Chương 91: Ôi phụ nữ

Uống xong canh đậu xanh, Diệp Mặc quay lại làm việc.Mãi đến khi trời tối anh mới dừng máy, sau khi kiểm tra định kỳ, Diệp Mặc mới đi tới gốc cây lấy nấm gà.

“Nhìn xem anh nhặt được gì này.”

“Nấm gà.” Mắt Lâm Tiểu Mạn sáng lên.

Đây là thứ tốt, mấy năm rồi cô chưa được ăn lại loại nấm này.

Nấm gà, nấm Gallinopsis… mỗi nơi có tên gọi khác nhau.

Diệp Nhiên không làm phiền hai người nói chuyện với nhau, thu dọn đồ đạc rồi bỏ chạy.

Diệp Mặc sờ sờ trán Lâm Tiểu Mạn: “Em còn sốt nữa không?”

“Không còn nữa.”

“Nếu vẫn cảm thấy khó chịu thì nói cho anh biết. Anh không phải Tôn Ngộ Không, không có đôi mắt nhìn xuyên thấu.”

“Được rồi, em hiểu rồi. Sau này em sẽ không ép bản thân mình làm bất cứ điều gì.” Lâm Tiểu Mạn mỉm cười nói: “Bây giờ em ổn rồi, em đang tràn đầy năng lượng.”

Khi hai người về đến nhà, cha Diệp Mặc đã trở lại và nấu xong bữa tối.

Diệp Mặc rửa sạch nấm, chia thành hai phần, một phần nấu canh gừng và nấm mật, một phần để xào thịt…

Hiện tại đang là mùa nấm, nấm địa phương có rất nhiều loại, trong đó có nấm chi và nấm đầu xanh, nấm vi khuẩn, nấm Boletus, bấm Ganba…

Diệp Mặc trước kia làm việc ở bên ngoài và hiếm khi được ăn nấm rừng, những thứ này bán ở Thâm Quyến quá đắt.

Món nấm nấu súp gừng đơn giản mà rất ngon, có mùi vị của súp gà, lại có nhiều gừng rất tốt cho cơ thể.

Mẹ Diệp múc cho Lâm Tiểu Mạn một bát súp và nói: “Uống một ít món súp này rất tốt cho cơ thể của con. Đặc biệt là sau khi bị cảm lạnh…”

“Tiểu Mạn bị cảm lạnh sao?” Cha Diệp hỏi.

“Mấy ngày nay nóng quá, Tiểu Mạn đi đào máy xúc, chắc là nóng quá. Khi về cô ấy bật điều hoà…”

“Cháu không sao, cháu không sao.” Lâm Tiểu Mạn vội nói.

Diệp Mặc đổi chủ đề, hỏi về giá cả vật liệu xây dựng.

Giá vật liệu xây dựng đêu đã được xác định và tương đương với báo giá của các công ty xây dựng. