Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 104: Động vật cũng có linh hồn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đã vài ngày rồi trời không mưa.Diệp Mặc lái xe lên núi, mở van bình nước.

Thùng nhựa đựng nước nặng 30 tấn đã trộn sẵn phân bón hoà tan trong nước. Sau đó anh đến chân núi, mở vòi tưới nhỏ giọt…

“Ngủ rồi à?” Diệp Mặc quay lại xe, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Tiểu Mạn.

Phải một lúc lâu sau Lâm Tiểu Mạn mới trả lời lại: “Vừa rồi em đang tắm, em chuẩn bị đi ngủ.”

“Đêm nay bầu trời có nhiều sao quá, rất sáng.”

Lâm Tiểu Mạn cắn nhẹ môi, khẽ nhếch mép: “Anh có thể dành thời gian mà xem. Em đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Diệp Mặc đặt điện thoại di động xuống rồi mở cửa sổ trời của xe, anh nhìn vào bầu trời một mình và thở dài.

Mỗi ngày Tiểu Mạn đề phòng bản thân anh giống như đề phòng kẻ trộm.

May mắn thay, vẫn có Tiểu Mục ở bên cạnh anh.

“Tiểu Mục!” Diệp Mặc mở cửa xe gọi lớn.

Tiểu Mục một phát vọt lên xe, Diệp Mặc xoa đầu Tiểu Mục nói: “Khi nào làm xong việc ta sẽ mua cho ngươi mấy con dê, ngươi có thể chơi với chúng.”

“Gâu ~” Tiểu Mục tựa hồ hiểu được lời Diệp Mặc liền kêu lên vài tiếng một cách hào hứng…

Giống chó chăn cừu cũng rất năng động, nhưng không giống như Erha, chúng sẽ không sử dụng năng lượng của mình để phá phách.

“Ngày mai tôi định đi xem đồ đạc và vật liệu trang trí, cậu có muốn cùng đi xem không?” Diệp Mặc gửi tin nhắn cho Đường Tấn.

“Tôi ngày mai không rảnh, nhưng tôi sẽ bảo Vương Duyệt cùng cậu đi xem.” Đường Tấn đáp: “Trang trí nhà cửa là việc của cô ấy.”

“Ừ.”

Sau đó Diệp Mặc lại gửi cho Trần Thần một tin nhắn khác: “Ngày mai đi xem nội thất…”

Ngày hôm sau.

Lúc bình minh, Lâm Tiểu Mạn đi xuống lầu và ra ngoài.

Diệp Mặc nhìn thấy cô đi ra ngoài liền đi theo cô hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

“Nhìn con chim nhỏ ngày hôm qua.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Có lẽ nó bay đi từ lâu rồi.”

Lâm Tiểu Mạn nhìn ra ngoài một lúc, vẫn không thấy tiếng kêu của con chim nhỏ.

Ăn sáng xong, Diệp Mặc đi cùng cha Diệp đến Hoa Thành, trước tiên bọn họ đi xem máy xúc rồi lái thử.

Cảm giác lái một chiếc Kobuta sản xuất trong nước dường như không khác gì một chiếc máy nhập khẩu nguyên chiếc.

Diệp Mặc kiểm tra phụ kiện, sau đó thuê xe vận chuyển chở máy xúc về.

Cha Diệp quay về với tài xế.

Diệp Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Vương Duyệt: “Này, em dâu, cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở nhà, anh qua đón tôi nhé.”

“Gửi vị trí của cô cho tôi.” Diệp Mặc cúp điện thoại, gọi điện cho Trần Thần.

Trần Thần đã đến thị trường vật liệu xây dựng.

Diệp Mặc đưa Vương Duyệt đi đến chợ vật liệu xây dựng.

“Nhà anh đang sửa sang lại à?” Vương Duyệt lên xe hỏi.

