Chương 94: Tìm việc gì đó để làm

Mọi người đi xuống núi.Đường Tấn nhìn những cây dừa đang phát triển rất tốt nói: “Cây ăn quả ở đây phát triển rất tốt. Cây sầu riêng bên kia có ra quả không?”

“Nếu bón hàng trăm tấn phân hữu cơ cao cấp vào, chúng khó mà mọc không tốt.” Diệp Mặc nhìn theo ánh mắt của Đường Tấn. Trong vườn sầu riêng ven đường có hơn chục cây lớn còn sót lại một phần ngọn…

Mười mấy cây đó là những cây sầu riêng cho nhiều quả nhất, sau khi cây bắt đầu phát triển nhanh, lá mới xuất hiện, hoa nở dày đặc trên thân và cho ra nhiều quả.

Tuy nhiên, lá của khoảng chục cây sầu riêng lại không phát triển nhiều. Những bông hoa nở và những quả sầu riêng hình thành, tuy vẫn còn nhỏ nhưng sau đó chúng bắt đầu rụng.

Hiện tại trên mỗi cây chỉ có mấy quả sầu riêng, Diệp Mặc cũng không để ý tới.

“Những cây sầu riêng đó bắt đầu ra trái khi được trồng trên sườn đất cao. Lúc đó cây có nhiều quả nhất, rất nhiều quả trê cây đã rụng khi được trồng ở đây.”

Đường Tấn mỉm cười: “Cây sầu riêng mười năm chắc đã ra trái rồi.”

Khi Diệp Mặc về tới nhà, một số vị khách đã rời đi.

Hai người chú, anh họ của Diệp Mặc và gia đình của họ đang chuẩn bị về nhà.

Khách gần như đã đi hết.

Đường Tấn và gia đình cũng tạm biệt rồi rời đi.

“Diệp Mặc.” Lâm Tiểu Mạn gọi anh.

Diệp Mặc nhìn qua.

“Em sống ở đây cũng khá lâu rồi. Bây giờ bố mẹ em cũng ở đây, em cũng sẽ chuyển đến nhà dì cả sống.” Lâm Tiểu Mạn mím môi và nói nhỏ.

“Ở đây không tốt sao? Sao lại chuyển tới đó?” Mẹ Diệp nghe vậy nói.

“Phòng của tôi ở bên đó đã được sắp xếp rồi, để Tiểu Mạn ở với tôi mấy ngày rồi quay lại. Dù sao chúng ta cũng ở gần nhau.” Mẹ Tiểu Mạn nói.

Không lâu sau khi hai người quen biết, Diệp Mặc đến sống với bố mẹ Diệp Mặc và anh ấy… Điều này sẽ mang lại tiếng xấu cho Tiểu Mạn.

“Được.” Thấy mẹ Lâm Tiểu Mạn nói như vậy, mẹ Diệp không khuyên cô ở lại nữa: “Con muốn tới đây lúc nào thì tới nhé.”

“Được.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu nói với Diệp Mặc: “Em về đây.”

“Sáng mai 6h30 nhé!” Diệp Nhiên nói theo.

“Được.”

Nhìn Lâm Tiểu Mạn cùng người nhà rời đi, Diệp Mặc lại đi lên lầu.

Diệp Nhiên vội vàng đuổi theo: “Anh không muốn cô ấy ở đây à?”

“Cũng đâu có xa, chỉ cách vài bước chân thôi, lúc nào cũng có thể gặp nhau.”

“Chị dâu đã ở cùng chúng ta mười ngày nay, em đã tạo cho anh nhiều cơ hội mà anh không biết chớp lấy.” Diệp Nhiên thở dài, cười chạy lên lầu: “Chị dâu mua cho em đồ, là hai chiếc váy, rất đẹp.”

“Hơn tám trăm tệ, đồ của Tiểu Mạn mặc không đắt bằng đồ của em đâu.”

Diệp Nhiên mỉm cười quay lại phòng ngủ.

Diệp Mặc trở lại phòng ngủ chính đã lâu không ở, trong phòng thơm tho, tràn ngập mùi của Lâm Tiểu Mạn.

Anh bật điều hoà, đang định đi ngủ thì nghe thấy tiếng chân chó cào vào cửa.

Diệp Mặc mở cửa, Tiểu Mục thò đầu vào nhìn Diệp Mặc.

“Vào đi.”

Sau đó Tiểu Mục vẫy đuôi bước vào.

Trước đây Diệp Mặc ngủ ở tầng dưới, sau khi lắp điều hoà xong, mỗi lần bật điều hòa xong Tiểu Mục rất thích vào phòng.

Vào buổi chiều, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Diệp Mặc ngủ đến hơn ba giờ, lúc tỉnh lại anh lấy điện thoại ra nhìn, thấy tin nhắn của Đường Tấn.

“Ngày mai cậu có rảnh không?”

“Tôi rảnh, có chuyện gì vậy?” Diệp Mặc trả lời tin nhắn.

“Vườn cây ăn trái của tôi cần lắp đặt hệ thống tưới nhỏ giọt, đến tính toán giúp tôi xem cần bao nhiêu mét ống nước. Tiệm bánh ngọt của tôi đã được chuyển đi, buổi chiều tôi sẽ chuyển đến một căn nhà thuê trong thị trấn.” Đường Tấn gửi một tin nhắn thoại.

“Được.”



