Chương 17.2: Quy hoạch vùng núi

Sau khi đưa chú Tam và Trần Thần về nhà, Diệp Mặc xuống xe, vẫy tay, nhìn bọn họ vào nhà, sau đó ngồi vào ghế lái phụ. Diệp Nhiên khởi động xe: “Làm con đường xi măng dài mấy trăm mét có cần giấy phép xây dựng không?”

“Anh không biết, tốt nhất là nên hỏi kĩ càng, nếu không cần thì là tốt nhất.” Diệp Mặc nhìn thấy Diệp Nhiên lái xe đi vào núi: “Em đi đâu vậy?”

“Đi vào trong núi nhìn một chút.” Diệp Nhiên nói: “Anh định làm gì với một mảnh đất lớn như vậy?”

“Anh sẽ làm đường trước, muốn phát triển thuận lợi thì trước tiên phải làm đường trước…” Diệp Mặc cười nói: “Hay em từ chức về làm giúp anh. Anh hơi khó chịu khi phải tự mình quản lý một mảnh đất lớn như vậy.”

“Anh không mời ai làm giúp à?”

“Hiện tại anh sẽ tự làm trước, nếu sau này cần anh sẽ thuê người. Trước tiên anh sẽ tự mình làm một kế hoạch sơ bộ.”

Xe đi theo con đường lên núi.

Trên đỉnh núi, địa hình bỗng trở nên bằng phẳng.

Một mảnh đất rộng trên đỉnh núi cũng có độ dốc, chênh lệch độ cao giữa các con dốc chỉ khoảng chục mét. Điểm cao nhất của đồi cách vườn sầu riêng chỉ khoảng hai mươi mét. Một mảnh đất lớn có diện tích tương đối bằng phẳng, rộng từ ba mươi đến bốn mươi mẫu Anh.

Diện tích của mảnh đất trên núi trong giấy đăng ký là 150 mẫu Anh, nhưng diện tích thực tế phải là 175-180 mẫu Anh.

Diệp Mặc ước tính diện tích của hai mảnh đất anh vừa mua ít nhất phải 175 mẫu Anh.

Diện tích của mảnh vườn này thật sự rất lớn, gần tương đương với diện tích của 17 sân bóng đá tiêu chuẩn.

Ngoài ra, vùng rìa còn có đồi núi, toàn bộ dốc đất cao và diện tích trên đỉnh núi có thể khai thác làm vườn cây ăn quả có thể hơn 200 mẫu.

“Việc này anh đã sớm tính toán trước sao?” Diệp Nhiên nói: “Em sẽ không cùng anh chơi bùn đâu.”

“Không phải em còn muốn mua nhà sao? Trở về giúp anh quản lý vườn cây ăn trái, nếu không anh sẽ không mua nhà cho em.” Diệp Mặc uy hϊếp: “Sau này chúng ta còn phải làm đường, làm nhà, có rất nhiều việc cần phải làm. Cha mẹ có thể đến giúp đỡ nhưng không thể ngày nào cũng có mặt.”

Diệp Nhiên bĩu môi: “Được rồi, em sẽ từ chức. Nhưng anh phải giữ lời, không được thất hứa với em…”

Diệp Mặc cười nói: “Mua nhà ở thành phố thoải mái lắm à?”

“Diệp Chi, Diệp Văn, Trương Phong… bọn họ đều đã mua nhà trong thành phố.”

Diệp Mặc châm thuốc, mở cửa sổ: “Anh cũng đã nói rồi, nếu em không mua nhà trong thành phố, với số tiền này, mua một căn nhà trên núi hoặc anh cho em một vườn cây ăn trái rộng 20, 30 mẫu đất dưới chân núi. Nếu quản lý tốt 20, 30 mẫu vườn cây ăn quả có thể kiếm được hơn hai trăm nghìn tệ một năm, còn không cần phải ra ngoài làm.”

Diệp Nhiên phồng má nhìn Diệp Mặc: “Vậy không phải em sẽ không ra ngoài làm việc được sao? Em cũng không muốn quản lý vườn cây ăn quả, quá vất vả.”

“Dù sao thì anh cũng sẽ cho em 400.000 nhân dân tệ, bố mẹ sẽ cho em 200.000 tệ nữa,… là em sẽ có 600.000 nhân dân tệ. Em muốn tự quản lý vườn cây ăn quả hay mua nhà trong thành phố thì tuỳ em. Chúng ta ở đây cũng không phải một thành phố lớn. Toàn bộ Hoa Thành chỉ có khoảng một triệu dân, giá nhà hiện tại từ bảy trăm đến tám trăm nghìn, cá nhân anh vẫn cảm thấy hơi đắt. Có đất hoang ở đây, chân núi, trồng trọt một vườn cây ăn quả rộng hơn 30 mẫu đất cũng không phải là một vấn đề lớn. Chúng ta có thể thuê nhân công để có thể cùng quản lý vườn trái cây.”

Diệp Nhiên gật đầu mạnh mẽ: “Vậy… 400.000 anh cho em mượn trước, chờ vườn trái cây kiếm được tiền, em sẽ trả lại cho anh.”

“Em muốn như nào cũng được.” Diệp Mặc cười nói.

Xe đã đến vườn sầu riêng.

Diệp Nhiên xuống xe nhìn xem, trên cây có mấy quả sầu riêng.

Hôm qua Diệp Mặc đến xem thì thấy trên cây có 2 quả sầu riêng, hôm nay hai đôi mắt cùng quan sát nhìn ra được thêm mấy quả nữa… tổng cộng là 7 quả.

Một cái cây cao hơn 7 mét, trên đó có bốn quả sầu riêng, tất cả đều rất to.

“Đây hình như là một cây sầu riêng thân dài.” Diệp Nhiên nói: “Anh, anh định quy hoạch vườn sầu riêng này như nào?”

Diệp Mặc nói: “Trước tiên cần làm đường, sau lại xây hồ chứa nước.”

Khu vực này khô khan thiếu nước, địa hình đồi núi phức tạp, muốn trồng xoài thì thứ đầu tiên không thể thiếu chính là nước.

Ngoài hồ chứa trên Mã Quan, mỗi vườn cây ăn quả còn xây dựng bể chứa nước, ngoài ra còn có giếng cơ giới.

Giếng cũng có thể được đào ở đây.

Ông nội Diệp Mặc trước kia sống ở đây, đã đào một cái giếng có mực nước sâu khoảng bốn đến năm mét.

Nhưng cái giếng ở cạnh ao. Giếng chỉ được đào để lấy nước uống, việc đầu tư những giếng thuỷ lợi dưới chân núi phải trả chi phí quá lớn.

Lượng mưa cục bộ tập trung từ tháng 6 đến tháng 10 hàng năm, vào các mùa khác, lượng mưa rất ít… nước trong ao cũng là nước được tích tụ tự nhiên khi mưa.

“Nếu như mình có thể vẽ được Bùa Tụ Nước thì tốt quá.” Diệp Mặc nghĩ. Bùa Tụ Nước có thể ngưng tụ các phân tử nước có trong không khí…

Bùa Tụ Nước, anh nghĩ mình không nên đòi hỏi phải làm được nó trong thời gian ngắn, yêu cầu để làm được thứ đó là quá cao.

Để trồng được trái cây trên núi, cách thực tế nhất là xây dựng hồ chứa nước.