“Tôi đang cạo bột trét.” Diệp Mặc nói: “Tôi sẽ lát gạch nền sớm thôi.”

“Nhà tôi bên kia còn chưa bắt đầu xây dựng, cũng không biết khi nào mới hoàn thành.”

“Chỉ cần bắt đầu khởi công xây dựng là sẽ xây dựng rất nhanh.” Diệp Mặc nói: “Nhà của bố mẹ cô sẽ hoàn thành trong khoảng mười ngày nữa.”

Cha mẹ Vương Duyệt chọn loại gạch nhựa một lớp, mái nhà theo phong cách đồng quê mới của Trung Quốc. Toà nhà có diện tích khoảng 120 mét vuông.

Cấu trúc của ngôi nhà rất đơn giản và phần chính của toà nhà có thể được hoàn thành trong vòng mười ngày. Sẽ phải mất hơn mười ngày nữa để hoàn thành toàn bộ công việc.

Móng được đổ xong trong vòng một ngày, và phần đỡ được đổ sau khi nó đã đông cứng. Sau khi chúng đông cứng sẽ được phủ bằng các tấm đúc sẵn, sau đó làm mái. Mái nhà được làm bằng thép nhẹ, ngói nhựa hoặc các loại ngói khác.

Về phần tường thì tuỳ theo chủ nhà thích mẫu nào.

Phương pháp xây dựng này là một cấu trúc khung.

Một toà nhà có kết cấu khung chủ yếu bao gồm đầm và cột. Các bức tường được làm bằng vật liệu chèn và không chịu lực. Bức tường có thể được xây dựng bằng các khối rỗng và các vật liệu khác để làm vỏ bọc và cách âm.

Loại công trình này được một công ty xây dựng thi công rất nhanh chóng.

Nhà của bố mẹ Diệp Mặc xây theo phong cách Tân Đường, hơi gần với kiến trúc hiện đại, bằng gạch và bê tông, mới bắt đầu xây dựng chưa đầy một tháng.

Đến chợ vật liệu xây dựng, Diệp Mặc tìm thấy Trần Thần.

Nhà của Trần Thần cũng cần được sửa sang lại, phần trang trí được giao cho Công ty Xây dựng Tân Hương nhưng họ lại chọn tự mình mua vật liệu trang trí. Với danh sách mua sắm trên tay để so sánh giá vật liệu xây dựng trên thị trường với giá trực tuyến.

Một số vật liệu xây dựng trực tuyến rẻ hơn, nhưng nếu biết cách thương lượng, vật liệu xây dựng mua ở cửa hàng sẽ rẻ hơn mua trực tuyến.

“Mua đồ nội thất trên cửa hàng trực tuyến có đảm bảo chất lượng không?” Vương Duyệt chợt nghĩ đến đồ nội thất.

Đồ nội thất trong trung tâm nội thất hơi đắt và không có nhiều kiểu dáng. Đồ nội thất trực tuyến rẻ và đa dạng mẫu mã hơn.

“Nói chung, vấn đề không lớn, nếu có vấn đề về chất lượng có thể đổi trả miễn phí.” Diệp Mặc nói.

Khi mua đồ nội thất trên cửa hàng trực tuyến, hầu hết đồ nội thất sẽ được vận chuyển đến nơi gần đó.

Diệp Mặc trước đây làm việc ở một cửa hàng nội thất, rất nhiều khách hàng không mua sản phẩm ở cửa hàng nội thất mà mua trên mạng, sau đó họ gọi thợ lắp đặt nội thất đến lắp đặt.

Việc trang trí ngôi nhà vẫn phải giao cho công ty trang trí.

Công ty Xây dựng Tân Hương chịu trách nhiệm trang trí, vật liệu trang trí có thể do họ cung cấp hoặc chủ nhà tự mua.

Diệp Mặc và những người khác lựa chọn tự mình mua nguyên liệu.

