Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 92: Trở về nhà Tiểu Mạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phụ nữ thật khó hiểu…Diệp Mặc trợn mắt, bật máy nghe nhạc lên nghe nhạc, anh không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

Lâm Tiểu Mạn vẫn còn tức giận nói: “Em hỏi anh thì anh liền trả lời thành thật.”

“Được rồi, sau này em hỏi anh cái gì, anh liền gạt em.”

Lâm Tiểu Mạn mở túi ra, cầm lấy tinh chất dưỡng trắng da và bôi lên người. Vừa rồi cô đang vội, không có thời gian…

Việc bảo dưỡng da hằng ngày vẫn rất hiệu quả, cô lái máy xúc hơn mười ngày mà chưa bị rám nắng, vẫn rất trắng trẻo.

Bên ngoài nắng nóng như thiêu đốt, Lâm Tiểu Mạn tắt nhạc, điều chỉnh ghế thấp xuống nằm nghỉ.

Diệp Mặc tập trung lái xe, khi đến nhà Lâm Tiểu Mạn thì đã hơn 12h30.

“Mẹ!” Lâm Tiểu Mạn xuống xe và gọi lớn khi bước vào nhà: “Bố!”

“Con đi làm về lúc 10h30 à? Sao con lại về bây giờ?” Mẹ Lâm nói.

“Con làm xong công việc hôm nay, sau đó quay lại tắm rửa.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Cô ấy còn cần thay quần áo.” Diệp Mặc trả lười rồi chào cha mẹ Lâm: “Chú, dì.”

“Mau vào nhà ăn cơm đi.” Mẹ Tiểu Mạn cười nói.

Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, đều là đồ ăn đơn giản nhà tự nấu.

Cha Tiểu Mạn mang bia ra, nhìn Diệp Mặc: “Uống một chút đi.”

“Này.”

“Con cũng muốn uống.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Con uống làm gì vậy?” Cha Tiểu Mạn vẻ mặt không vui nói.

“Ở nhà Diệp Mặc, chúng con uống mỗi ngày.”

“Cô ấy chỉ uống một bát thôi.” Diệp Mặc nói.

“Con lái máy xúc có mệt không?” Mẹ của Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Mấy ngày đầu mệt lắm, giờ đỡ hơn rồi… Chỉ là buổi chiều trời nóng quá. Bố có muốn qua đó làm việc không?”

“Ừ, bố và mẹ đều đi. Mọi chuyện ở nhà đã sắp xếp xong rồi, việc cho tôm ăn, dì của con sẽ giúp chúng ta.” Mẹ Tiểu Mạn nói.

Diệp Mặc rót bia cho cha Tiểu Mạn, sau đó rót một bát nữa cho mẹ Tiểu Mạn, phần bia còn lại anh đưa cho Lâm Tiểu Mạn.

“Bên đó bắt đầu xây dựng rồi à?” Cha Lâm cầm bát lên hỏi.

“Đã bắt đầu rồi.” Diệp Mặc nói: “Hiện tại chỗ chúng cháu chủ yếu là xây dựng nhà kho, nhà ở. Một số ngôi nhà vừa mới đổ móng. Cao Cẩm nói thế nào?”

“Ngày 3 và ngày 4 tháng sau sẽ bắt đầu xây dựng. Đầu tiên, chúng ta sẽ xây dựng một số công việc ở khu vườn bên tường.” Cha của Tiểu Mạn nói.

“Tiểu Diệp, đừng lo trò chuyện, ăn thịt đi.” Mẹ Lâm đưa cho Diệp Mặc mấy cái lạp xưởng.

“Được.”

“Bố, chúng ta có thể ăn tôm càng từ Dương Thiên được không?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Con muốn ăn à?”

“Đúng vậy.”

“Có thể ăn được rồi.” Lúa mạ được gieo vào cuối tháng 4, sau đó thả tôm càng vào, đến nay mới được hai tháng. Tôm càng không lớn lắm…

“Ngày mai nhà Diệp Mặc tổ chức tiệc chiêu đãi, chúng ta bắt một ít tôm càng mang qua đó đi.” Lâm Tiểu Mạn đề xuất.

Mẹ Tiểu Mạn mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn cô: “Được.”

Lạp xưởng của nhà Lâm Tiểu Mạn đặc biệt ngon, thịt xông khói cũng rất ngon. Những chiếc lạp xưởng được treo trên bếp hiện nay rất hiếm và đặc biệt thơm.

Diệp Mặc ăn xong hai bát cơm lớn, uống hết hai chai rưỡi bia…

“Ở thôn Trường Châu thuê nhà có dễ không?” Cha Tiểu Mạn hỏi.

“Gần như toàn bộ nhà trống trong thôn đều đã cho thuê hết rồi, có lẽ mọi người phải thuê một căn nhà trong thị trấn.” Diệp Mặc nói. Ở đội sản xuất 11 có rất nhiều công trình đang được xây dựng, tất cả mọi người dân trong làng đều về nông thôn và thuê nhà ở đó.

“Sau khi đến đó, bố mẹ có thể ở lại nhà của dì.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Chúng ta nhất định sẽ ở nhà của dì con, nhưng còn những người khác.”

“Việc này rất dễ giải quyết, trong thị trấn có nhiều nhà, có thể tuỳ tiện thuê được.”

Sau bữa tối.

Mẹ Tiểu Mạn kéo cô vào phòng ngủ hỏi: “Con ở nhà Diệp Mặc, buổi tối ngủ ở đâu?”

