Chương 16.1: Quả sầu riêng

Cây sầu riêng đã ra trái, tuy còn một diện tích lớn cây không có quả nhưng đây là một chuyện tốt. Những cây sầu riêng ở đây phải tầm 14 tuổi.

Cây sầu riêng rất cao, phần thân và cành rất chắc chắn.

Lúc lên xe điện thì trời rất nắng gắt, ghế nóng, mông ướt.

Diệp Mặc lái xe đi sâu vào bên trong một chút, leo lên một con dốc nhỏ có ao nước rộng hơn một mẫu Anh. Nước trong ao có vẻ hơi đυ.c, cỏ dại mọc quanh ao, đầu ao có một ngôi nhà tranh đổ nát và mấy cây mít cao lớn.

Trên cây mít có quả, chia thành hai nhánh chính với hơn hai mươi quả mít to. Mít ở đây không lớn lắm, quả lớn nhất chắc chỉ khoảng chục ký.

Diệp Mặc chụp thêm vài tấm hình nữa rồi quay trở lại một sườn đất cao, giống như miệng một đỉnh núi lửa lớn.

Trên đỉnh núi không có đoạn đường đặc biệt dốc mà chỉ có một số sườn dốc nhấp nhô.

Chỉ có một con đường duy nhất để lên được núi là đi vòng lên núi. Diệp Mặc suy nghĩ, sau này nếu khai hoang khu vực này, việc đầu tiên cần làm là xây đường. Anh dừng xe ở rìa núi và nhìn xuống.

Hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh, ve sầu đang kêu trên đỉnh núi.

Đứng bên sườn núi có thể nhìn thấy nhà của Diệp Mặc, cách đó 1,7km, cũng có thể nhìn thấy nhà Trần Thần, cách đó không xa.

Dài hơn khoảng 1km, người bình thường đi bộ tầm mười phút.

Đây là tính theo khoảng cách đường thẳng.

Phía dưới có nhiều ngọn núi cao thấp không đều nhau, có những ngọn đồi lớn, những con dốc thoai thoải… ngày càng xa dần.

Tầm nhìn từ trên núi rất tuyệt vời và bạn có thể nhìn thấy những vườn cây ăn trái trước mặt.

Diệp Mặc nhìn lại khung cảnh trên núi.

Sau này nếu có điều kiện, anh sẽ xây một căn biệt thự và một con đường ở đây…

Biệt thự sẽ được xây dựng trên một ngọn đồi, cạnh vườn sầu riêng(dưới đồi). Diệp Mặc quan sát phong cảnh trên núi rồi lái xe xuống dưới ngọn núi.

Buổi chiều tháng Tám nóng như đổ lửa, Diệp Mặc cảm thấy làn da lộ ra ngoài có chút bỏng rát.

Con đường này không dốc lắm nhưng lại được xây dựng dọc theo sườn đồi, không mưa thì không sao, nhưng nếu trời mưa thì con đường này sẽ khó đi.

Về nhà.

Cha Diệp Mặc và chú dì đã quay trở lại.

“Sao đưa người về lại lâu như vậy?” Diệp Nhiên vừa mới dọn dẹp nhà bếp và mái hiên, nhìn thấy Diệp Mặc quay trở lại có chút không vui nói.

“Anh đi lêи đỉиɦ núi.” Diệp Mặc nói: “Sầu riêng trên núi đã có trái.”

“Thật hay giả? Có bao nhiêu quả?”

“Anh tìm thấy hai quả sầu riêng.”

Diệp Nhiên trợn mắt: “Có bao nhiêu? Một trăm cây mà có hai quả sầu riêng?”

“Có lẽ vẫn còn nhiều trái chúng ta chưa tìm ra, chỉ cần có thể kết trái, sau này chăm sóc nhất định có thể có nhiều hơn… Dùng một ít thuốc bảo quản hoa và trái cây, chắc chắn chúng có thể kết được nhiều quả hơn.” Diệp Mặc nói tiếp: “Anh đã đếm, trên núi chắc phải có hơn 500 cây sầu riêng, nếu mỗi cây kết được 30 trái thì sản lượng một năm có thể lên tới mấy vạn.”

“Anh đang nằm mơ sao?” Diệp Nhiên hỏi: “Đất của Trần Thần trên núi có mua được hay không?”

“Sáng mai chúng tôi sẽ vào thị trấn làm hợp đồng chuyển nhượng. Ngày mai em có thể đi cùng anh và giúp anh xem hợp đồng có vấn đề gì không.”

“Anh mua mảnh đất đó giá bao nhiêu?”

“660.000 tệ.”

“…660.000 tệ, đúng là cách người giàu tiêu tiền.”

“Em có kem chống nắng không? Anh đi ra ngoài, hình như da bị cháy nắng.”” Diệp Mặc nhìn làn da đỏ bừng sau tay và lưng mình rồi hỏi Diệp Nhiên.

“Ra ngoài bao lâu để da bị cháy nắng?” Diệp Nhiên lắc đầu.

“Em ngay cả kem chống nắng cũng không có, em có phải con gái không vậy?” Diệp Mặc lên lầu tắm nước lạnh.