Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 106: 130.000 nhân dân tệ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn dưa hấu xong, Diệp Mặc dẫn một nhóm người đi tới vườn cây ăn quả Gia Bảo đi dạo.Vườn Gia Bảo luôn có trái chín nhưng không nhiều. Nếu cứ vài ngày hái một lần thì chỉ hái được vài cân.

Một số loại trái cây Gia Bảo ở đây có kích thước cực lớn, quả chỉ nhỏ hơn quả bóng bàn một chút, vỏ mỏng, thịt dày, mọng nước và có hương vị đậm đà.

Quả Gia Bảo lớn rất hiếm về số lượng.

Mặc dù trái cây Gia Bảo bây giờ luôn chín nhưng số lượng không nhiều.

Nếu bảy tám ngày hái một lần, mỗi lần sẽ chỉ hái được bốn đến năm ký. Điều quan trọng là có rất nhiều trái chín bị chim ăn mất.

Nếu không phải có chim rừng đến ăn những quả này, bảy tám ngày mới hái một lần, có lẽ được khoảng chục ký. Điều quan trọng nhất là khoảng chục cây lớn đã bắt đầu ra trái trở lại.

Cây ăn quả Gia Bảo nhỏ có số lượng quả chín nhiều hơn.

Cao Viễn hôm qua chỉ đến thăm vườn dưa hấu chứ không phải vườn Gia Bảo. Sau khi nếm thử, trái cây Gia Bảo ở đây khá ngon.

“Trái cây Gia Bảo rất ngon, có độ ngọt cao và hương vị đậm đà. Nhưng số lượng quá ít.” Cao Viễn nói: “Tôi có thể mua trái cây của cậu với giá 75 nhân dân tệ mỗi cân cho quả lớn, 45 nhân dân tệ cho quả vừa và 30 nhân dân tệ cho quả nhỏ.”

“Được.” Diệp Mặc gật đầu.

Trái cây Gia Bảo lớn có thể được bán với giá 100 nhân dân tệ một cân. Chỉ có một số cửa hàng trái cây cao cấp và cửa hàng trực tuyến bán nó.

Quả Gia Bảo lớn ở đây lớn hơn quả Gia Bảo trên mạng. Nhưng chi phí để nhờ Diệp Mặc làm công việc bán hàng cuối cùng rõ ràng là không hề tiết kiệm.

Một số cửa hàng trái cây cao cấp ở Hoa Thành bán trái cây Gia Bảo size trung bình giá năm mươi sáu mươi nhân dân tệ một cân. Khi nó rẻ có thể mua với giá ba mươi hoặc bốn mươi nhân dân tệ một cân.

Sau khi quả Gia Bảo chín, thời gian bảo quản quá ngắn và nhiều nơi không có. Khi mua trái cây Gia Bảo trên cửa hàng trực tuyến về cơ bản được vận chuyển bằng đường hàng không…

Giá Cao Viễn đưa ra cao hơn giá Diệp Mặc dự kiến.

Diệp Mặc đoán chùng những quả Gia Bảo này sẽ được bán với giá hai mươi, ba mươi tệ một cân… Quả to hay quả nhỏ giá đều như nhau.

Cao Viễn và những người khác hái một ít trái cây Gia Bảo của Diệp Mặc và muốn đưa tiền cho anh nhưng Diệp Mặc xua tay từ chối nhận tiện của họ.

“Trái cây Gia Bảo hiện tại không có nhiều, khi nào có nhiều, tôi sẽ hái và giao cho anh.” Diệp Mặc nói.

“Được rồi. Dưa hấu của cậu nên hái khi chúng được khoảng bảy tám tuần, bây giờ chưa chín hẳn, vài ngày nữa là có thể hái được. Khi đó tôi sẽ cho xe tới vận chuyển.” Cao Viễn nói.

“Được, mọi người đi thong thả.” Diệp Mặc nhìn bọn họ lên xe và nói.

Anh chỉ ăn một ít dưa trong quả dưa hấu nặng 84 cân mà anh vừa mới khui.

Dưa hấu to quá nên anh không ăn được nhiều.

Dưa hấu cực lớn rất khó bán.

Nếu quả dưa lớn hơn 70 cân thì có thể coi là quả dưa đặc biệt, có người cho rằng nó hiếm nên sẽ mua.

