Chương 100: Dưa hấu siêu to

Một khi đã tốt nghiệp đại học sẽ cần phải lấy bằng tốt nghiệp và sau đó thực sự đi theo con đường riêng của mình.Diệp Mặc ở bên ngoài đợi chừng nửa giờ, ba người mới đi ra ngoài.

“Bây giờ có đi ra nhà ga hay không?” Diệp Mặc hỏi.

“Tới đó đi.” Lâm Tiểu Mạn nói.

Sau khi tiễn Hứa Tiểu Lê đến nhà ga, Hứa Tiểu Lê nói lời cảm ơn.

Diệp Mặc khởi động xe rời đi…

Lái xe mấy tiếng trở lại Xuân Thành, anh thả Vương Dung trước cửa nhà mình.

“Hãy để em lái đoạn đường còn lại.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Được rồi, em lái xe chậm thôi.” Diệp Mặc nhường ghế lái cho cô.

Suốt chặng đường hai người không nói chuyện, sáu giờ chiều họ về tới thị trấn Hồng Sơn và ăn tối trong thị trấn.



“Trong khoảng thời gian này anh bận gì à?” Trở lại Cao Sơn Bình, Lâm Tiểu Mạn nói: “Em đã không gặp anh trong vài ngày rồi.”

“Anh làm phân bón nước.”

Phân bón nước cũng là phân bón hoà tan trong nước.

“Ồ, vậy anh làm xong chưa?”

“Chưa.” Hai người xuống xe, Diệp Mặc nắm tay Lâm Tiểu Mạn: “Đội sản xuất còn bận bao nhiêu ngày nữa?”

“Bốn năm ngày nữa sẽ hết việc. Sau đó còn việc hay không thì em không biết.” Lâm Tiểu Mạn theo Diệp Mặc vào phòng khách.

Diệp Mặc ôm Lâm Tiểu Mạn vào lòng: “Làm việc xong em hãy nghỉ ngơi vài ngày, đợi trái cây trên núi được thu hoạch xong lại có việc làm.”

Lâm Tiểu Mạn đến ở cùng nhà dì cả, Diệp Mặc cũng không có giữ cô lại ở lại nhà mình. Ôm Lâm Tiểu Mạn trong ngực hồi lâu, thân thể cô vẫn mềm mại như vậy, như không có xương, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thơm.

Lâm Tiểu Mạn ngượng ngùng nói: “Anh đang làm gì vậy?”

“Anh nhớ em.” Diệp Mặc nói.

“Chúng ta thường xuyên gặp nhau, sao anh lại nhớ em?” Lâm Tiểu Mạn có chút ngượng ngùng ôm lấy cổ Diệp Mặc.

Hai người hôn nhau rất lâu, một lúc sau Lâm Tiểu Mạn đỏ mặt đẩy Diệp Mặc ra, vuốt thẳng chiếc áo sơ mi nhăn nheo của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của cô đỏ bừng và đầy ngượng ngùng.

“Tiểu Mạn.”

Lâm Tiểu Mạn che ngực bằng cả hai tay, cô che giấu sự căng thẳng của mình bằng cách nói lớn giọng: “Anh đang làm gì vậy?”

“Chúng ta…”

“Không.” Lâm Tiểu Mạn biết Diệp Mặc muốn làm gì, người đàn ông này đã có ý nghĩ xấu trong đầu.

“Anh muốn nói là chúng ta kết hôn đi.” Diệp Mặc nói: “Em đã từ nghĩ tới việc kết hôn với anh chưa?”

Lâm Tiểu Mạn cúi đầu, một lúc sau mới khẽ gật đầu: “Anh vẫn còn đang trong thời gian kiểm nghiệm của em…”

Diệp Mặc đi tới, mỉm cười ôm Lâm Tiểu Mạn vào lòng: “Vậy em cứ kiểm tra kỹ một chút.”

“Anh phải đối xử tốt với em hơn.”

“Được.” Diệp Mặc mỉm cười buông Lâm Tiểu Mạn ra, nắm tay cô nói: “Đi, anh đưa em đi ra đây một lát.”

“Đi đâu?”

“Dẫn em đi ăn dưa hấu lớn.”

“Ăn ở đâu?”

“Em tới đó sẽ biết.” Diệp Mặc quay lại phòng bếp để lấy con dao làm bếp và đưa Lâm Tiểu Mạn quay lại chiếc SUV Hongqi, anh ngồi lên ghế lái và khởi động xe.

Làng Hoàng Thổ Pha đã bị thu hồi.

Khi chuyển tới Cao Sơn Bình, Diệp Mặc đem theo toàn bộ cây ăn quả trong vườn, bao gồm cả 80 cây dưa hấu đã trồng trước đó.

Dưa hấu được trồng ở vườn sầu riêng, phía trong cùng.

Những cây sầu riêng đã mọc thêm cành mới, nhưng diện tích mà những nhánh cây mới bao phủ lại rất nhỏ…

Diệp Mặc thỉnh thoảng cũng đi tới khu vực đó.

Cây giống dưa hấu được mua vào tháng 10 năm ngoái, chỉ trước vài ngày anh nhận được tin về việc thu hồi đất.

Giống dưa hấu là giống Quan Long, loại dưa hấu đặc biệt lớn…

Quan Long cũng chia làm nhiều loại, loại dưa hấu Diệp Mặc mua là loại có vỏ màu xanh đen, chín muộn, loại cực lớn.

Diệp Mặc cũng tưới nước linh tuyền cho cây mấy lần, dây dưa hấu phát triển đặc biệt mạnh mẽ.

Để lại một đến hai ba quả trên mỗi thân cây sẽ cho trọng lượng cao.

Thông thường những quả dưa hấu này sẽ chín vài giữa tháng 7.

Nhiệt độ ở đây tương đối nóng, đây cũng là đặc điểm chín muộn, thời gian sinh trưởng hoàn toàn khoảng 120 ngày. Đã 4 tháng trôi qua…

Khi đến khu vực trồng dưa hấu, Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy những quả dưa hấu to hơn của dưa hấu mùa đông, cô ngạc nhiên và nói: “Anh trồng dưa hấu khi nào vậy?”

“Anh đã trồng chúng ngay sau khi anh chuyển tới đây.” Diệp Mặc nói. Những dây leo được trồng từ lúc còn ở Hoàng Thổ Pha, Diệp Mặc đã bón rất nhiều phân hữu cơ.

Lâm Tiểu Mạn chạy tới, đi đến bên một quả dưa hấu lớn, cô đưa tay ra đo chiều dài và đường kính của nó.

Vỏ dưa hấu có màu sẫm hơn, có sọc dọc, hình dạng quả đặc biệt đẹp mắt.

“Dưa hấu của anh trồng quá lớn, em chưa bao giờ thấy quả dưa hấu lớn như vậy.” Lâm Tiểu Mạn gõ vào quả dưa hấu lớn và phát ra âm thanh như tiếng trứng.

Trọng lượng quả trung bình của giống dưa hấu Diệp Mặc mua là 30-40 kg.

Có thể là do được tưới nước Linh Tuyền, trọng lượng của các quả dưa càng được nâng cao.

Quả dưa hấu siêu lớn bên cạnh Lâm Tiểu Mạn có lẽ nặng tới 200kg.

“Quả dưa bên cạnh em còn chưa chín, đừng vặt nó.” Diệp Mặc đi tới nắm tay cô đi vào trong.

Có 30 quả dưa hấu siêu to, đây là một cây dưa hấu có một quả…

Có 20 cây ở phía sau là một cây có hai quả.

Những dây dưa hấu có hai quả cũng khá lớn, mỗi quả nặng từ 80 đến 100 kg. Những quả dưa hấu này cũng chưa chín.

30 cây dưa ở phía bên trong, mỗi dây cho ba đến bốn quả.

Trọng lượng của những quả dưa ở cây cho nhiều quả khoảng năm mươi đến tám mươi kg.

Diệp Mặc đi tới gõ thử quả dưa, chọn hết những quả xung quanh, nghe tiếng động, chỉ có khoảng sáu quả dưa chín nên anh hái hết.

Tất cả đều là những cây dưa cho bốn quả trên một dây. Quả lớn nhất nặng khoảng sáu mươi kg, những quả còn lại nặng hơn ba mươi kg.

“Quả dưa hấu lớn như vậy có ngọt không?” Lâm Tiểu Mạn đang chật vật ôm một quả dưa hấu nặng hơn ba mươi kg nói.

“Hẳn là rất ngọt.” Diệp Mặc nói: “Lát nữa em ăn thử một chút sẽ biết.”

Sau khi chất dưa hấu lên xe, Diệp Mặc khởi động xe xuống núi, dừng lại trước cửa nhà dì cả Lâm Tiểu Mạn: “Gửi cho dì cả Vân một trái.”

“Được rồi.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu, nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc tự giác xuống xe, nhặt một quả dưa hấu nặng hơn ba mươi kg đi tới cửa: “Dì Vân!”

Một lát sau, dì cả Vân đi ra ngoài.

“Dì ơi, cháu có một quả dưa hấu lớn cho dì.” Lâm Tiểu Mạn cười nói.

Vân Tú Chi cười: “Dưa hấu mua ở đâu mà to như vậy?”

“Đây là dưa hấu Diệp Mặc tự trồng.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Chúng cháu phải lên núi, không vào nhà ngồi được.”

“Được.”

“Dì cả, bọn cháu đi trước.” Diệp Mặc nói.

Dì Vân nhìn họ lái xe rời đi rồi nang theo quả dưa hấu vào nhà.

Khi hai người lên núi, ngôi nhà của cha mẹ Diệp Mặc đã đổ mái và đang được sơn tường. Mẹ Diệp đang nhìn lại đây…

“Mẹ!” Diệp Mặc gọi lớn.

“Dì.”

“Sao đến đây sớm vậy?” Mẹ Diệp mỉm cười nói.

“Dưa hấu ở nhà chín rồi, con hái một ít mang qua cho mọi người giải khát.” Diệp Mặc ôm một quả dưa hấu nặng hơn 30 kg đi vào nhà.

Mẹ Diệp gọi các công nhân đang làm việc và bảo họ nghỉ ngơi ăn dưa hấu.

Chỉ có năm người làm việc ở đây.

Diệp Mặc cắt dưa hấu thành từng miếng, đưa cho mỗi người một miếng lớn: “Mọi người ăn thử xem có ngọt hay không.”

Vỏ dưa màu xanh nhạt được bao phủ bởi những dải màu xanh đậm không đồng đều, màu sắc tươi sáng rất đẹp.

Vỏ dưa hơi dày và phần thịt bên trong có màu đỏ.

Người đầu tiên nếm thử cười nói: “Ngọt, rất ngọt.”

Diệp Mặc và Lâm Tiểu Mạn cũng nếm thử, thịt giòn, mọng nước, hàm lượng đường rất cao. Bên trong hạt dưa đã chuyển thành màu đen.

Quả dưa quả thực rất ngọt.

Kết cấu tinh tế và giòn, có thể so sánh với dưa hấu hảo hạng.

Ăn dưa hấu xong, Diệp Mặc nói: “Mẹ, con mang một ít dưa qua cho bố mẹ Tiểu Mạn.”

Mẹ anh gật đầu: “Dưa hấu chín không nhiều, con mang qua đó nhiều một chút.”

“Trên xe còn bốn quả nữa.”