Chương 98: Mua sắm

Diệp Mặc đi tắm, sấy tóc rồi đi gõ cửa phòng Lâm Tiểu Mạn.“Chúng ta ra ngoài ăn đi.” Diệp Mặc nói.

“Ừ.” Lâm Tiểu Mạn tự nhiên nắm lấy tay Diệp Mặc.

Vương Dung đi cùng nói: “Mình ở đây, cậu có thể kiềm chế không hành hạ cẩu độc thân không?”

“Mình sẽ làm cậu đau mắt, cẩu độc thân ạ.” Lâm Tiểu Mạn cười nói: “Muốn ăn gì mình cũng mời cậu.”

“Mình sẽ mời hai người bữa này, mình đi nhờ xe của hai người tới đây và Diệp Mặc đã trả tiền phòng.” Vương Dung nhìn đồng hồ: “Chỉ mới hơn bốn giờ thôi… Đi thôi, mình biết gần đây có một quán lẩu rất ngon, chúng ta tới đó ăn lẩu.”

Vương Dung vốn muốn nói rằng vẫn còn sớm, cô có thể tuỳ tiện ra ngoài ăn cơm rồi đi ra ngoài để tìm thứ gì đó hay ho vào buổi tối. Nhưng đột nhiên cô nghĩ hôm nay là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc…

“Mùa hè cậu có muốn ăn lẩu không?”

“Mùa hè nên ăn lẩu là tốt nhất.” Lâm Tiểu Mạn nói.

Tiệm lẩu cách trường học không xa, ngay trong khu vực thị trấn đại học.

Vương Dung dẫn hai người bọn họ đi vào ngõ nhỏ, đi tới một quán lẩu nhìn có vẻ khá cũ kỹ.

Lẩu dê ở đây rất nổi tiếng.

Nồi lẩu có ba ngăn, có nước lẩu trong, nước lẩu đỏ và nước lẩu trắng.

Vương Dung đi tới gọi đồ ăn và nước uống, sau đó đi tới ngồi xuống nói: “Ăn tối xong mình sẽ về khách sạn, không quấy rầy buổi tối của hai người các cậu.”

Diệp Mặc nắm tay Lâm Tiểu Mạn cười nói: “Cám ơn.”

Lâm Tiểu Mạn ngượng ngùng tát anh một cái nói: “Ăn tối xong chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé.”

Vương Dung lắc đầu thật mạnh.

“Chúng ta đi cùng nhau nhé, đã hơn một tháng rồi mình không gặp nhau, muốn gặp nhau cũng không dễ dàng gì.” Lâm Tiểu Mạn nhìn Diệp Mặc nói: “Mình muốn gặp anh ấy thì dễ hơn rồi, ngày nào cũng có thể gặp nhau.”

“Hôm nay là lễ tình nhân của Trung Quốc.” Diệp Mặc thấp giọng nói.

“Lễ tình nhân của Trung Quốc có chuyện gì vậy? Anh muốn cầu hôn em à?”

“Được rồi, cưới anh đi.”

“Anh không có nhẫn, cho nên em sẽ không đồng ý.”

Vương Dung ôm mặt: “Tôi no rồi, tôi no thật rồi… Làm ơn đừng rải thức ăn cho chó nữa, tôi sắp no rồi.”

Hương vị của quán lẩu xưa quả thực rất ngon.

Nước lẩu trong, tươi và có vị ngọt của rau củ, nước lẩu trắng có mùi thơm và vị đậm đà, nước lẩu đỏ vừa cay vừa thơm…

Ba người Diệp Mặc ăn bảy đĩa thịt cừu béo ngậy, còn ăn thêm một ít món chay.

Ăn xong, Diệp Mặc đang đinh thanh toán thì Vương Dung ngăn cản, vội vàng tính tiền, đi ra ngoài nhìn Lâm Tiểu Mạn nói: “Được rồi, mình về khách sạn ngủ, cậu có thể quay lại sau… hoặc không quay lại cũng không sao.”

Vương Dung bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Lâm Tiểu Mạn trừng mắt nhìn Vương Dung: “Cùng mình đi mua sắm, nếu không mình sẽ tức giận.”

Vương Dung bất đắc dĩ nhìn Diệp Mặc…

“Cùng đi đi, cừu nhỏ và tôi ngày nào cũng gặp nhau, ngày nào cũng là lễ tình nhân.” Diệp Mặc nói.

“Tạo cơ hội cho anh…” Vương Dung chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Tiểu Mạn tóm lấy.

Gần đó không có gì để tham quan nên anh lái xe đưa hai người họ đến Thái Cổ Lý.

Có rất nhiều địa điểm chụp ảnh đường phố ở Thái Cổ Lý, nơi tụ tập của nhiều mỹ nam, mỹ nữ.

Quê của Diệp Mặc ở Hoa Thành, cách Thành Đô rất xa. Lớn lên như vậy, Diệp Mặc mới đến Thành Đô một lần, thăm đường Xuân Hi…

Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc đến Thái Cổ Lý.

Thái Cổ Lý và đường Xuân Hi rất gần nhau.

Ở đây có rất nhiều mỹ nữ, tất cả đều ăn mặc rất đẹp, khoe đôi chân dài và mang tất đen…

“Người đàn ông của cậu đang nhìn trộm cô gái mang tất đen.” Vương Dung chọc Lâm Tiểu Mạn, chỉ cô ấy.

Lâm Tiểu Mạn quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi đá anh: “Trông có đẹp không?”

“Cái gì nhìn đẹp?” Diệp Mặc giả ngu.

“Tất đen.”

“Anh không nhìn tất đen.” Diệp Mặc lắc đầu.

“Nói thật cho em.”

“Trông không đẹp.”

“Trông không đẹp mà anh vẫn nhìn?” Lâm Tiểu Mạn kéo nắm đấm: “Không được phép nhìn người phụ nữ khác, nếu không em sẽ đấm sưng mắt anh.”

“Anh không nhìn…”

“Đồ cứng đầu.” Lâm Tiểu Mạn khịt mũi: “Anh đừng nhìn nữa.”

Người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của tất đen.

Nhìn theo đôi chân đi tất đen, đây thực sự không phải cố ý, hoàn toàn là bản năng.

“Tôi cũng thích ngắm phụ nữ đi tất đen.” Vương Dung nhìn Diệp Mặc cười nói.

Diệp Mặc cúi đầu nhìn xuống đất, trong lòng như trời sập, anh không để ý tới Vương Dung.

Vương Dung lại nói: “Đôi chân của Cừu nhỏ này thằng và dài, nếu anh thích thì để cô ấy mặc cho anh xem.”

“Mình sẽ gϊếŧ cậu.”

Diệp Mặc nhìn Lâm Tiểu Mạn, rồi lại nhìn xuống chân cô ấy, anh liếc thấy cửa hàng đồ lót bên cạnh.

Vương Dung tuyệt vời đến mức kéo Lâm Tiểu Mạn đi vào cửa hàng đồ lót nữ.

Diệp Mặc hé miệng, hai người này… Chắc không sao đâu.

Diệp Mặc ở bên ngoài đợi rất lâu, hai người Vương Dung và Lâm Tiểu Mạn mới đi ra.

Lâm Tiểu Mạn nang theo hai túi đồ khá lớn.

“Em mua cái gì thế?” Diệp Mặc hỏi.

“Đồ ngủ.” Lâm Tiểu Mạn nhanh chóng trả lời anh cho có lệ, mặt có chút đỏ.

Vương Dung thấp giọng nói: “Balenciaga.”

Lâm Tiểu Mạn sắc mặt đỏ bừng, rất đáng yêu nhưng cô lại làm ra vẻ mặt dữ tợn, thái độ cứng rắn: “Cậu… thành thật cho mình.”

Ba người đi thẳng từ đường phố đến một trung tâm mua sắm lớn.

Diệp Mặc chọn mua một chiếc áo sơ mi giản dị và một chiếc quần tây bình thường.

Diệp Mặc có thân hình cân đối, mặc áo sơ mi bó sát cũng có thể cảm nhận được cơ ngực của anh. Diệp Mặc thay quần áo trong phòng thay đồ rồi đi ra ngoài, Lâm Tiểu Mạn không khỏi nhìn lại lần thứ hai…

“Trông có ổn không?” Diệp Mặc quay người lại.

“Trông có vẻ ổn.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu.

Vương Dung hai mắt cũng trợn to, cô chờ Diệp Mặc quay lại phòng thay đồ liền nói: “Diệp Mặc mặc sơ mi đẹp trai như vậy, anh ta có cơ bụng sao?”

Lâm Tiểu Mạn gật đầu.

Lâm Tiểu Mạn phải công nhận dung mạo và dáng người của Diệp Mặc quả thực rất đẹp.

Cơ bắp trên người Diệp Mặc rất vừa phải, trước đây anh từng mặc vest, trông đặc biệt phong cách. Không ngờ anh mặc áo sơ mi lại càng đẹp trai hơn.

“Cậu cần phải để mắt hơn tới người đàn ông của mình. Vừa rồi lúc đi trên đường có rất nhiều cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh ta.” Vương Dung thấp giọng nói.

“Mình cũng xinh đẹp, được thôi.” Lâm Tiểu Mạn không vui nói.

“Người đàn ông của cậu không chỉ đẹp trai, nhìn ấy ta còn có vẻ rất giàu có. Những người đàn ông như vậy đặc biệt có sức hấp dẫn với phụ nữ, mình sẽ không lừa dối cậu đâu.” Vương Dung nói.

Diệp Mặc mua một bộ quần áo.

Quần áo mua ở cửa hàng thực tế có vẻ đắt hơn một chút so với quần ái mua trực tuyến.

Lâm Tiểu Mạn thích đến các cửa hàng mua trực tiếp, Diệp Mặc đã biết điều này từ lần cuối cùng anh cùng Lâm Tiểu Mạn và bố mẹ cô ấy đến trung tâm thương mại mua sắm ở Xuân Thành.

Diệp Nhiên có vẻ cũng vậy.

Anh đoán, phụ nữ thích ghé thăm các cửa hàng thực tế.

Ba người lang thang đến tối mịt, Diệp Mặc có chút mệt mỏi.

Lâm Tiểu Mạn cũng rất năng động, nhìn bộ dáng Vương Dung, cô ấy cũng có chút mệt mỏi.

Nguyên nhân chủ yếu hẳn là do Vương Dung không có nhiều tiền, sau khi đi mua sắm cả buổi chiều, cô ấy đã mua được một chiếc váy.

Ngoài việc mua hai túi đồ trong cửa hằng đồ lót, Lâm Tiểu Mạn còn mua vài bộ quần áo. Phong cách của cô đã thay đổi từ váy công chúa dễ thương sang phong cách quý cô thanh lịch và trưởng thành. Lâm Tiểu Mạn cũng mua một đôi giày cao gót…

Họ bước ra khỏi cửa hàng và lên xe ở bãi đậu xe.

“Em mua giày cao gót thì đi có được không?” Diệp Mặc nói. Giày cao gót có thoải mái khi mang không?

Diệp Mặc chỉ là lo lắng giày cao gót mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng khi mang vào chắc chắn không thoải mái.

“Anh đừng coi thường em, bây giờ dm không biết cách đi chúng, nhưng em có thể học cách đi nó được không?” Lâm Tiểu Mạn tức giận nói.

Diệp Mặc tự hỏi không biết anh lại xúc phạm cô ấy ở đâu nữa?

Diệp Mặc nhớ lại lúc buổi chiều đi dạo trên đường, hình như anh bị bắt gặp đang lén lút nhìn trộm một cô gái đi tất đen, thời gian còn lại anh cũng không chọc tức cô.