Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 101: Gọi mọi người tới ăn dưa hấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến công trường nơi bố mẹ của Lâm Tiểu Mạn đang làm việc.Đây là một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng, kết cấu bằng gạch bê tông, tổng cộng có mười hai thợ trát tường và thợ sửa chữa đang làm việc.

Họ đã làm rất nhiều việc và kiếm được rất nhiều tiền.

Tiền lương ở đây cao nhưng thòi gian thi công lại gấp gáp.

Họ cũng tan làm cùng lúc với bố mẹ Diệp Mặc nhưng họ đến sớm hơn. Về căn bản họ sẽ bắt đầu công việc lúc 6 giờ sáng và kết thúc lúc 11 giờ trưa. Lúc Diệp Mặc tới đây đã vào khoảng năm giờ chiều…

Thời tiết tháng Tám rất khó chịu, nắng gay gắt.

“Chú.” Diệp Mặc vừa lái xe đi ngang qua vừa kêu lớn, nhìn thấy cha Lâm Tiểu Mạn đang trộn vữa xi măng.

“Ơi.” Lâm Sơn mỉm cười đáp lại.

“Con rể của ông tới rồi, ông có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Bên cạnh một người phụ nữ da ngăm đen cười nói.

“Ta trộn hết chỗ xi măng này rồi nghỉ ngơi.” Lâm Sơn cười nói.

Diệp Mặc xuống xe, mở cốp xe, xách một quả dưa nặng hơn ba mươi kg đi vào nhà.

Mẹ Tiểu Mạn đang xếp gạch quay người nhìn sang: “Sao con lại tới đây?”

“Chúng con mang một quả dưa hấu lớn tới đây.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Chú Lưu, chú Vương, dì… mọi người làm xong việc nghỉ ngơi một lát nhé.”

“Ha ha, ăn dưa hấu đi.”

“Ồ, dưa hấu to như vậy cũng không tệ.”

“Chờ một chút, xi măng chúng ta vừa trộn đã dùng hết, chúng ta nghỉ ngơi đi.” Lưu Mộc nói: “Cậu mua quả dưa hấu này ở đâu vậy? Giá bao nhiêu một kg?”

Bây giờ đang là thời điểm dưa hấu được tung ra thị trường với số lượng lớn.

Dưa hấu năm nay hơi đắt, trước đây họ mua ở thị trấn với giá hai tệ một cân. Dưa hấu lớn, tức là dưa hấu nặng hơn mười, hai mươi kg hoặc thậm chí lớn hơn có giá 1,5 nhân dân tệ một kg.

“Dưa hấu này do Diệp Mặc tự trồng.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Cậu tự trồng được dưa hấu lớn như vậy?” Lâm Sơn đặt đồ trộn xi măng xuống, nhìn Diệp Mặc cười nói.

“Đây là những trái nhỏ, trong xe còn có quả dưa hấu nặng hơn sáu mươi cân.” Diệp Mặc cười nói.

“Trên ruộng dưa còn có những quả dưa hấu lớn hơn. Quả dưa hấu lớn nhất ước tính nặng hơn hai trăm cân.”

“Dưa hấu nặng như vậy rất hiếm, là giống nào vậy?”

“Giống dưa cực lớn cháu mua về ở chợ Hoa Thành, cây giống hình như là dưa ghép, không biết cây giống là gì.”

“Quả dưa hấu lớn nhất tôi từng trộng nặng hơn trăm ký, cần hai người mới có thể nhấc lên được.” Người đàn ông thấp gầy mỉm cười nói: “Mấy năm rồi tôi không trồng được dưa hấu cỡ này.”

Khi Diệp Mặc còn nhỏ, ở quê anh cũng có trồng dưa hấu. Những quả dưa hấu đầu tiên được trồng đều rất to, nặng tới vài chục cân là chuyện rất bình thường. Thỉnh thoảng có quả nặng tới hàng trăm cân. Nhưng thỉnh thoảng mới xuất hiện một hai trái…

Hiện nay có những người nông dân chuyên trồng giống dưa hấu lớn, chỉ để một quả dưa hấu trên một thân cây để vận chuyển chất dinh dưỡng. Một quả dưa hấu nặng 100 kg là kích thước trung bình. Một số cây leo cung cấp chất dinh dưỡng cho dưa hấu bằng cách ghép.

Một quả dưa hấu bên phía Diệp Mặc trồng có thể nặng tới hơn một trăm kg, thậm chí có thể lên tới hơn hai trăm cân, mặc dù không nằm ngoài nhận thức của mọi người nhưng vẫn rất hiếm.

Diệp Mặc đi tới giúp bưng mấy thùng vữa xi măng, đợi cho vữa xi măng vừa trộn được dùng hết, mọi người cũng ngừng làm việc.

Lâm Tiểu Mạn lấy một con dao và cắt dưa hấu.

Quả dưa hấu này to quá, phải cắt ở giữa rồi lật ngược lại nhưng quả dưa hấu vẫn dính liền.

Diệp Mặc bắt đầu tách dưa hấu ra, mọi người rửa tay rồi bước vào.

“Được đó, quả dưa hấu lớn như vậy không có lỗ rỗng bên trong, nhìn màu sắc thì chắc chắn rất ngọt.” Người đàn ông thấp gầy mỉm cười nói.

“Ta biết ngươi trước đây từng trồng dưa hấu, đừng nói nữa, nếm thử đi.” Lâm Sơn cầm dao giúp chia dưa hấu.

