Chương 4.1: Làm giàu

Buổi chiều, số tiền lương của Diệp Mặc được công ty chuyển vào tài khoản. Lúc này Diệp Mặc đang ở trung tâm thẩm định đá quý và trang sức, sau khi giám định, viên ngọc trong tay Diệp Mặc đã có tên.

Là ngọc thật.

Thành phần chính của khối ngọc này là khoáng chất pyroxene, nó được hình thành từ cách kết hợp vô số tinh thể khoáng dạng sợi nhỏ. Trọng lượng 3,35. Nó cũng vừa vặn với trọng lượng của ngọc bích…

Màu sắc của khối ngọc tinh khiết, xanh nhạt, hơi xanh. Diệp Mặc cảm thấy khối ngọc này vô cùng tốt cho việc trồng trọt và tưới nước.

Chắc chắn đây là ngọc, hạng A. Nhưng lại không có định giá…

Người ở trung tâm thẩm định nói rằng khối ngọc này trị giá mấy triệu.

Diệp Mặc thường hay xem các video cắt ngọc trên mạng, một viên đá thô tốt có thể có giá từ hàng trăm nghìn đến hàng triệu.

Một chiếc nhẫn ngọc nhỏ thường có giá hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu, hàng chục triệu.

Linh ngọc mà Diệp Mặc lấy ra xét về màu sắc và độ tinh khiết đều giống với ngọc bích mặt nhẫn màu xanh đó.

Diệp Mặc không hiểu những thứ này, cũng không biết giá trị thực của nó là bao nhiêu.

Giá trị của khối ngọc còn dựa trên trên các yếu tố như khối lượng, màu sắc, độ tinh khiết. Khối ngọc anh đang giữ dài 7cm, rộng 4,5cm, dày 1cm.

Khối ngọc này quá nhỏ, không thể làm thành vòng tay, nếu nó lớn hơn một chút nữa và có thể làm thành vòng tay thì giá trị hẳn sẽ tăng gấp nhiều lần.

Diệp Mặc cảm thấy linh lực trong khối ngọc không còn nhiều nữa, thậm chí không còn chút linh lực nào.

Có thể khôi phục linh lực của khối ngọc, chỉ là hiện tại Diệp Mặc không thể làm được và anh cũng không rõ có thể khôi phục nó trong tương lai hay không. Nếu có thể bán khối ngọc được mấy triệu thì chắc chắn sẽ không lỗ.

Nếu bán một khối ngọc được vài triệu thì ở quê anh đã trở thành người giàu có.

Diệp Mặc ở lại trung tâm thẩm định đến chiều và lấy được giấy thẩm định, sau khi về nhà, Diệp Mặc tìm kiếm thông tin về các cửa hàng trang sức trên mạng.

Có những cửa hàng trang sức ở Thâm Quyến chuyên bán ngọc và họ cũng chấp nhận mua ngọc từ bên ngoài.

Ngọc không giống như vàng, mỗi khối ngọc là khác nhau và nó không có giá cụ thể.

Diệp Mặc tìm được một cửa hàng trang sức nổi tiếng ở Thâm Quyến và liên hệ trực tiếp với bộ phận chăm sóc khách hàng của cửa hàng này.

“Ngọc bích của bạn có giấy thẩm định không?” Nhân viên chăm sóc khách hàng gửi tin nhắn và hỏi.

Diệp Mặc lấy điện thoại di động trả lời tin nhắn: “Thẩm định vừa hoàn thành”. Sau đó anh gửi giấy chứng nhận giám định.

Mục A được đánh dấu trên đó.

Hàng A là ngọc bích tự nhiên. Ngoài gia cô cơ học, không có biện pháp xử lý vật lý hay hoá học nào khác. Màu sắc của nó là tự nhiên và không có tạp chất nào được thêm vào…

Diệp Mặc cũng chụp ảnh khối ngọc gửi cùng giấy chứng nhận giám định.

Miếng ngọc này không hề nhỏ, khoảng 110g.

Ngày hôm sau, Diệp Mặc mang khối ngọc đến tiệm trang sức, sau khi thẩm định, bên đó đưa ra mức giá 2 triệu.

Mức giá 2 triệu không hề nhỏ, cả đời Diệp Mặc chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Trong hoàn cảnh bình thường, kiếp sau nữa anh mới có thể kiếm được 2 triệu.

Tuy nhiên, giá cả hơi khác so với dự kiến của anh.

Khối ngọc rất đẹp.

Không thể tìm thấy tạp chất trong khối ngọc bằng mắt thường.

Diệp Mặc báo giá 5 triệu.

Mặc cả hồi lâu, bên cửa hàng ra giá 2,8 triệu.

Anh cũng hạ giá xuống một ít còn 4,5 triệu. Cuối cùng đàm phán thất bại…

“Tìm cách khác vậy…” Diệp Mặc rời khỏi cửa hàng trang sức, tiếp tục lên mạng tìm kiếm người mua.