Chương 30.2: Sau Tết

Trên đường lái xe về gặp cha Diệp đang đứng đợi ở ngã tư, ông nhìn thấy Diệp Mặc liền vẫy tay: “Xe này con mới mua à?” “Phải.” Diệp Mặc gật đầu.

“Con…” Cha Diệp hít một hơi thật sâu, bất lực và tức giận nói: “Con có bao nhiêu tiền cũng có thể dùng hết được.”

Diệp Mặc cười nói: “Xe này rẻ tiền.”

“Ta cũng lười quan tâm con… Vậy con còn dùng máy xúc siêu nhỏ không?”

“Hiện tại thì chưa cần dùng tới, cha cần làm gì vậy?”

“Vườn cây ăn quả của chú con sắp lắp đặt một đoàn tàu đi trong vườn cây ăn quả, bố sẽ đi qua và san bằng đường cho chú ấy.” Cha Diệp nói.

Lên tới đỉnh núi, Diệp Mặc chất chiếc máy xúc siêu nhỏ lên xe tải để vận chuyển đến vườn cây ăn quả của chú hai anh. Xe vận chuyển rất mạnh mẽ, có thể chở tải trọng dưới mười tấn.

Cha Diệp vừa lái xe rời đi, Trần Thần đã lái chiếc xe bán tải của Diệp Mặc tới.

Diệp Mặc đang mở các kiện hàng ra, nối các ống nước bằng nút bấm và keo dán.

Hai ống nưỡ dài 120 mét được nối với nhau, hai ống nước có giao diện có thể kết nối được với nhau để tạo thành một ống nước dài 240 mét.

“Hiện tại cậu có bận không? Giúp tôi nối các ống nước vào với nhau.” Diệp Mặc nói.

“Không bận.” Trần Thần lắc đầu, giúp Diệp Mặc làm.

Các đường ống nước đã được lắp đặt sẵn sàng và được vận chuyển lên xe.

Trần Thần nhận được điện thoại, Diệp Mặc chở anh đến đó, lúc trở về liền bắt đầu tưới nước cho vườn cây ăn trái.

Ở đâu có đường đều được Diệp Mặc lắp các ống nước tưới nước tự động, kể cả đường đất.

Ngọn đồi nói có biệt thự là điểm cao nhất trên đỉnh núi, nước được lấy từ trên núi xuống và có thể tưới cho toàn bộ vườn cây ăn quả.

Trong hồ chứa nước trên đỉnh núi, sáng hôm qua Diệp Mặc đã đổ mấy xô Linh Tuyền vào trong đó…

Đã rất lâu rồi trời không mưa.

Đấy trên núi khô tới nỗi một cú dẫm mạnh cũng có thể làm tung bụi lên.

Mùa đông ở Hoa Thành không phải là không có mưa mà chỉ là lượng mưa ít hơn. Nếu không có mưa, cây ăn quả của Diệp Mặc trồng đã khô héo từ lâu.

Diệp Mặc thấy việc tự tay tưới nước khi rảnh rỗi cũng là một thú vui.

Áp lực của nước mạnh đến nỗi có thể phun xa sáu đến bảy mét.

Dự báo thời tiết nói rằng mấy ngày tới trời sẽ không có mưa nên Diệp Mặc nghĩ tới việc tưới nước cho cây cối…

3.000 cây dừa non được trồng trên sườn dốc thoai thoải.

Những cây con này đều cao khoảng nửa mét, một số cây được đem đi trồng khi vẫn còn nguyên vỏ quả.

Hai bên đường, những cây dừa lớn do Diệp Mặc trồng đều cao khoảng hai mét, đó là những cây dừa lùn. Lúc mới trồng, Diệp Mặc đã tưới nước Linh Tuyền cho chúng, gần đây anh phát hiện mấy cây dừa đã mọc ra những chùm hoa.

Diệp Mặc rất mong cây ăn trái nhanh chóng lớn lên và đơm hoa kết trái.

Diện tích vườn cây ăn trái ở trên núi khá rộng, nhưng tưới nước bằng vòi áp lực cao cho cây cối khá nhanh. Khi trời tối, khoảng một trăm rặng dừa đều đã được tưới nước.

Diệp Mặc thu dọn đồ đạc, lái xe lêи đỉиɦ núi và bấm nút bơm nước. Hôm nay anh đã dùng khá nhiều nước nên phải bơm lại đầy ao.

Ao trên đỉnh núi rộng 4 sào, miệng ao hình tròn, đáy nhỏ, miệng rộng, nơi sâu nhất khoảng 3,4 mét. Xung quanh thành ao được bao lại bằng những thanh thép nhỏ, phủ xi măng.

Hơn hai trăm tấn xi măng đã được sử dụng trong ao này.

Trên mặt ao có lợp có lợp ngói thép màu cách nhiệt để tránh bị ánh nắng chiếu vào và bốc hơi nhanh.

Nhưng khi trời mưa, nước mưa trên đỉnh núi sẽ chảy xuống và chảy xuống ao.

