Diệp Nhiên bưng cơm cho Diệp Mặc rồi nhìn bố mẹ Diệp nói: “Bố mẹ, anh trai nói anh ấy cũng sẽ mua cho con một căn nhà.” Mẹ Diệp nhìn Diệp Mặc.
“Mua một căn nhà cho Nhiên Nhiên, không đến 600.000 tệ.” Diệp Mặc nói.
“Con còn lại bao nhiêu tiền?” Bố anh hỏi.
“Mẹ con và bố còn lại khoảng hơn 300.000 nghìn, số tiền này bố mẹ mới tiết kiệm được trong mấy năm qua.” Không đợi Diệp Mặc trả lời, bố Diệp nói tiếp.
“Vậy bố mẹ cho Nhiên Nhiên 200.000 tệ thì sao? Số tiền còn lại con sẽ bỏ.” Diệp Mặc nhìn Diệp Nhiên: “Anh mua nhà cho em, tiền trang trí em tự chịu trách nhiệm.” Diệp Nhiên gật đầu đồng ý.
“Lần này về quê con định làm gì?”
“Con muốn trở về quản lý đất đai ở trên núi.” Diệp Mặc nói: “Không ra ngoài làm việc nữa thì ở nhà.”
Những năm gần đây, quê hương anh đã phát triển rất tốt. Dựa vào khí hậu thung lũng khô nóng, địa phương phát triển mạnh việc trồng cây ăn quả nhiệt đới. Xoài Hoa Thành có thể nói là nổi tiếng khắp cả nước.
Độ dốc đất tương đối cao, mới bắt đầu phát triển cách đây hơn chục năm, bắt đầu với việc khai hoang đất đai, trồng cây ăn quả…
Xoài chủ yếu được trồng tại địa phương của Diệp Mặc.
Khi xoài Hoa Thành chưa nổi tiếng, giá xoài khi bán tại vườn rất rẻ, chỉ khoảng vài xu một cân.
Khoảng 5, 6 năm trước, quy hoạch khu nông nghiệp hiện đại mở rộng đến các sườn đất cao, việc trồng xoài tại địa phương được hiện đại hoá, sản lượng xoài mỗi năm một tốt hơn , giá cả cubgx ngày càng cao hơn.
Có rất ít người ở trên dốc Mã Quan.
Trong thời kỳ khai hoang, gia đình Diệp Mặc có một lượng đất đai tương đối lớn. Khi đó, ai khai hoang được bao nhiêu sẽ đăng ký sở hữu bấy nhiêu đất.
Nhưng hiện nay chính sách này không còn tồn tại nữa.
Diệp Mặc đang đứng tên 59 mẫu đất, cho dù không có không gian linh tuyền, nếu quản lý tốt thì hàng năm anh vẫn có thể kiếm được không ít lợi nhuận.
Tuy nhiên việc quản lý một vườn cây ăn trái tương đối rắc rối và mệt mỏi.
Cha mẹ anh quản lý khoảng 15 mẫu vườn xoài và quanh năm họ cảm thấy choáng ngợp.
Công việc ở vườn cây ăn trái không hề dễ dàng chút nào. Bây giờ Diệp Mặc có tiền, anh có thể thuê người làm cùng, điều đó không thành vấn đề.
Ăn tối xong Diệp Mặc liền đi lên lầu. Phòng ngủ của Diệp Mặc trên tầng hai, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Diệp Mặc từ trong không gian lấy ra quần áo để đi tắm.
Diệp Nhiên đang ở phòng khách trên lầu xem TV: “59 mẫu đất của anh định trồng cây gì?”
“Vải, mít các loại.” Diệp Mặc nói: “Sao thế?”
“Không, em chỉ hỏi thôi. Không phải trước đây anh không thích ở nông thôn sao?”
“Đó là do trước đây anh nghèo, bây giờ anh đã trở nên giàu có, ở thành phố hay nông thôn cũng không thành vấn đề.” Diệp Mặc nói.
“Anh phải chuẩn bị phát triển một vườn cây ăn quả, có lẽ anh sẽ không kiếm được nhiều tiền với 59 mẫu đất trong một năm. Vườn cây ăn trái của Trần Thần ở Cao Đồ Phong đã bị bỏ hoang và không được quản lý. Anh có thể hỏi anh ấy xem có thể cho anh thuê không để sử dụng mảnh đất đó.” Diệp Nhiên nói: “Trong trường hợp này anh có khoảng 130 mẫu đất, sau đó anh có thể mở một trang trại hoặc thứ gì đó.”
59 mẫu đất đi vào thực tế tuy rất lớn nhưng nếu muốn thuê nhân công để quản lý thì diện tích hơi nhỏ một chút.
Bên họ là vùng đồi núi rộng lớn và vùng thung lũng khô nóng.
Độ dốc hoàng thổ nằm ở phía dưới và rất cao,…nhưng những ngọn núi này không dốc bằng ngọn núi ở phía Bắc Hoa Thành.
“Ngày mai anh sẽ đi hỏi hắn.” Diệp Mặc nói.
Anh chỉ sẵn sàng sử dụng mảnh đất nếu nó được chuyển nhượng cho mình, nếu không thì quên đi…
Chuyển nhượng chẳng khác nào bán mảnh đất đó cho Diệp Mặc, trên mảnh đất đó nhất định phải viết tên của chính Diệp Mặc, sẽ rất tốt nếu trồng hoa quả dùng nước của giếng Linh Tuyền.
Trần Thần là con đỡ đầu được cha mẹ anh nhận nuôi.
Cha mẹ anh có ngày sinh tốt, họ có hai con trai đỡ đầu và một con gái đỡ đầu.
Ở quê Diệp Mặc, việc có cha hay mẹ đỡ đầu là chuyện khá bình thường. Diệp Mặc và Diệp Nhiên cũng có hai cha đỡ đầu và hai mẹ đỡ đầu.
Trần Thần nhỏ hơn Diệp Mặc năm tuổi.
Vào mỗi dịp lễ Tết anh ta đều đến thăm gia đình Diệp Mặc đer chúc mừng năm mới, nhưng Trần Thần và Diệp Mặc rất ít liên lạc, cũng không thân nhau cho lắm.