Nhưng ít người mua một quả dưa hấu lớn nặng từ 50 đến 60 cân, nó không phải là một mặt hàng đặc biệt hiếm. Những quả to lớn tới mức người ta sẽ chần chờ vì không thể ăn hết khi mua nó.

Diệp Mặc chất số dưa hấu vừa bổ còn lại lên xe rồi đi đến tổ sản xuất. Anh đưa một ít cho cha mẹ Tiểu Mạn, sau đó lại đưa một ít cho Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn, hai người họ đang đào đất để chôn ống nước… theo sau là một số người đang lấp đường ống nước.

Nói chung, vào mùa hè, một người có thể ăn bốn đến năm cân dưa hấu thậm chí nhiều hơn vào lúc khát. Nhưng ăn nhiều quá dễ dẫn đến tiêu chảy.

Ăn hai hoặc ba cân là gần như thích hợp.

Hơn tám mươi cân dưa hấu đủ cho ba mươi đến bốn mươi người ăn.



Với nhiệt độ cao liên tục trong những ngày tiếp theo, dưa hấu trên đồng chín rất nhanh.

Dưa hấu nặng dưới 70 kg đã bắt đầu được hái.

Tổng cộng có 126 quả dưa hấu, đám người Diệp Mặc ăn một ít, hiện tại thu hoạch được 96 quả.

Diệp Mặc để lại cho mình hai mươi quả dưa hấu, hai mươi quả dưa hấu này mỗi quả nặng năm mươi sáu mươi cân. Dưa hấu nặng dưới 70 cân được bán giá như dưa thông thường, một quả nặng từ 50 đến 60 kg là quá lớn. Ngoại trừ nhiều người mua chung một quả, những gia đình bình thường sẽ không mua một quả dưa hấu lớn như vậy…

Giá 2,5 nhân dân tệ một cân, lô đầu tiên bán được với giá 6.500 nhân dân tệ.

Toàn bộ số dưa còn lại trên ruộng đều là những quả dưa hấu cực lớn, nặng hơn 70 kg, phải mất mấy ngày mới hái hết.

Tổng cộng có 44 quả dưa hấu lớn có trọng lượng từ 70 đến 150 kg đã được bán với giá 47.300 nhân dân tệ.

Đối với những quả dưa nặng hơn 150 kg thì có tổng cộng 20 quả dưa.

Diệp Mặc muốn giữ lại hai quả dưa lớn nhất để làm giống nên chỉ bán được 18 quả dưa, trung bình mỗi quả dưa có giá hơn 4.000 nhân dân tệ. Tổng thu được 76.000 nhân dân tệ.

18 quả dưa đó có in chữ màu đỏ với dòng chữ “ngày càng phát triển”, “chúc mừng phát tài”, “may mắn luôn đến”…

Chắc chắn một gia đình ít người không thể ăn hết một quả dưa lớn như vậy. Nó được sử dụng để làm quà tặng hoặc thực hiện các hoạt động đông người tham gia.



Diệp Mặc về đến nhà đã gần trưa.

Lâm Tiểu Mạn đang chơi với con chim sáo ở nhà.

Đây là một loài chim sáo lưng nâu rất hiếm, dường như nó nhận Lâm Tiểu Mạn là chủ nhân của nó. Con chim đến đây vào buổi trưa mỗi ngày, nhưng nó chỉ đến gần Lâm Tiểu Mạn…

Diệp Nhiên thỉnh thoảng cũng có thể đến gần nó.

Nếu Diệp Mặc đi ngang qua thì nó sẽ bay mất.

“Anh bán hết dưa hấu rồi à?” Diệp Nhiên ngồi bên cạnh anh nghịch điện thoại hỏi.

“Còn mười mấy quả.”

“Tổng thu được bao nhiêu tiền?”

Lâm Tiểu Mạn cũng nhìn qua…

“Tổng cộng hơn 130 nghìn.” Diệp Mặc nói.

Diệp Nhiên tỏ vẻ hâm mộ: “Dưa hấu này sao anh lại trồng được? Chúng lớn như vậy mà không phải chăm sóc nhiều, em cũng muốn trồng. Tám mươi cây bán được 130.000 tệ. Nếu có 8.000 cây chẳng phải sẽ trở nên giàu có sau một đêm sao?”