Bên cạnh ao có trạm bơm, Diệp Mặc cài đặt thời gian bơm nước, khi hết thời gian, máy bơm sẽ dừng. Ngoài ra anh còn cài đặt chế độ bơm nước tự động, nếu mực nước trong ao cao hơn một độ cao nhất định, máy bơm sẽ tự động dừng. Như vậy sẽ không lo bơm quá nhiều nước bị lãng phí…

Nếu nước trong ao trên núi đầy sẽ chảy qua đường ống dẫn nước xuống ao dưới núi.

Ngoài ra, nếu ao dưới núi đầy nước sẽ chảy vào ao lớn cạnh vườn sầu riêng.

Ao lớn có thể chứa 21.000 tấn nước nếu đầy. Diện tích mặt nước tối đa khoảng 7ha.

Trong vườn cây ăn trái trên núi cao có 3 cái ao, một cái rộng 4 mẫu, một cái rộng 2,7 mẫu, cái còn lại rộng 7 mẫu. Ngoài ra còn có 47 hồ chứa nước nhỏ…

Sau khi thu dọn đồ đạc và xuống núi, trời đã tối nhưng Diệp Nhiên vẫn đang lái máy xúc tới đó.

Diệp Mặc nhấn còi hai lần.

Trần Thần cùng bố mẹ cậu ấy đang ở đây trồng cây ăn quả.

“Chú ba, thím ba, sao mọi người còn chưa về nhà?” Diệp Mặc xuống xe gọi lớn.

“Hiện tại còn sót lại mấy cây con, trồng xong chúng ta sẽ quay về nhà.” Chú ba nói.

“Anh Diệp Mặc.” Trần Thần bỏ lại công việc đang làm, gọi lớn và đi đến đưa cho Diệp Mặc một điếu thuốc.

Diệp Mặc gật đầu hỏi: “Ở đây có cần nước tưới tiêu không?”

“Ở đây đã được lắp các van nước máy, còn có nước ở hồ.” Trần Thần nói. Khi Diệp Mặc xin giấy phép xây dựng kho hoa quả và lắp đặt điện nước, anh ta cũng lắp đặt trước các đầu mối.

“Anh!” Diệp Nhiên dừng máy, chạy bộ lêи đỉиɦ đồi.

Diệp Mặc nói: “Chú ba, thím ba, cháu về trước nhé.”

Thím ba trả lời: “Tới nhà thím ăn tối đi.”

“Thôi để ngày khác…” Diệp Mặc mỉm cười nói: “Trần Thần, tôi về trước.”

“Được.”

Lên xe, Diệp Mặc nói: “Chúng ta sẽ hoàn thành công việc ở đây trong bao nhiêu ngày nữa?”

“Chỉ khoảng ngày mai, hoặc ngày kia… Anh còn nhận thêm việc khác nữa sao?” Diệp Nhiên hai mắt sáng ngời hỏi.

“Có người nhờ chúng ta dọn dẹp gốc cây trong vườn cây ăn trái, có hơn 100 mẫu cây ăn quả, đối phương báo giá 145 tệ một giờ.” Diệp Mặc cười nói: “Có hứng thú làm không?”

“Dọn sạch gốc cây trong vườn, chỉ cần đào gốc cây lên thôi sao?” Diệp Nhiên hỏi.

“Ừ.”

“Ở đâu vậy?”

“Thị trấn Hạ Đường, đào gốc cây cam.” Diệp Mặc nói.

Công việc của Diệp Mặc về cơ bản đã xong, Diệp Nhiên cũng không còn việc gì phải làm.

Hai chiếc máy xúc ở nhà có thể ra ngoài làm việc.

Diệp Nhiên gật đầu mạnh mẽ: “Được rồi, em sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc trước mắt. Anh… em ra ngoài lái máy xúc, anh trả cho em bao nhiêu tiền lương?”

“Em ra ngoài làm, tất cả thu nhập sẽ là của em, anh sẽ không lấy bất cứ thứ gì, em có thể tự giữ.” Diệp Mặc cười nói.

“Ha ha… cảm ơn anh trai.”

Trong thời gian này, Diệp Nhiên giúp Trần Thần khai hoang đất hoang, thu phí 70 tệ một giờ.

Máy xúc siêu nhỏ Kobuta của Diệp Mặc dùng để khai hoang, mỗi giờ tiêu thụ bốn đến năm lít nhiên liệu… Đây chỉ là dầu chính, không kể dầu phụ.

Theo giá dầu hiện nay, mức tiêu thụ nhiên liệu là khoảng 35 nhân dân tệ mỗi giờ.

Là người cùng làng, anh cũng là con đỡ đầu của cha mẹ Trần Thần nên chỉ lấy giá rẻ nhất có thể. Khi ra ngoài làm việc, chiếc máy xúc nhỏ của Diệp Mặc ít nhất cũng phải giá 135 tệ một giờ.

Khi máy xúc được đưa vào sử dụng, phải tính toán độ hao mòn và khấu hao, chi phí 135 tệ một giờ không phải là đắt. Mặc dù máy xúc có thể nhỏ nhưng hiệu quả làm việc của nó không hề chậm.