“Ngủ trong phòng.” Lâm Tiểu Mạn trừng mắt.

“Ý mẹ là hai đứa đã ngủ với nhau chưa?”

“Đương nhiên là không rồi.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Chúng con mới quen không lâu, không thể nhanh như vậy.”

Mẹ Tiểu Mạn nhẹ nhàng kéo cô: “Con nên dè dặt hơn một chút.”

“Con rất xấu hổ khi nẹ hỏi những câu hỏi này.” Lâm Tiểu Mạn giả vờ ngượng ngùng.

Hành động thân mật của hai người bao gồm từ nắm tay đến nhiều nhất là hôn nhẹ lên môi, chỉ là môi chạm môi thôi.

Diệp Mặc, lão già đó không thành thật chút nào, vừa hôn lên môi cô, móng vuốt của anh liền không trung thực. May mắn thay cô đủ tỉnh táo để cắn và đẩy anh ra ngay lập tức.

“Con nghĩ sao về Diệp Mặc?” Mẹ Lâm hỏi.

“Rất tốt.”

“Bố mẹ Tiểu Diệp thì sao? Họ có thích con không?”

Lâm Tiểu Mạn gật đầu: “Có.”

“Em gái của cậu ấy thì sao?”

“Bây giờ chúng con là bạn thân và có mối quan hệ rất tốt. Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con xấu hổ quá. Dù sao thì mẹ cũng phải làm việc ở đó nên có thể quan sát thêm.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Đừng nói là mẹ đến đó làm việc chỉ để quan sát thêm về Diệp Mặc và gia đình anh ấy thôi nhé?”

“Đó là ý định của mẹ, con là con gái duy nhất của bố mẹ.”

“Được rồi, con ở đó khá ổn. Đúng rồi, dì cả của con có khiếu thẩm mỹ rất tốt…” Lâm Tiểu Mạn nắm lấy tay mẹ, cười nói: “May mà dì cả của con hành động rất nhanh, Diệp Mặc hình như rất được bọn họ yêu thích.”

Mẹ Lâm Tiểu Mạn trợn mắt nhìn cô.

Diệp Mặc tuy đã ba mươi tuổi nhưng trông rất trẻ, đẹp trai và giàu có…

Sau vài lần gặp gỡ, bà thấy tính cách của Diệp Mặc có vẻ rất tốt.

Những người đàn ông như vậy sẽ được săn đón ngay cả ở các thành phố lớn chứ đừng nói đến khu vực nông thôn bọn họ.

“Mẹ ơi, con đã có lương rồi.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Con lái máy xúc khoảng 10 ngày và kiếm được hơn 8.000 nhân dân tệ. Buổi chiều chúng ta vào thành phố mua sắm để mua cho bố mẹ một vài bộ quần áo.”

“Mười ngày hơn 8.000 tệ?”

“Có những lúc buổi chiều nóng quá nên Diệp Mặc làm giúp cho con.” Lâm Tiểu Mạn cũng vì bị bệnh mà nghỉ một ngày.

“Con lấy nhiều tiền quá, có thấy xấu hổ không?”

“Con không xấu hổ.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Sao mẹ phải xấu hổ?”

“Được rồi, chúng ra nghỉ ngơi mọit chút rồi đi vào thành phố mua sắm quần áo, cũng nên mua một bộ quần áo đẹp để ngày mai mẹ có thể gặp bố mẹ chồng tương lai của con.” Mẹ Lâm nắm lấy tay Lâm Tiểu Mạn và nói: “Cái máy xúc đó thực sự có thể kiếm được nhiều tiền vậy à?”

“Con cũng phải làm việc thì mới kiếm được tiền mà. Từ giờ trở đi, con và Diệp Nhiên sẽ cùng nhau lái máy xúc. Cô ấy bảo chúng con sẽ chia đều số tiền kiếm được… Nếu sau này máy xúc bị hỏng, chúng con sẽ trả tiền cho việc sửa chữa nó.”

“Vậy thì lúc mua máy xúc ai trả tiền?”

“Diệp Mặc đã mua nó.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Bây giờ abh ấy không cần sử dụng máy xúc nên anh ấy để bọn con lái nó ra ngoài làm việc.”

“Con muốn làm gì cũng được. Khi con lớn lên, mẹ không thể theo con từng bước, cuộc sống là của chính con…”

Mẹ Lâm trò chuyện với Lâm Tiểu Mạn một lúc lâu, dạy cô cách cư xử và cách làm việc…

Lâm Tiểu Mạn lắng nghe cẩn thận và nói “hmmm”.

Diệp Mặc và cha Lâm Tiểu Mạn ngồi uống bia, trò chuyện một lúc lâu rồi mới dọn bàn.

Máy điều hoà cũng được lắp trong nhà Lâm Tiểu Mạn, kể cả trong các phòng nghỉ.

Lần trước anh đến đây không có máy điều hoà.

Sau khi chợt mắt một lát, Lâm Tiểu Mạn chở họ đến văn phòng quản lý phương tiện trước.

Biển số xe đã được cấp từ hai ngày trước.

Sau khi lấy được biển số, mọi người đi đến khu mua sắm lớn nhất Xuân Thành. Lâm Tiểu Mạn đã mua vài bộ quần áo cho bố mẹ cô, cũng như một vài bộ quần áo cho Diệp Mặc và cô. Còn có cho Diệp Nhiên, Lâm Tiểu Mạn mua cho cô ấy hai chiếc váy…
« Chương TrướcChương Tiếp »