Diệp Mặc trợn mắt: “Tám vạn cây đủ để trồng hết một khu vực lớn của Cao Sơn Bình đấy!”

Nếu trồng tám nghìn cây, mỗi cây một quả dưa… Chính là tám nghìn quả.

Nếu trồng với số lượng lớn chắc chắn sẽ không bán được giá cao, đến lúc đó nếu có giá hai tệ một cân thì cũng sẽ không có người thèm. Một tệ một cân thì có lẽ…

Diệp Mặc tính toán một chút, nếu là một nhân dân tệ một cân, chỉ cần bán được hết, anh có thể kiếm được hàng triệu tệ.

Năm nay không cần phải suy nghĩ nữa.

Anh quyết định đợi đến năm sau và trồng với số lượng lớn hơn.

“Diệp Mặc, mau lại đây nhìn xem. Nên chọn giữa hai bộ ghế sofa này thì thế nào?” Cha Diệp gọi anh.

Việc trang trí ngôi nhà gần như đã xong, giờ là lúc chọn đồ nội thất.

Sofa vải màu xám nhạt, một bộ gồm tám món và bàn cà phê với tủ ti vi, tổng là 8.000 nhân dân tệ.

Tổng chiều rộng là 3,7 mét…

“Về thiết kế của nó khá đẹp.” Diệp Mặc nhận xét.

Nếu mua một bộ sofa như vậy ở cửa hàng nội thất thì giá sẽ đắt hơn rất nhiều.

Diệp Mặc giúp cha mua thêm một cái giường, một tủ quần áo, các loại đồ đạc… Tổng cộng tiêu tốn hơn 50 ngàn tệ.

Đồ nội thấy có một số món đắt tiền và một số món rẻ tiền.

Nói thật, Diệp Mặc cũng muốn xây nhà.

Bây giờ ngôi nhà này không hề nhỏ, nhưng cách bố trí khiến cho không gian của ngôi nhà nhỏ đi rất nhiều. Chưa có ban công…

Nội thất cũng là đồ đạc chủ cũ để lại.

Nhưng bây giờ trong tay anh không có nhiều tiền.

Diệp Mặc vẫn thấy nhớ nhung căn biệt thự anh đã từng xây trước đó mà chưa được ở. Bây giờ sống ở đây anh cảm thấy chẳng ổn chút nào.

Bữa trưa đã sẵn sàng.

Diệp Mặc bưng bia ra ngoài.

“Nay em không thể uống được, lát nữa em sẽ lái xe vào thành phố.” Diệp Nhiên nói.

“Em cũng không uống nữa.” Lâm Tiểu Mạn lắc đầu, vỗ bụng: “Em cảm giác như có bụng rồi.”

“Em vào trong thành phố làm gì?” Diệp Mặc hỏi.

“Ống nước đã được làm xong rồi, một thời gian nữa cũng chẳng có việc gì làm, em vào thành phố ở lại vài ngày, làm tóc và móng tay.” Diệp Nhiên nói và nhìn Lâm Tiểu Mạn: “Chúng ta cùng nhau vào thành chơi đi?”

Lâm Tiểu Mạn nhẹ gật đầu, cô nhìn Diệp Mặc: “Anh có muốn đi cùng không?”

“Anh hiện tại không có thời gian. Đường Tấn nhờ anh giúp cậu ta đào hồ bơi, ngày mai sẽ tiến hành.” Diệp Mặc nói.

Đường Tấn dự định đào một cái bể bơi, thời tiết ở đây quá nóng bức nên anh ta muốn đào một cái bể bơi cho hai đứa con của họ chơi đùa.

Tiến độ xây dựng nhà của Đường Tấn cũng rất nhanh.

Nhà của bố mẹ Diệp Mặc và bố mẹ Đường Tấn cùng khởi công vào một thời điểm. Nhà của Đường Tấn cũng đã được xây đến tầng hai.

“Vậy hai chúng ta tự mình đi chơi đi.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Ừ.” Diệp Nhiên gật đầu: “Buổi chiều cậu muốn làm tóc trước hay làm móng tay trước? Lái máy xúc lâu như vậy, móng tay của tôi đều đen hết.”

“Tôi cũng vậy…”
« Chương TrướcChương Tiếp »