Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 34.2: Nghĩ về tương lai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau. Diệp Mặc lái xe vận chuyển chở máy xúc tới thôn Hạ Đạt.

Thôn Hạ Đạt là một ngôi làng hẻo lánh cách thôn Diệp Mặc khoảng năm đến sáu km. Ngôi làng nằm trong một vùng trũng lớn, nơi trồng nhiều loại trái cây họ cam, quýt, xoài và lựu.

Vị trí địa lý của làng Hạ Đạt rất tốt, có thung lũng rộng và đất bằng phẳng. Đây là vùng dự trữ đất nông nghiệp cơ bản…

Tục lệ lâu đời ở đây là làm ruộng dưới chân núi và trồng cây ăn quả trên núi.

Có một điều đặc biệt là thu nhập từ trồng trọt không thua kém một chút nào so với thu nhập từ trồng cây ăn quả với giá thành hiện nay.

Người dân trong làng có thể trồng một vụ lúa, một vụ cải dầu hoặc lúa mì mỗi năm.

Chủ yếu bị giới hạn bởi nguồn nước.

Diệp Mặc không biết có phải do linh cảm của mình không, nhưng anh cảm giác được khu vực của mình sống ngày càng khô nóng.

Hồi nhỏ ở mương sông dưới núi có tôm, cua, cá. Nhưng hiện nay, nước sông đã cạn đi rất nhiều, đặc biệt khi tới mùa hè, trong mương chỉ còn một chút nước.

Khi thuê một máy xúc đến đào rễ gốc cây sẽ tốn 135 nhân dân tệ một giờ. Ngoài ra, phí vận chuyển máy xúc là 500 nhân dân tệ.

135 nhân dân tệ mỗi giờ, bao gồm cả bữa trưa.

Lần này, những gốc cây Diệp Mặc đến để dọn dẹp đều ở chỗ đất nông nghiệp cơ bản. Nếu đào gốc cây và san bằng đất thì phải đến tháng 4 mới có thể giải toả được 100 mẫu đất. Vừa đúng lúc bắt kịp việc trồng lúa.

Giá cả đã được thương lượng từ trước nên sau khi tới, Diệp Nhiên bắt đầu làm việc ngay.

Diệp Nhiên ngày càng khai hoang thành thạo và lái xe giỏi hơn Diệp Mặc.

Một gốc cây bị đào ra trong vài phút và bị ném qua một bên.

Diệp Mặc đứng quan sát ở đây một lúc, sau đó anh lái chiếc xe vận chuyển từ vườn cây ăn trái quay về lộ trình cũ.

Con đường Diệp Mặc đang đi rất rộng.

Ngày nay, đường giao thông nông thôn được mở rộng về mọi hướng, quy hoạch ở nông thôn cũng rất tốt.

Diệp Mặc một tay châm điếu thuốc, một tay cầm vô lăng trông rất ngầu.

Cuộc sống ở quê nhà anh thực sự khá tốt.

Nếu không có du͙© vọиɠ lớn lao, anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường…

Diệp Mặc nghĩ xem sau này mình muốn trở thành người như thế nào, có nên trải qua một cuộc sống bình thường hay không…

Anh nghĩ vẫn nên để cuộc sống trôi qua giống như hiện tại. Làm ông chủ mất quá nhiều công sức, bây giờ anh chỉ cần chăm sóc vườn cây ăn quả trên núi thật tốt, về sau nhất định sẽ thu được quả ngọt.

Hoa Thành đang trong mùa xuân.

Mùa xuân ấm áp ở Hoa Thành tựa như đầu mùa hạ.

Nhiệt độ buổi sáng mát mẻ và những con đường quê rợp bóng cây ăn quả.

Có những cây cỏ trong vườn cây ăn quả, cỏ trong một số vườn cây ăn quả có hoa nhỏ màu trắng, khá đẹp.

“Xin chào, Diệp Mặc!”

“Chú.” Diệp Mặc đáp lại cuộc gọi từ trưởng thôn.

“Trong thôn đang có cuộc họp, cháu có muốn đến nghe không?” Trưởng thôn nói.

“Cháu đang ở bên ngoài, cuộc họp hôm nay nói về vấn đề gì vậy ạ?”

“Bên kia có một mảnh đất ở hồ chứa Hoàng Thổ Pha. Có người muốn ký hợp đồng và phát triển khu nghỉ dưỡng…”

“Dạ…” Diệp Mặc không nói, chuyện này anh cũng không biết nhiều, hơn nữa anh cũng không phải cán bộ, vì cái gì lại phải đi tìm anh nói chuyện này?

Có lẽ đây là vì tiền.

Sau khi có tiền, anh thấy được coi trọng hơn khi trở về làng.

“Nếu cậu có thể thu nhỏ khu vực vườn cây ăn quả của cậu thì cứ thu nhỏ đi.” Hồ chứa nước Hoàng Thổ Pha ở trong núi, cách sườn đất cao của Diệp Mặc chưa tới 1 km theo một đường thẳng. Dưới hồ chứa nước là vườn cây ăn quả của chú Diệp Mặc…

“Đối phương không chỉ muốn thu hồi khu vực xung quanh hồ chứa nước mà… cậu hãy quay về thôn đi.” Trưởng thôn hạ giọng nói: “Có người từ thành phố đến.”

“Cháu đang trên đường về, có lẽ sẽ mất khoảng 10 phút.” Diệp Mặc hơi cau mày.

“Được rồi, hãy quay lại sớm nhất có thể.”
« Chương TrướcChương Tiếp »