Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 95: Bùa ngưng tụ nước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi rời khỏi vườn cây ăn trái của Đường Tấn, mặt trời đã ló dạng, Diệp Mặc lái xe vòng qua tổ sản xuất.Diện tích đất đai của toàn đội sản xuất gần như tương đương với diện tích của làng Hoàng Thổ Pha trước đây.

Có khá nhiều công trình được xây dựng.

Các nhà kho được hoàn thành với tiến độ nhanh nhất.

Lâm Tiểu Mạn lái một chiếc máy xúc loại nhỏ đển san bằng đất.

Diệp Nhiên đã lái chiếc máy đào vi mô và đang đào nền móng theo yêu cầu của kỹ sư xây dựng…

Có rất nhiều người đang ở tại công trường.

Cha mẹ của Lâm Tiểu Mạn cũng ở đây…

“Chú, dì.” Diệp Mặc dừng xe lại và gọi lớn.

“Này.” Cha Tiểu Mạn đáp lại, bước tới và cười nói: “Tiểu Mạn học lái máy xúc khá đàng hoàng.”

“Hiện tại cô ấy lái xe khá tốt.” Diệp Mặc nói.

So với Diệp Nhiên, kỹ thuật lái xe của Lâm Tiểu Mạn kém xa. Cô chỉ có thể làm những công việc đơn giản như đào móng, còn Diệp Nhiên sử dụng máy đào vi mô.

Một nền móng nhỏ có thể được đào chỉ trong hơn một giờ bằng máy xúc, với việc san lấp mặt bằng, hai nền móng của toà nhà có thể được hoàn thành trong một buổi sáng. Móng được làm và đầm đơn giản, buổi chiều sẽ vận chuyển khung thép và bê tông đúc sẵn rồi đổ móng.

Diệp Mặc cũng muốn xây biệt thự, nhà ở Cao Sơn Bình quá nhỏ, bố trí không tốt.

Hôm qua nhà có khách cũng không ngồi được nhiều người.

Diệp Mặc nhớ căn biệt thự xa hoa mà anh từng có, sau này nếu giàu có, nhất định anh sẽ xây thêm một căn biệt thự giống hệt như vậy.

Ở đây quan sát một lúc, Diệp Mặc nói: “Chú, chú có muốn đi thuê nhà giúp không?”

“Chờ Tiểu Mạn xong việc sẽ dẫn chúng ta đến đó.” Cha Lâm nói.

“Con dẫn chua đi.”

“Được.”

Diệp Mặc dẫn theo cha Tiểu Mạn rời khỏi núi.

Làng Trường Châu không được coi là giàu có.

Có những con đường đổ nhựa trong làng.

Hai bên đường, hơn một nửa số nhà vẫn là nhà ngói kiểu cũ, thậm chí còn có nhà làm bằng gạch nung. Ở đây tương đối ít toà nhà cao tầng và rất cũ, hầu như là những toà nhà hình vuông thường thấy ở các vùng nông thôn.

Ở tròn làng có đến một nửa lực lượng lao động làm việc ở bên ngoài, đặc biệt là thế hệ trẻ…

Những đứa trẻ bị cha mẹ để lại ở miền núi cho ông bà nuôi dưỡng.

Những người sống ở trong làng cơ bản là những người sinh vào khoảng những năm 1970, 1960 hoặc những thế hệ lớn tuổi hơn…

Những người sinh ra vào những năm 1980 là thế hệ trẻ, hoặc là đi làm thuê, hoặc mua nhà trong thành phố rồi chuyển vào thành phố. Có rất ít người sinh vào thập niên 1990 sống ở nông thôn…

Có rất ít những người sinh năm 1980 và 1990 được sinh con đẻ cái ở nông thôn.

Cũng có những đứa trẻ được để lại nông thôn nhưng không nhiều, đều được ông bà nội ngoại chăm sóc chu đáo.

Hoàn cảnh thôn Trường Châu hẳn là không giàu có gì, so với vùng núi nghèo khó thực sự thì tình hình địa phương cũng không phải quá tệ.

Những người khác nhau có những nhận thức khác nhau về sự giàu có và nghèo đói.

So với đội sản xuất số 11, toàn bộ làng Trường Châu rất nghèo.

Khi đến thị trấn, Diệp Mặc và những người khác đã tìm được một đại lý và thuê một ngôi nhà nông thôn giá rẻ.

Vài ngày sau, thợ mộc Trương cùng với thợ nề và công nhân của ông đến.

Hầu hết những người đến đây đều là các cặp vợ chồng.

Đàn ông làm thợ trát tường, phụ nữ làm công nhân phụ việc…

Lâm Tiểu Mạn chuyển đến sống với nhà dì cả và họ bắt đầu làm việc vào lúc hai giờ chiều hằng ngày…

Ngồi lái máy xúc mấy tiếng đồng hồ, làm sao có thể nói rằng cô ấy không mệt mỏi?

Ngay cả Diệp Nhiên là người đã lái máy xúc gần một năm, mỗi ngày đi làm về cô đều không muốn cử động, chỉ muốn về phòng nằm xuống.

Trời thường mưa vào ban đêm trong khoảng thời gian này.

Nhưng ít khi mưa bão lớn mà chỉ là vài cơn giông vào ban đêm.

Ở Cao Sơn Bình hiện tại không cần phải làm gì thêm, thậm chí cũng không cần phải ra vườn tưới nước.

Cỏ trong vườn cũng đã lớn, môi trường hiện tại rất thoải mái và dễ chịu.

Cha mẹ Diệp Mặc mỗi ngày đều ra ngoài làm việc từ sáng sớm.

Diệp Mặc ở nhà làm một ít việc vặt, lúc rảnh rỗi anh học làm bùa.

