Chương 99: Tiên nữ nhỏ

Lâm Tiểu Mạn tức giận Diệp Mặc…Diệp Mặc cư nhiên lại nhìn người phụ nữ khác.

Sau khi ăn khuya và trở về khách sạn, Lâm Tiểu Mạn và Vương Dung trở về phòng.

“Cậu tức giận à?” Vương Dung nói.

“Có một chút.”

“Do Diệp Mặc lén nhìn cô gái đi tất đen?”

“Ừ.” Lâm Tiểu Mạn nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta đã có tuổi rồi mà vẫn để bị cám dỗ sao?”

“Mười người đàn ông, bất kể tuổi tác, việc nhìn trộm vào chân và nhìn trộm ngực phụ nữ đều là bản năng của họ… Nếu cậu nhìn thấy một anh chàng đẹp trai có cơ bụng sáu múi lộ ra ngoài, cậu có thể cưỡng lại việc nhìn lại họ lần thứ hai không?” Vương Dung mỉm cười nói, lấy ra chiếc túi đựng váy cô ấy vừa mới mua và mặc thử.

“Dù vậy thì anh ấy cũng không được nhìn trộm những người phụ nữ khác khi đi mua sắm với mình.”

“Vì cậu không mang tất đen.”

“Chiết tiệt.” Lâm Tiểu Mạn lấy ra đôi tất đen cô vừa mua.

Diệp Mặc trở về phòng trực tiếp nằm xuống giường, anh lái xe gần như cả ngày, đi loanh quanh mấy tiếng đồng hồ, anh cảm thấy mệt mỏi hơn là làm việc.

Anh thấy buổi chiều mình không nên nhìn lén những cô gái đi tất đen, hơn nữa anh lại bị Lâm Tiểu Mạn bắt quả tang.

Diệp Mặc nghĩ mình có nên xin lỗi Lâm Tiểu Mạn không?

Nhưng Lâm Tiểu Mạn và Vương Dung lại ở cùng phòng…

Diệp Mặc suy nghĩ rất lâu mới gửi tin nhắn: “Em ngủ chưa?”

“Chưa…”

Chờ hồi lâu, Lâm Tiểu Mạn tiếp tục nhắn lại: “Anh ngủ chưa? Có chuyện gì không? Chúng ta nói chuyện đi.”

“Không có gì, em đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.” Diệp Mặc nghĩ đến việc xin lỗi nhưng lại cảm thấy mình không làm gì sai. Anh cũng không phải làm gì quá đáng, chỉ là nhìn vào đôi chân của người phụ nữ khác.

Nếu anh xin lỗi, có vẻ giống như anh đang thực sự làm điều gì đó có lỗi.

Ngày hôm sau.

Bảy giờ sáng Diệp Mặc tỉnh dậy, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Tiểu Mạn: “Em dậy rồi à?”

“Anh dậy rồi à?”

“Mấy giờ chúng ta xuất phát?”

“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi ngay, thu dọn xong sẽ gọi lại cho anh.”

Diệp Mặc đọc tin nhắn xong liền xoay người ngủ tiếp.

Quả nhiên, lúc Lâm Tiểu Mạn và Vương Dung thu dọn xong đồ đạc thì đã hơn tám giờ.

Vương Dung mặc một chiếc váy kiểu Hồng Kông, phần thân trên có cổ chữ V màu đen, phần thân dưới mặc váy dài kaki và đi giày cao gót.

Lâm Tiểu Mạn mặc váy công chúa dài tay màu trắng và đi giày cao gót. Đó là một chiếc váy đẹp, nhưng có cảm giác cô ấy không hợp khi mặc chiếc váy đó.

“Trông có ổn không?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Anh cảm giác hơi khó chịu.” Diệp Mặc lắc đầu.

Khi lần đầu gặp Lâm Tiểu Mạn, cô có thân hình gợi cảm. Sau khi lái máy xúc hơn một tháng, Lâm Tiểu Mạn vẫn có khuôn mặt đầy đặn…

Chiếc váy này thật nữ tính.

Khi Lâm Tiểu Mạn mặc nó, vòng eo của cô ấy trông đặc biệt thon thả, và khi kết hợp với khuôn mặt trẻ con của cô ấy, nó có cảm giác thật trẻ trung.

“Mình còn nói cậu mặc bộ này không đẹp.” Vương Dung nói.

Không phải là nhìn không đẹp, chỉ là nó mang lại cho người khác cảm giác hơi khó tả mà thôi.

Lâm Tiểu Mạn hiện đã giảm cân và trông giống như tiên nữ, cả người cô toát ra vẻ nữ tính, có chút cổ tích…

Khi cô mặc một bộ váy sang trọng, cảm giác rất không phù hợp, nhưng thật sự thì nó vẫn rất đẹp.

“Vậy để tôi về thay đồ đi.” Lâm Tiểu Mạn nhìn vào gương, cảm giác kỳ quái.

Diệp Mặc và Vương Dung đợi ở bên ngoài một lúc, Lâm Tiểu Mạn sau khi thay quần áo đi ra mặc một chiếc áo phông trắng cùng một chiếc váy hoa tươi tắn phù hợp, trông cô giống như một nàng tiên nhỏ.

“Thế nào?”

“Trông rất đẹp.” Diệp Mặc cười nói: “Em nên đổi thành một đôi giày bình thường.”

“Em không muốn.”

Đây là đôi giày cao gót đầu tiên Lâm Tiểu Mạn mua, đêm qua cô đã tập đi nó rất lâu.

Diệp Mặc nhặt đồ của mình rồi đi theo hai cô gái xuống tầng dưới, trả phòng và rời khỏi khách sạn.

