Chương 97: Bạn thân

Lâm Tiểu Mạn hôm nay ăn mặc rất đẹp.Cô ấy cũng đã cắt tóc, mái tóc ngắn ban đầu rất xấu, không biết là cô ấy tự cắt hay thuê thợ cắt không có tâm.

Lần này mái tóc của cô được cắt tỉa rất đẹp.

“Cừu nhỏ, cậu ở đâu?” Vương Dung gửi tin nhắn thoại qua Wechat cho Lâm Tiểu Mạn.

“Chúng mình sắp ra khỏi đường cao tốc rồi, đừng vội.”

“Nhanh lên, mình chờ cậu lâu lắm rồi.”

Ban đầu Diệp Mặc khá mong chờ và hào hứng với chuyến đi này, nghĩ rằng tối hôm đó anh nhất định sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở một khách sạn năm sao và thuê một căn phòng rộng rãi sang trọng. Nhưng khi biết mình phải đi đón Vương Dung, Diệp Mặc liền biết suy nghĩ nhỏ ở trong lòng anh sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, hai người liền đi thẳng đến làng của Lâm Tiểu Mạn và đón Vương Dung.

Lâm Tiểu Mạn và Vương Dung học cùng trường đại học, khác khoa.

Hai người ngồi ở ghế sau và bắt đầu trò chuyện.

“Làm việc ở nhà máy nước có thoải mái không?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Thoải mái, mình chỉ kiểm tra chất lượng nước mỗi ngày thôi. Công việc rất nhàn nhã, chỉ là trong thời gian thực tập lương không cao, được hơn ba ngàn một tháng. Còn cậu thì sao?” Vương Dung nhìn Diệp Mặc.

“Tôi đang lái máy xúc.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Lái máy xúc, chẳng trách…” Vương Dung nắm lấy tay Lâm Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn cau mày: “Cậu đang nói gì vậy?”

“Lái máy xúc có khó không?”

“Không khó đâu.” Lâm Tiểu Mạn mỉm cười.

“Sao anh có thể để Tiểu Mạn lái máy xúc?” Vương Dung nói với Diệp Mặc, cô không hề tức giận với Lâm Tiểu Mạn.

“Lái máy xúc, sao vây?” Diệp Mặc khó hiểu.

Lâm Tiểu Mạn có chút kinh ngạc trước phản ứng của Vương Dung: “Cậu sao vậy?”

“Cậu tìm giúp mình công việc hiện tại, nhưng cậu lại đi lái máy xúc.” Vương Dung có chút xấu hổ, cảm giác như mình lấy đi công việc của Lâm Tiểu Mạn. Đặc biệt là lúc hai người nắm lấy tay nhau, cô cảm thấy trên tay Lâm Tiểu Mạn có vết chai…

Vương Dung đặc biệt thấy khó chịu và có lỗi.

Lâm Tiểu Mạn không nói lên lời: “Mình lái máy xúc, nó khá tốt.”

“Tay cậu thô ráp.”

“Có một chút.” Lâm Tiểu Mạn nhìn vào tay cô ấy: “Không sao, mình thấy chúng vẫn trắng và mềm.”

Trước đây ngày nào Lâm Tiểu Mạn cũng chỉ học và chơi, chưa bao giờ làm việc nặng, bây giờ tay bị chai là chuyện bình thường. Ngay cả khi lái xe hơn một tháng, lòng bàn tay cũng sẽ trở nên thô ráp.

Sau khi nghỉ ngơi một thời gian sẽ khôi phục trở lại.

“Cậu lái máy xúc được bao lâu rồi?”

“Hơn một tháng, có chuyện gì vậy?”

“Cậu muốn tiếp tục lái máy xúc à?” Vương Dung nói: “Cậu đang muốn làm gì vậy? Cậu cũng tốt nghiệp một trường đại học trọng điểm mà không ra ngoài tìm việc sao?”