Trong không gian có một bộ dao điêu khắc, Diệp Mặc tìm mấy miếng thép có kích thước tương đương với linh ngọc rồi bắt đầu luyện tập.

Linh ngọc chỉ còn lại 5 miếng, nếu dùng hết hoặc bán hết thì không thể bổ sung.

Diệp Mặc bắt đầu học tập từ con số không.

Anh mất một tháng, cuối cùng cũng khắc ra được một lá bùa ngưng tụ hoàn chỉnh trên miếng thép trong một lần.

Sau đó Khí được truyền vào trong đó.

Tấm thép có khắc chữ rune vốn là một tấm thép rất bình thường, sau khi truyền khí, trên tấm thép xuất hiện những giọt nước.

Đây là sự ngưng tụ chả các phân tử nước trong không khí…

Mười giây sau, những giọt nước từ tấm thép nhỏ nhỏ xuống.

Chỉ trong vòng vài phút, một bát nước trong vắt đã ngưng tụ trên tấm thép. Nước trong vắt rất bình thường, sau đó nó mất đi chức năng và trở lại thành một tấm thép bình thường có khắc chữ rune kỳ lạ trên đó.

“Ước chừng ba phút mới có thể ngưng tụ một bát nước. Cái này…” Diệp Mặc cau mày.

Thứ này sẽ trở nên vô dụng nếu không ở trong sa mạc hoặc những môi trường thông thường…

Hơn nữa, Diệp Mặc dồn toàn bộ khí lực trong cơ thể vào đó nhưng chỉ ngưng tụ được một bát nước trong vắt nhỏ.

Diệp Mặc nghỉ ngơi cả đêm.

Ngày hôm sau, anh lấy linh ngọc ra và bắt đầu chế tạo bùa ngưng tụ nước chính thức.

Lá bùa ngưng tụ nước làm từ linh ngọc xét về mặt hiệu quả sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Cầm dao điêu khắc, Diệp Mặc tập trung khắc chữ rune thật cẩn thận…

Sau khi hoàn thành, anh truyền khí lực để kích hoạt phù văn.

Theo hiểu biết của Diệp Mặc, bản thân linh ngọc cũng ẩn chứa năng lượng.

Sau khi kích hoạt linh ngọc, bùa ngưng tụ nước bắt đầu tụ tập hơi nước xung quanh, chủ yếu tiêu hao năng lượng của linh ngọc. Chỉ bằng cách này, lá bùa ngưng tụ nước mới có thể hoạt động lâu dài.

Khi được kích hoạt, miếng ngọc sẽ phát ra ánh sáng mờ nhạt. Chẳng mấy chốc, trên tấm ngọc xuất hiện những giọt nước, sôi lên từng giọt rồi nhỏ giọt.

Nước từ ngọc phù nhỏ xuống từng giọt giống như một cái vòi không được vặn chặt, từng giọt một.

Lượng nước đọng lại lớn hơn so với tấm sắt, nhưng không được nhiều.

Diệp Mặc bỏ vào một chiếc thùng lớn 24 lít, vừa buồn chán vừa chậm rãi quan sát…

Phải mất hơn một giờ đồng hồ mới gom được một thùng nước.

Ở Cao Sơn Bình thường thiếu nước, tức là thiếu nước vào khoảng tháng 3 và tháng 4. Trong thời gian bình thường không bị thiếu nước. Và dù có thiếu nước cũng không thiếu lượng nước nhỏ bé này.

Thật là một trò đùa khi chỉ thu được một lượng nước nhỏ như vậy.

Các rune trong không gian chỉ nên được sử dụng trong cuộc sống. Giống như bùa ngưng tụ nước, nó có thể giải quyết các vấn đề về nước trong gia đình. Bùa Khí là một chiếc máy điều hoà không khí vào mùa hè, bùa Đóng Băng có thể dùng để làm hầm chứa thức ăn,… Bùa Thu Mưa rất hữu ích nhưng là vật phẩm dùng một lần, sau một lần sử dụng, năng lượng trong đó sẽ bị tiêu hao, ngọc dễ bị tiêu hao.

Diệp Mặc chỉ có 5 khối linh ngọc, hơn nữa đều là linh ngọc có rất ít năng lượng, cho dù chế tạo ra đa ngọc cũng chưa chắc có thể sử dụng được.



Bùa ngưng tụ nước hiện tại không thể nói là vô dụng, nhưng nó không có tác dụng ở thời điểm hiện tại.

Diệp Mặc lấy ra lá bùa ngưng tụ nước, nó vẫn đang nhỏ giọt.

Lá bùa này chỉ có thể đáp ứng nhu cầu cấp nước trong gia đình. Nước có thể nhỏ giọt 24 giờ một ngày và lượng nước chảy ra là hơn bốn trăm lít nước. Có thể đủ nước cho một hộ gia đình dùng nhưng thực sự nước sinh hoạt ở đây không hề thiếu.

Hơn nữa, nếu có người nhì thấy thứ này, anh sẽ không thể giải thích được.

Gần trưa.

Cha mẹ Diệp và Diệp Nhiên sắp quay trở lại.

Diệp Mặc lái xe điện đi tới hồ chứa nước lớn, ném lá bùa ngưng tụ nước xuống, thả vào khu vực sâu nhất ở giữa hồ chứa.

Bùa ngưng tụ nước có thể tạo ra hơn 400 lít nước mỗi ngày…

Vào mùa hè, lượng nước bốc hơi trong hồ chứa vượt quá 400 lít.

Bùa ngưng tụ nước trong không khí, ném bùa ngưng tụ nước vào hồ chứa thực tế là làm giảm sự bốc hơi của nước trong hồ.
« Chương TrướcChương Tiếp »