phòng Sơn đưa ra mức bồi thường di dời 4,08 triệu nhân dân tệ cho Trần Thần và gia đình anh, mức giá này khiến Trần Thần và gia đình khó mà từ chối.

Việc Tập đoàn Phòng Sơn đầu tư vào thị trấn Đông Môn không hoàn toàn là vì lợi nhuận.

Đúng hơn là vì nó phù hợp với quy hoạch phát triển của thành phố.

Phải đến năm sau mới xác định được quận mới của Hoa Thành, Tập đoàn Phòng Sơn đã chọn Hoàng Thổ Pha sau khi thanh tra địa phương. Tuy mức đầu tư cao hơn rất nhiều nhưng trong khu vực lại có vườn cây ăn trái được trồng sẵn, đường sá được quy hoạch bài bản, cảnh quan rất đẹp…

Sau khi thu hồi được nơi này, công việc tiếp theo sẽ diễn ra rất đơn giản.

Hoàng Thổ Pha lại có dân số nhỏ nên việc thu hồi đất rất đơn giản. Suy cho cùng, đất dốc cao mới là nơi dễ dàng để thu hồi đất…

Diệp Mặc cười nói: “Sau khi ký chuyển nhượng đất, sau này cậu sẽ sống như thế nào? Tiền nhiều đến đâu thì cũng sẽ có ngày tiêu hết.”

“Nếu như có tiền em sẽ mua một vườn cây ăn quả khác thôi.” Trần Thần gãi đầu: “Có rất nhiều vườn cây ăn quả được rao bán trực tuyến trên Tuliu. Hơn một triệu là có thể mua được một vườn cây ăn trái rộng khoảng 100 mẫu ở một nơi xa xôi…”

“Cậu phải đến đó xem trước khi mua, thông tin trên web giới thiệu không phải lúc nào cũng chính xác…”

Đường Tấn trước đây muốn rủ Diệp Mặc cùng đầu tư vào khu nghỉ dưỡng, nhưng Diệp Mặc thấy không có lợi nhuận nên không đầu tư. Anh tìm thấy một vài vườn cây ăn quả trên Internet… Diện tích được giới thiệu là hơn 100 mẫu, nhưng khi đến đến đó thì khu vườn bao gồm một lượng lớn đất hoang. Diện tích vườn cây thức tế không nhiều.

Các vườn cây được chuyển nhượng cũng không được chăm sóc tốt.

Hơn nữa, căn biệt thự mà Đường Tấn muốn đầu tư trước đây cũng bị quy hoạch. Đường Tấn hối hận vô cùng vì không nghe lời Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng khá xấu hổ về chuyện đó.

Diệp Mặc không thích đọc tin tức của thành phố, ai mà ngờ được quận mới lại nằm ở thị trấn Đông Môn.



Tạm biệt Trần Thần.

Diệp Mặc đi lêи đỉиɦ núi, cây dừa trồng trên núi đã rất cao, nhìn thấy rõ ràng là đã phát triển tốt.

Một số cây dừa ven đường đã ra trái, trên đó có một chùm dừa đang trĩu quả.

Trong vườn sầu riêng, hạt giống cỏ Diệp Mặc mua đã mọc.

Hoa sầu riêng rụng trên cỏ rất nhiều, trên cây còn rất ít hoa, cũng có rất ít quả trên cây, cần phải nhìn kĩ mới có thể thấy được.



Căn biệt thự của Diệp Mặc mới xây dựng xong cách đây không lâu, anh còn chưa được sống ở trong đó.

Diệp Mặc đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc thiết lập vườn cây ăn quả trên núi, nhưng anh chưa từng từ bỏ nó…