“Chỉ là đi lấy bằng tốt nghiệp thôi, không phải là tham gia một cuộc thi sắc đẹp đâu. Hai người ăn mặc đẹp như vậy để làm gì?” Diệp Mặc phàn nàn.

“Đi lấy bằng tốt nghiệp sẽ gặp các bạn cùng lớp, mọi người sẽ ngầm so sánh mình với đối phương. Vì vậy cần phải ăn mặc đẹp và gây ấn tượng với mọi người.” Lâm Tiểu Mạn nói, cô cảm giác chân của mình bắt đầu đau.

Giày cao gót của cô ấy rất đẹp nhưng hơi khó đối với những người lần đầu đi giày cao gót.

Ba người đi bộ đến bãi đậu xe và lên xe.

“Cậu đang đi giày cao gót, làm thế nào để cậu có thể đi bộ vũng vàng như vậy?” Lâm Tiểu Mạn đã thay đôi giày cao gót của cô thành đôi giày trắng.

“Cậu phải mang nó thường xuyên và cậu sẽ quen với nó. Khi mình mới bắt đầu đi giày cao gót, mình cũng giống như cậu bây giờ.” Vương Dung nói: “Muốn nổi bật trước mặt người khác, cậu phải chịu đựng đau khổ ở bên trong.”

“Đọc cho anh địa chỉ trường em.” Diệp Mặc nói.

“Chúng ta đến ga phía Đông đón người trước.” Lâm Tiểu Mạn cầm điện thoại di động nói.

“Đón ai?”

“Anh không biết cô ấy.” Lâm Tiểu Mạn nói; “Bạn cùng lớp đại học cũng là bạn thân nhất của em, Hứa Tiểu Lê.”

Diệp Mặc lái xe đi đến nhà ga phía Đông, Hứa Tiểu Lê đang đợi ở bên ngoài.

Khi thấy cô ấy, anh tự hỏi có phải tất cả người đẹp hiện nay đều thích chơi cùng nhau không?

Hứa Tiểu Lê cũng khá xinh đẹp, cao ráo, đeo kính, để tóc dài… rất thanh lịch.

Tuy cô ấy không đẹp bằng Lâm Tiểu Mạn nhưng đẹp hơn Vương Dung rất nhiều.

“Cậu đến đây một mình sao? Bạn trai của cậu đâu?” Lâm Tiểu Mạn hỏi khi cô dẫn Hứa Tiểu Lê ra xe.

“Chúng mình chia tay rồi.” Hứa Tiểu Lê nói.

“Hai người quen nhau từ năm nhất, sao có thể nói chia tay là chia tay được?”

“Sau khi tốt nghiệp đại học chia tay và đi theo con đường riêng bà chuyện bình thường.” Hứa Tiểu Lê nhìn không vui lắm, hiển nhiên là cô không muốn nói tới chuyện này.

Lâm Tiểu Mạn tiếc nuối: “Đáng tiếc, mối quan hệ bốn năm…”

Diệp Mặc ho khan nói: “Bây giờ chúng ta đến trường học?”

“Ừ.” Lâm Tiểu Mạn nói cho Diệp Mặc địa chỉ liền ý thức được không nên hỏi quá nhiều.

“Bạn trai của cậu à?” Hứa Tiểu Lê nhẹ giọng hỏi.

Lâm Tiểu Mạn nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi, cậu không có bạn trai trong bốn năm học ở trường. Vậy thì hai người chỉ có thể hẹn hò khi cậu đã ra trường, hai người gặp nhau như thế nào?” Hứa Tiểu Lê mỉm cười nói với Lâm Tiểu Mạn.

“Xem mắt.” Vương Dung cười nói: “Họ gặp nhau trong một buổi xem mắt, và quá trình gặp nhau khá quanh co…”

Hứa Tiểu Lê biểu hiện rất kỳ lạ, Tiểu Mạn lại thực sự đi xem mắt?

Ở trường đại học có khá nhiều chàng trai theo đuổi Lâm Tiểu Mạn, nhưng cô đều từ chối tất cả một cách dứt khoát. Sau khi ra trường, cô ấy lại thực sự hẹn hò với một người đàn ông qua xem mắt.

“Xem mắt thì cũng đâu có sao? Đó là số phận đã an bài cho chúng tôi.” Diệp Mặc nói với Vương Dung.

“Tôi đâu có nói là không tốt.” Vương Dung nói: “Anh có biết anh chàng đẹp trai nào còn độc thân không? Giới thiệu cho tôi một người đi, tôi sẽ đi xem mắt.”

Diệp Mặc lắc đầu.

Chỉ còn một người duy nhất, Trần Thần.

Trần Thần không phải người xấu, cậu ta khá tốt.

Diệp Mặc có thể nhìn ta, Trần Thần có vẻ thích Diệp Nhiên. Trước đó, lúc Diệp Mặc và Diệp Nhiên lái máy xúc, Trần Thần không có vấn đề gì cũng hay chạy tới chỗ họ.

Diệp Nhiên dù sớm hay muộn cũng sẽ kết hôn nhưng cô phải sẵn sàng và thích điều đó.

Dù sao Diệp Mặc đối với Trần Thần cũng có thiện cảm. Sẽ thật tuyệt nếu cậu ấy là em rể của anh, mọi người đều đã quen biết nhau từ lâu.

Trong số những người đàn ông tử tế mà Diệp Mặc biết, chỉ có Trần Thần là còn độc thân.

Nghe Vương Dung muốn tìm đối tượng, Lâm Tiểu Mạn liền nghĩ ngay tới Trần Thần.

Nhưng Trần Thần có vẻ thích Diệp Nhiên…

Không ai có thể che giấu tình cảm của mình dành cho đối phương. Khi bạn thích một ai đó và người bạn thích xuất hiện, ánh mắt của bạn sẽ vô tình tập trung vào người đó…