Nếu tự mình mua nguyên liệu sẽ cảm thấy yên tâm hơn vì xét cho cùng thì đó là ngôi nhà bản thân sẽ sống lâu dài trong tương lai.

Diệp Mặc và Trần Thần mua gạch lát sàn, gạch chống trượt phòng tắm, gạch ốp tường phòng tắm, ván chân tường, giấy dán tường… tấm thạch cao trần nhà.

Vương Duyệt trong khoảng thời gian này sống ở thành phố, không có việc gì làm bên đi theo đám người Diệp Mặc đi xem vật liệu xây dựng. Ngay sau khi ngôi nhà của họ được xây dựng, họ sẽ phải mua những thứ này và làm thủ tục trước.

Buổi tối, Diệp Mặc mua hết đồ đạc, tìm xe chở về nhà rồi để vào trong kho.

Ngôi nhà vẫn còn phủ đầy bụi bẩn.

Sau khi cạo sạch bụi bột trét, bắt đầu tiến hành quá trình trát xi măng trần nhà, lát gạch trần nhà, giấy dán tường, cuối cùng là đồ đạc…

Mọi thứ đã được dỡ hết.

Diệp Mặc lái xe đến công trường nơi cha anh và những người khác đang ở, lúc này có ba chiếc máy xúc đang làm việc nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Một máy đào loại nhỏ và hai máy đào vi mô.

Nếu theo tiến độ hôm nay, ngày mốt có thể làm việc đến khu của Đường Tấn. Gia đình Đường Tấn ở vị trí xa nhất và xếp cuối cùng.

Công việc bây giờ đã bớt vội vã hơn.

Họ làm việc đến khoảng 8 giờ tối thì kết thúc một ngày làm việc và trở về.

Diệp Mặc đi qua ruộng dưa nhìn một cái, lúc quay lại đã nhìn thấy Lâm Tiểu Mạn và Diệp Nhiên ở vườn xoài cạnh nhà.

Trên núi có hơn chục mẫu xoài, ngay cạnh nhà. Nếu chẳn hết cây xoài, khu vực xung quanh nhà sẽ trở nên trống trải, mất thẩm mỹ.

“Kíc, chíp, chíp…”

Diệp Mặc lái xe quay lại, khi vừa bước ra vài bước đã nghe thấy Lâm Tiểu Mạn kêu như chim, không giống như tiếng chim anh thường nghe thấy…

“Em đang làm gì vậy?” Diệp Mặc bước tới.

“Chị dâu đang cho chim ăn.” Diệp Nhiên cười nói.

Lâm Tiểu Mạn nở nụ cười rạng rỡ, cô quay đầu lại, trong tay có một con chim sáo nhỏ… Tay khác cô đang cần một con châu chấu cho nó ăn.

“Tiểu gia hoả buổi trưa nay chạy về.” Lâm Tiểu Mạn nói.

Điều này thật kỳ lạ.

Chim hoang thường không đến gần con người.

“Làm sao vậy?” Diệp Mặc đi tới, con chim sáo nhỏ ngậm con châu chấu trong miệng rồi bay đi.

“Em gọi nó và nó bay tới.” Lâm Tiểu Mạn mỉm cười và nói: “Nó tự đậu trên tay em.”

Lâm Tiểu Mạn cảm thấy con chim nhỏ rất thông minh, lần đầu tiên cô gặp nó, nó có dây câu quấn quanh chân, nó đến gần Lâm Tiểu Mạn và cầu cứu.

Động vật cũng có linh hồn…

Có người chứ một con nhím và sau đó con nhím trả ơn bằng cách thường mang một số côn trùng nhỏ đến cho ân nhân.

Cũng có người cứu chim cánh cụt, hàng năm con chim cánh cụt đó sẽ vượt hàng ngàn dặm để đến gặp ân nhân của mình.

Những điều này nghe có vẻ kỳ diệu nhưng thực tế lại có những trường hợp như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »