Ban đêm, Diệp Mặc tiến vào không gian nhìn Tiểu Mục. Anh đã để sẵn thức ăn cho chó và nhiều nước trong không gian.
Tiểu Mục đang nằm ngủ dưới mái hiên, nhìn thấy Diệp Mặc đi vào liền chạy tới.
Diệp Mặc ngồi xuống xoa đầu Tiểu Mục: “Để ngươi phải chịu khổ một đêm nữa, ngày mai ta sẽ cho ngươi ra ngoài.”
…
Ngày hôm sau.
Diệp Nhiên thức dậy từ rất sớm, gõ cửa phòng Diệp Mặc: “Anh, anh dậy chưa?”
“Em đang làm gì vậy?”
“Anh mau đưa em trở lại Hoa Thành, em chỉ được nghỉ một ngày, hôm nay phải đi làm.” Diệp Nhiên nói.
Diệp Mặc xoa xoa mặt, từ trên giường đứng dậy: “Chờ anh một chút.”
Anh đi xuống lầu, Diệp Nhiên đã ở dưới lầu đánh răng: “Bàn chải đánh răng của anh, cốc nước dùng để súc miệng,…” Diệp Nhiên vừa nói tay vừa chỉ vào cốc đựng nước và bàn chải đánh răng đặt trên kệ.
“Bố, mẹ, con đưa Nhiên Nhiên về Hoa Thành.” Diệp Mặc cầm cốc đánh răng, rửa sạch rồi nhìn mẹ.
“Hai đứa ăn sáng xong rồi hãy đi, bữa sáng đang được nấu sắp xong rồi.” Mẹ Diệp nói.
“Chúng con sắp hết thời gian rồi, nếu con đến muộn con sẽ bị trừ lương.” Diệp Nhiên đáp: “Tiền lương của con ban đầu đã không cao, nếu bị trừ thêm nữa con sẽ không sống nổi nữa.”
“Đi thôi.” Diệp Mặc mỉm cười lấy chìa khoá xe ra, ngồi vào ghế lái.
“Trên đường đi nhớ cẩn thận, đừng chạy xe quá nhanh.” Mẹ Diệp nhắc nhở.
“Mẹ đừng lo, con có thể lái xe rất ổn định.” Diệp Mặc nói, sau khi đợi Diệp Nhiên ngồi vào ghế lái phụ, anh khởi động xe, quay đầu xe rồi lái ra ngoài.
Mặc dù Diệp Mặc không có ô tô nhưng anh có bằng lái xe từ rất sớm. Ở Thâm Quyến, công ty cung cấp cho anh một chiếc xe tải đặc biệt.
Cảnh vật hai bên đường đều là vườn cây ăn trái của gia đình anh, nơi nhà anh trồng xoài.
Ở đây chủ yếu trồng xoài cát, vì trồng ở khu vực trên cao nên xoài cát trưởng thành muộn hơn.
Hai người chạy xe trên con đường xi măng khá rộng rãi, dẫn ra khỏi vườn cây ăn trái đến nhà chú hai. Thím hai đang cho gà ăn ở bên ngoài, nhìn thấy một chiếc ô tô từ nhà Diệp Mặc chạy ra, bà nhìn thoáng qua Diệp Nhiên và vẫy tay: “Tiểu Nhiên?”
Diệp Mặc đạp phanh, Diệp Nhiên từ trong thò đầu ra ngoài cất tiếng chào: “Thím hai!”
“Bạn trai của cháu à?”
Diệp Nhiên trợn mắt: “Thím nhìn kĩ hơn đi.”
Thím hai đi tới, Diệp Mặc chào lớn: “Thím hai!!!”
“Này~.” Thím hai mỉm cười nói: “Cháu về khi nào vậy?”
“Cháu mới về tối hôm qua.”
“Chiếc xe này là cháu mới mua à?” Thím hai tò mò hỏi.
“Hôm qua cháu đã mua nó.” Diệp Mặc nói.
“Chiếc xe này… nhìn rất đẹp, giá bao nhiêu vậy?”
“680,000.” Diệp mặc nói.
Thím hai sửng sốt hỏi lại: “Bao nhiêu?”
“Sáu trăm tám.” Diệp Nhiên nói.
“Đắt quá, xe của hãng nào vậy?”
“Là của hãng xe Hongqi.” Diệp Nhiên ngắt lời: “Tạm thời đừng nói chuyện này nữa, anh Diệp Mặc muốn đưa cháu vào thành phố làm việc, nếu tiếp tục nói chuyện thêm, lát nữa cháu sẽ muộn làm mất.”
“Được, được, được… Diệp Mặc, chờ cháu trở về, thím sẽ cho cháu một ít pháo.” Thím hai cười nói.
“Lát nữa cháu quay lại sẽ lấy.”