Sáng sớm hôm sau.

Diệp Mặc và gia đình ăn sáng xong rồi mới đi ra ngoài…

Diệp Nhiên đến đón Lâm Tiểu Mạn trước. Diệp Mặc trực tiếp lái xe đến đội 11, đi tới vườn cây ăn quả của Đường Tấn: “Này, cậu có ở đây không?”

“Tôi đang tới đó.”

“Tôi tưởng cậu đã ở đây rồi, nhanh lên.”

Chờ Đường Tấn đi tới, Diệp Mặc lấy ra thước dây loại 100m.

“Sao cậu lại tới sớm như vậy?” Đường Tấn cười nói.

“Đã giữa buổi rồi, không phải chủ nhà muốn tăng tiền thuê tiệm bánh ngọt của cậu sao? Tại sao cậu lại chuyển đi?” Diệp Mặc hỏi.

“Cửa hàng đã được chuyển nhượng và KFC đã mở.” Đường Tấn nhún vai.

Đường Tấn cầm thước dây, anh ta cùng Diệp Mặc đo chiều dài và chiều rộng của vườn cây ăn quả…

“Này, lúc trước chia vườn cây ăn quả không phải cậu cũng đo sao? Số liệu đo đạc đâu?” Mấy phút sau, Diệp Mặc nhớ tới những vườn cây ăn trái này trước đó đã được đo rồi.

“Dữ liệu đo ở nhà, tôi nhờ cậu qua đo lại giúp tôi xem diện tích có lớn như vậy không.”

“Cậu thật là đang kiếm việc để làm.”

Dữ liệu đo cũng gần giống như khi đo lại.

Diện tích thực tế của vườn cây chỉ là 132,5 mẫu Anh.

Đường Tấn lẽ ra phải có 135 mẫu vườn cây ăn quả, bởi vì xây dựng đường hai làn dài hơn 11km dành cho hai ô tô tránh nhau được, có diện tích hơn 90 mẫu.

Việc đóng góp đất sẽ được thực hiện tuỳ theo diện tích từng vườn.

Ngoài ra còn có một phần con đường ban đầu chỉ được xây dựng ở phía vườn cây ăn quả của Đường Tấn. Anh ta mở rộng đường vào sườn núi nên phải bỏ đất ra để làm.

Sau đó cần phải xây dựng hai nhà kho và ba ngôi nhà, rốt cuộc ước tính chỉ có 130 mẫu vườn cây ăn trái.

Vườn cây ăn quả rộng 130 mẫu khá rộng, đủ cho cả gia đình họ làm việc.

“Tổng chiều dài ống nước cần thiết để tưới nhỏ giọt trong vườn cây ăn quả của anh là khoảng 35 km.” Diệp Mặc tính toán rồi nói.

“35 km, nhiều lắm.”

35 km bằng hai lần chiều dài từ đây tới thị trấn Hồng Sơn.

“35 km là tốt nhất rồi.”

“Mua ống nước hết bao nhiêu tiền?”

“Khoảng 60.000 nhân dân tệ.” Diệp Mặc nói: “Ống nước là chi phí quan trong nhất đối với máy tưới nhỏ giọt. Cậu mua thêm 10.000 chiếc van đỏ này, giá 1.600 tệ. Đây là thứ tôi mua, giá khá rẻ và tôi cũng mua thêm một số món nữa. Nếu có thể thự mình làm tất cả, có thể chỉ tốn 100.000 nhân dân tệ.” Diệp Mặc cầm điện thoại bấm vào cửa hàng JD.com.

“Có nên chôn ống nước tưới nhỏ giọt dưới đất không?” Đường Tấn nói.

“Không, chỉ cần để nó dưới đất. Tôi chôn nó dưới đất chủ yếu là vì thẩm mỹ. Nhưng nó tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức, nghĩ kỹ lại, thực ra cũng không cần thiết.” Diệp Mặc nói.

Đường Tấn bắt đầu đặt hàng trực tuyến.

Diệp Mặc nói: “Trước khi đặt hàng, cậu hãy liên hệ với người bán. Mua một lần 35 km ống nước để người bán giao cho cậu một lần. Lần đầu tiên tôi mua ống nước, tôi không hiểu điều này. Sau đó tôi liên lạc trước với người bán, còn được giảm giá.”

“Việc này tôi có thể làm được.” Đường Tấn mỉm cười.

Đường đi cho tổ sản xuất ở đây đã được sửa chữa, nhà xưởng, nhà ở cũng được xây dựng.

Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn lái hai chiếc máy xúc, “tàn phá” khắp nơi, đào hết cây ăn quả này đến cây ăn quả khác…

Những cây ăn quả này đều có quả, hơn hai tháng rưỡi nữa có thể được thu hoạch, thật đáng tiếc khi đào nó bây giờ.

Những cây ăn quả bị đào lên không hề bị lãng phí, nó được cắt tỉa thành hình và bán cho những người dân làng gần đó với giá hàng chục nhân dân tệ mỗi cây.

Thời tiết hiện nay không thích hợp để trồng cây ăn quả nhưng không phải là không thể trồng được.

Đa số là cây ăn quả được đào có cả đất, nếu mang về nhà trồng vào buổi tối và chăm sóc kỹ vẫn có thể sống được. Đây là những cây lớn, nêu chăm sóc tốt thì năm sau hoặc năm sau nữa chúng có thể ra quả.