Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 32.2: Tàu đi vườn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hiện nay tiền thuê nhân công rất đắt, những việc ở vườn có thể tự làm được thì người dân rất ít khi thuê người làm. Lắp một đoàn tàu đi vườn có thể tiết kiệm rất nhiều nhân lực. Nguyên nhân chính mà chú ba quyết định lắp tàu đi vườn là do không muốn Trần Thần quá mệt mỏi.

Sau bữa tối, Diệp Mặc và Diệp Nhiên tạm biệt chú thím ba.

Diệp Nhiên muốn ngồi lên xe của Diệp Mặc, khi mở cửa ghế phụ ra thì thấy anh để đồ ở đó liền leo lên máy xúc đi theo anh lên núi.

Lêи đỉиɦ núi, Diệp Mặc lái xe vào gara.

Cửa gara mở ra, bên trong có phân bón hữu cơ và cây dừa non chất đống.

Diệp Nhiên cũng vào bên trong: “Có cần phải trồng lại nhiều cây dừa như vậy không?”

“Trước đó có một đợt nắng gắt, anh quên tưới nước nên nhiều cây bị chết khô.” Diệp Mặc dỡ hạt giống cỏ và hoa dại trên xe xuống: “Em không về nhà ngủ sao? Lên đây làm gì?”

“Em muốn vào xem biệt thự mới của anh? Anh không muốn cho em xem sao?” Diệp Nhiên bĩu môi.

Diệp Mặc mỉm cười đánh vào đầu cô nói: “Em nói cái gì vậy?”

Diệp Nhiên cười khúc khích.

Sự thay đổi của Diệp Mặc khiến Diệp Nhiên có chút khó chịu.

Vốn dĩ Diệp Mặc chỉ là một chàng trai sinh ra ở nông thôn rất bình thường. Nhưng đột nhiên anh ấy trở nên rất giàu, siêu giàu…

Diệp Nhiên đã vào thăm căn biệt thự trên núi vào năm trước lúc nó mới chỉ đang được xây dựng nhưng cô đã thấy nó là một căn biệt thự rộng lớn, siêu sang trọng,…

Mức độ sang trọng của nó giống như những căn biệt thự cô đã thấy trên TV.

Ở nông thôn, bốn đến năm triệu là có thể xây dựng được một căn biệt thự đẹp.

Biệt thự của Diệp Mặc, chỉ tính một căn biệt thự thôi đã có giá hơn tám triệu. Nếu tính tất cả chi phí, kể cả cây xanh xung quanh biệt thự, tổng cộng phải hơn tám triệu.

Sau khi trở về từ Thâm Quyến, Diệp Mặc vốn có gần 5 triệu (bao gồm cả cổ phiếu và tiền tiết kiệm), sau đó lại bán đi một khối linh ngọc khác giá tám triệu,… tổng cộng hơn 12 triệu.

Sau khi Diệp Mặc trở về, anh mua hai chiếc ô tô và hai chiếc máy xúc. Tổng chi phí khoảng 1,4 triệu nhân dân tệ.

Hiện tại trong tay anh còn có hơn 700 nghìn tệ…

Nói cách khác, Diệp Mặc đã tiêu hết hơn 11 triệu nhân dân tệ cho vườn cây ăn quả trên núi.

Anh bỏ ra 600.000 nhân dân tệ để làm đường và 400.000 nhân dân tệ để đào giếng. Sau đó là các chi phí khai hoang, trồng cây ăn trái, đào ao cá,…

Tổng diện tích vườn cây ăn trái trên núi chỉ có 220 mẫu, chỉ tính chi phí xây dựng vườn cây ăn trái cũng không đáng bao nhiêu.

Phần lớn số tiền được chi cho việc xây biệt thự.

Phần thân chính của biệt thự có giá chưa tới 4 triệu nhân dân tệ, số tiền còn lại được dùng để trang trí và phủ xanh quanh biệt thự.

Đối với biệt thự tự xây ở nông thôn, mức độ sang trọng của căn biệt thự mà Diệp Mặc xây phải gọi là bậc nhất.

Diệp Mặc là anh trai cả của Diệp Nhiên.

Đối với mối quan hệ của anh chị em, chỉ cần trong gia đình không có cha mẹ thiên vị con trai hơn con gái… thì mối quan hệ giữa anh trai và em gái thường tốt hơn mối quan hệ giữa hai anh em trai với nhau.

Nhưng Diệp Mặc đã lớn từ lâu rồi, đã ba mươi tuổi rồi. Còn Diệp Nhiên cũng đã trưởng thành và bước vào xã hội….

Nhìn anh trai mình bây giờ thành đạt như vậy, Diệp Nhiên vừa mừng vừa cảm thấy tự hào cho anh ấy. Nhưng trong lòng cô cũng có một chút cảm giác khác lạ.

Không phải là ghen tị…

Cũng không phải lo lắng…

Mà đó là cảm giác về khoảng cách.

Đúng vậy, về lý do nào đó, Diệp Nhiên cảm thấy giữa mình và anh trai dần có khoảng cách.

Điều này khiến Diệp Mặc cảm thấy đau đầu.

Diệp Nhiên mím môi và nhăn mặt nghĩ ngợi.
« Chương TrướcChương Tiếp »