Lâm Tiểu Mạn mỉm cười nói: “Cậu cảm thấy có lỗi với mình vì làm việc ở nhà máy nước thay mình à?”

“Ừ.”

“Mình sống tốt hơn những gì cậu đang nghĩ, vì vậy cậu không cần cảm thấy có lỗi với mình.” Lâm Tiểu Mạn tức giận nói.

Vương Dung há miệng, không biết phải trả lời thế nào nên thấp giọng nói: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Lâm Tiểu Mạn cười nói: “Cậu có bạn trai à? Mình có, hehe…”

“Thật quá đáng, mình thực sự thông cảm cho cậu…”

“Đừng lo lắng cho mình, mình đang sống một cuộc sống tốt đẹp…” Lâm Tiểu Mạn cũng cảm thấy Vương Dung đã làm câu chuyện đi quá xa và không biết có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.

“Công việc ở nhà máy nước thật sự rất tốt, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, nếu không có chuyện gì xảy ra, tháng sau mình có thể trở thành nhân viên chính thức.” Vương Dung cúi đầu, vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Ở nơi nhỏ bé của họ, làm việc tại nhà máy nước có lẽ là một trong những công việc tốt nhất.

Sau khi tốt nghiệp ra trường, Vương Dung đã đi phỏng vấn rất nhiều, nhưng công việc nào cô ấy thích cũng không được ưu ái. Thật sự là không dễ để tìm được một công việc tốt.

“Sau khi trở thành nhân viên chính thức sẽ nhận được bao nhiêu tiền mỗi tháng?” Lâm Tiểu Mạn mỉm cười nói.

“Khoảng 5.00 sau thuế, còn có năm bảo hiểm và một quỹ. Làm việc lâu dài, lương sẽ tăng lên…”

“Lâm Hạ Lâm đã làm việc ở nhà máy nước được bốn năm năm. Mức lương sau thuế của anh ấy hình như chỉ khoảng 7.000.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Ừ.”

Lâm Tiểu Mạn trợn mắt: “Cậu, một người kiếm được ba đến năm nghìn một tháng đến đây để cảm thấy có lỗi với mình, người kiếm được hai mươi nghìn một tháng? Có vẻ cậu nghĩ quá nhiều rồi.”

Ah ~.

Vương Dung nhìn Lâm Tiểu Mạn, lương tháng 2 vạn?

Vương Dung khi nắm lấy tay Lâm Tiểu Mạn, cảm thấy lòng bàn tay của Lâm Tiểu Mạn có chút thô ráp, sau đó cảm thấy có lỗi khi nhận lấy công việc đáng lẽ ra là của cô ấy.

Theo cô nghĩ, công việc ở nhà máy nước thật sự rất tốt, khó mà tìm được một công việc nào tốt hơn nhà máy nước ở Xuân Thành. Cho nên cô mới cảm thấy có lỗi…

Nhìn vẻ mặt của Vương Dung, Lâm Tiểu Mạn có chút đắc ý.

Lâm Tiểu Mạn mới tốt nghiệp đại học, cô ấy chưa bao giờ làm công việc nặng nhọc, hơn nữa cô ấy lại là phụ nữ…

Cô ấy còn phải lái máy xúc vào mùa hè, quả thực rất mệt mỏi và vất vả. Lâm Tiểu Mạn cũng đã nghĩ đến việc không lái máy xúc nữa nhưng nhìn đến số tiền có thể kiếm được. Cô nghiến răng kiên trì một lúc rồi cũng quen.

Phải có thời kỳ thích ứng khi chuyển từ giai đoạn này sang giai đoạn khác.

Vương Dung im lặng, nghĩ đến thái độ vừa rồi của cô với Diệp Mặc: “Vừa rồi, tôi xin lỗi.”

“Cậu đang xin lỗi ai vậy?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Người đàn ông của cậu.”

“Không sao đâu.” Diệp Mặc cười nói: “Tôi là bạn trai của Tiểu Mạn, tôi thấy có lỗi với cô ấy hơn cô.”

Trên đường đi không có gì để nói, bầu không khí trở nên ngột ngạt, có chút buồn tẻ.

Diệp Mặc tập trung lái xe, hơn sáu tiếng mới đến Thành Đô, anh tìm một khách sạn năm sao, đỗ xe rồi đi đến quầy lễ tân.

Nhân viên tiếp tân nhìn Diệp Mặc, sau đó nhìn Lâm Tiểu Mạn và Vương Dung: “Anh muốn đặt hai phòng?”

“Hai.” Đám người Diệp Mặc lấy chứng minh thư ra đăng ký rồi lấy hai phòng nghỉ có cửa đối diện nhau.

Lái xe hơn sáu tiếng, Diệp Mặc rất mệt mỏi.

“Anh lên lầu tắm rửa, hai người về phòng nghỉ ngơi một lát rồi ra 2 ăn.”

“Được.” Lâm Tiểu Mạn nắm tay Vương Dung đi theo Diệp Mặc lên lầu.

Diệp Mặc đi vào phòng.

Lâm Tiểu Mạn và Vương Dung đi trở về phòng…

Vương Dung lúc này rất xấu hổ: “Ừm, bạn trai của cậu đang tức giận phải không?”

“Anh ấy không keo kiệt như vậy.” Lâm Tiểu Mạn cũng không vui và nói: “Là cậu đó, cứ yên tâm làm việc ở nhà máy nước đi, mình bên này rất tốt.”

Vương Dung lúng túng nhìn căn phòng: “Đây là khách sạn năm sao, lần đầu tiên mình được ở căn phòng sang trọng như vậy, khá tốt.”

“Nó khá rộng rãi.” Lâm Tiểu Mạn đi đến bên cửa sổ, họ ở trong một căn phòng trên tầng cao, bên ngoài cũng có những toà nhà cao hơn tầm nhìn.

Khách sạn năm sao đang vào mùa thấp điểm nên sau khi giảm giá chỉ còn hơn 400 nhân dân tệ một phòng. Cũng có những cái rẻ hơn và tất nhiên cũng có những khách sạn đắt tiền hơn.

“Mình theo cậu tới đây có làm phiền cậu không?” Vương Dung mỉm cười, nằm xuống giường nhìn Lâm Tiểu Mạn.

“Cậu cũng biết điều đó?”

“Vậy… bây giờ mình đi có được không?”

Lâm Tiểu Mạn trợn mắt nói: “Cậu và bạn trai cũ, người nhanh nhất thì quen nhau bao lâu và quan hệ tìиɧ ɖu͙©?”

“Khoảng một tháng. Cái gì, hai người còn chưa ở chung sao?”

“Chưa. Cảm giác thế nào?” Lâm Tiểu Mạn có chút ngượng ngùng hỏi.

“Chắc chắn là tốt rồi, tất nhiên là thoả mãn rồi… Nhân tiện, cậu vẫn còn là trinh nữ phải không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì vậy?” Lâm Tiểu Mạn nhìn Vương Dung: “Mình không giống cậu. Lần đầu tiên của mình, mình phải để việc đó cho chồng mình. Nói thật, cậu cần phải nghiêm túc hơn trong chuyện đó và chấp nhận tính khí của đối phương. Cậu đã có vài người bạn trai ở trường đại học…”

“Không có lúc nào là mình không nghiêm túc, nhưng cuối cùng, nếu chúng mình không thể đi cùng nhau, mình cũng chẳng thể làm gì được.”

“Mình lười nói chuyện với cậu. Đôi khi, cậu…”

Hai người phụ nữ ở cùng nhau, trò chuyện về những vấn đề riêng tư này, họ thực sự không cảm thấy ngượng ngùng hay thiếu kiên nhẫn.