Mỗi người một miếng lớn.

Trong những ngày nắng nóng này, còn gì thú vị hơn khi được thưởng thức một miếng dưa hấu vừa ngọt vừa mát.

Cầm dưa hấu trong tay, mọi người ăn một miếng lớn, mỗi người đều cười nói: “Thật ngọt, lại còn nhiều nước.”

“Hahaha…”

Mọi người đều ăn một miếng lớn, còn sót lại một ít.

Đối với chục người, mỗi người ăn một miếng dưa hấu khoảng hai kg vẫn còn sót lại một ít.

Chu Nhạc - người đàn ông thấp gầy nhanh chóng ăn hết dưa hấu trong tay: “Cho tôi một miếng nữa.”

“Anh thật biết tranh thủ.” Lâm Sơn nói.

“Tôi tự mình lấy, không có việc gì.” Chu Nhạc cười nói.

“Ăn đi, mấy miếng dưa hấu lớn như vậy, vẫn không no.”

“Mọi người cứ ăn đi, cháu vẫn còn để trên xe.” Diệp Mặc nói.

“Ha ha ha, được rồi…”

“Dưa hấu này để mát sẽ càng ngon hơn.”

“Đợi đợt dưa hấu tiếp theo chín, đông lạnh xong cháu sẽ mang qua cho mọi người.” Diệp Mặc nói.

Chu Nhạc cười hắc hắc nói: “Được rồi, dưa hấu đông lạnh vẫn ngon…”

“Ăn nhanh đi, dưa hấu to như vậy cũng không chặn được miệng ông.” Vợ Chu Nhạc tức giận nói, sau đó nhìn Diệp Mặc: “Chú Chu của cháu thường nói chuyện không đừng đắn, đừng bận tâm.”

“Dưa hấu bên đó cháu còn rất nhiều, khi chín cháu sẽ gửi cho mọi người mỗi ngày một ít, đảm bảo có đủ.”

Chu Nhạc cười nói: “Nếu không phải cậu là con rể của Lâm Sơn, tôi cũng muốn cùng cậu kết giao bạn bè. Tôi, cậu, Lâm Sơn từ nay trở đi…”

Tất cả mọi người đều làm việc cùng nhau, có mối quan hệ rất tốt nên thoải mái đùa giỡn.

“Các con cũng ăn đi.” Mẹ Tiểu Mạn vừa nói vừa nhìn Diệp Mặc và Lâm Tiểu Mạn chia nhau một miếng dưa hấu, hai người cũng đã ăn xong.

“Cháu vừa mang qua bên mẹ đang xây nhà một trái, cũng đã ăn một ít.” Diệp Mặc nói.

Sau khi hơn chục người ăn xong một quả dưa hấu nặng hơn ba mươi ký, Diệp Mặc lại bổ một quả dưa hấu khác nặng tương tự, mang một nửa qua.

Ăn xong dưa hấu, mọi người ngồi hút thuốc và nghỉ ngơi một lát.

Diệp Mặc tạm biệt mọi người và đi về chỗ cha của mình.

Cha Diệp và Diệp Nhiên đang lái máy xúc làm việc, đào móng nhà.

Bên trang trại chỉ có ba người là cha Diệp, Diệp Nhiên và một người giám sát dự án. Cách đó không xa trong vườn cây ăn trái có rất nhiều người đang thiết lập hệ thống tưới nhỏ giọt.

“Bố, Diệp Nhiên, giám đốc Hướng, chúng ta nghỉ ngơi ăn dưa hấu đi.” Diệp Mặc đỗ xe, lấy dưa hấu ra.

“Ồ, quả dưa hấu này to thật đấy.” Cha Diệp nhìn quả dưa hấu nặng hơn hai mươi cân cười nói: “Có phải con trồng nó trên núi không?”

Dưa hấu được trồng ở sâu trong vườn sầu riêng, rất hẻo lánh và thường không thể đi bộ tới đó được.

“Đây là quả dưa hấu nhỏ.” Diệp Nhiên nói: “Diệp Mặc rất biết trồng dưa hấu, quả lớn nhất nặng hơn hai trăm kg.”

Cha Diệp thấy bọn Diệp Mặc mang theo rất nhiều dưa hấu, ông rửa tay, cắt những quả dưa hấu còn lại ra, thấy dưa hấu không bị hư hại, ông đi ra ngoài và gọi lớn: “Trần Sơn, Trần lão tam, Diệp lão nhị…”

Một quả dưa hấu nặng sáu mươi cân, quả kia nặng hơn 30 kg, cộng thêm một nửa vừa bổ hồi nãy.

“Có chuyện gì vậy?”

Có ba bốn mươi người đang lắp đặt hệ thống tưới nhỏ giọt trong vườn cây ăn quả. Đường Tấn, cha Đường Tấn và cha vợ anh ta đều ở đây…

“Bảo mọi người bỏ việc đang làm lại và nhanh chóng đến đây.” Cha Diệp nói giọng lo lắng: “Mau lên, nhanh lên, xảy ra chuyện rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp lão nhị nghe được giọng điệu của cha Diệp, trong lòng có chút lo lắng, bỏ công việc xuống rồi chạy tới.

Mọi người xung quanh cũng bỏ công việc của mình xuống và chạy tới.

“Nhanh lên.” Cha Diệp cười lớn.

Chú Diệp là người đầu tiên chạy tới, thở hổn hển nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cha Diệp cười nói: “Tôi bảo mọi người lại đây ăn dưa hấu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »