Chương 14.1: Tụ họp

Có người hỏi bố mẹ Diệp Mặc về mảnh đất chả Diệp Mặc ở Hoàng Thổ với giá 330.000 tệ. Bên mảnh đất của Trần Thần có 91 mẫu đất…

Đêm hôm trước Diệp Mặc và Diệp Nhiên thương lượng về mảnh đất ở đó, giá tham khảo của hai người là 550 ngàn nhân dân tệ.

Mảnh đất của Trần Thần có diện tích rất lớn nhưng lại có rất nhiều đất trên sườn đồi.

Diệp Mặc vừa mới báo giá 650.000 tệ, nhưng anh lại lười mặc cả.

Trong thôn không có bí mật gì, nếu có bí mật sẽ dễ dàng lan truyền. Có người báo giá mảnh đất của Trần Thần không đến giá đó…

Diệp Mặc mở ghế phụ mời Trần Thần lên xe, sau đó quay lại ghế lái khởi động xe: “Chân bố cậu vẫn chưa lành hẳn à?”

“Khớp đầu gối bị gãy rồi, vấn đề còn lại là phải phẫu thuật và thay khớp gối.” Trần Thần nói: “Trước đây có người hỏi về hai mảnh đất bên đó, giá cao nhất đưa ra là 500.000. Bố tôi nghĩ giá đó là bao nhiêu? Quá thấp, ông không muốn bán. Chắc hẳn cũng có người hỏi về mảnh đất của gia đình anh phải không?”

“Ừ.” Diệp Mặc gật đầu nói: “Giá cao nhất tôi có thể đưa ra là 660.000 .”

“Muốn nói chủ yếu là bố tôi, con người bố tôi coi trọng đất đai hơn bất kỳ thứ gì khác…”

Diệp Mặc cười: “Thế hệ của bố cậu và bố tôi gần giống như nhau. Bố tôi cũng vậy… Về đất đai, anh có thể trả lời tôi trong vòng năm ngày.”

“Được.”

“Lần này tôi về để quản lý vườn cây ăn trái. Gia đình chúng tôi sở hữu cả một mảnh đất, chiếm một ngọn núi lớn… Chắc chắn cậu biết giá trị của vườn cây ăn quả và đất đai, hơn nữa tôi sẽ không tuỳ tiện báo giá.”

“Tôi biết… 660.000 tệ, đây là một cái giá rất cao.” Trần Thần nói: “Tôi sẽ quay trở lại thuyết phục bố tôi.”

Cái giá mà Diệp Mặc đưa ra quả thực rất cao, không hề thiệt thòi.

Cần phải đầu tư rất nhiều vào vườn cây ăn quả trên núi cao.

Vườn cây ăn trái ở đây được xây dựng bằng kinh phí của nhóm dự án xoá đói giảm nghèo.

Các chương trình xóa đói giảm nghèo đã bị dừng lại hai năm trước.

Vào thời điểm đó, chính phủ đã hỗ trợ cực kỳ mạnh mẽ cho công cuộc xoá đói giảm nghèo. Để khai hoang đất hoang, nông dân địa phương chỉ cần trả chi phí nhiên liệu cho máy xúc. Cây giống, phân bón,… đều có thể được trả sau… chỉ vậy thôi, năm đó Trần Thần nhớ trồng 23 mẫu xoài, gia đình anh cũng vay Hợp tác xã Tín dụng Nông thôn.

Về đến nhà, họ hàng nhà Diệp Mặc đã tụ tập ở đây, có cả chú hai và chú út của anh. Họ đang chơi bài trong phòng khách…

“Các chú…” Diệp Mặc cất tiếng chào: “Chú hai, chú út!”

Hằng năm, khi gia đình Diệp Mặc tụ tập, Trần Thần đều đến chúc mừng năm mới. Anh ta cũng quen thuốc với họ hàng của Diệp Mặc, sau đó lần lượt chào mọi người trong nhà.

“Cha, mẹ!” Trần Thần gọi lớn.

Cha mẹ Diệp Mặc mỉm cười đáp lại.

“Con đã thương lượng giá của xoài Cát chưa?” Cha Diệp hỏi.

“Chưa, hôm nay mới có người mua đến… Bố đã thương lượng giá với họ chưa?”

“Bố đã nói chuyện với họ, 3,5 nhân dân tệ một cân.” Cha Diệp nói: “Giá xoài năm nay khá tốt.”

“Xoài trên khu Hoàng Thổ quản lý không tốt, kích thước quả trên cây có nhiều loại khác nhau, về tổng thể có lẽ giá sẽ không được cao như vậy.” Trần Thần nói.

“Trước đó bố đã nói với bố con mấy lần, nên thuê người chăm sóc cây trồng trước khi ra hoa…”

Diệp Mặc ôm Tiểu Mục ra khỏi xe, nói: “Bố, đừng nói nữa, xem con mang về cái gì này…”

“Con chó này con mua à?” Cha Diệp nhìn sang nói: “Bao nhiêu tiền vậy?”

“Một nghìn nhân dân tệ.”

Cha Diệp nhìn Diệp Mặc một cách khó hiểu: “Con chỉ vừa có một ít tiền và con không biết cách quản lý chút nào cả… Con chó này giống gì?”

“Đây là chó chăn cừu, giống chó có chỉ số IQ cao nhất.”

Diệp Mặc đang giới thiệu về chú chó nhỏ, Diệp Nhiên cùng Trương Phong lái xe tới.

“Chu Thăng và Chu Kiệt đâu?” Diệp Mặc hỏi.

“Hai người họ phải đi làm, chưa xin nghỉ được.” Diệp Nhiên nhìn thấy con chó Diệp Mặc đang ôm liền đi đến sờ đầu nó: “Anh mua chó à?”

“Ừ.”

“Sao anh không mua Erha? Chó chăn cừu không đẹp…”

Tiểu Mục nghe thấy Diệp Nhiên nói không đẹp, liền quay đầu lại mắng cô.

“Này, con chó nhỏ này…”

Tiếng kêu của Tiểu Mục thu hút sự chú ý của mọi người, khiến họ bật cười.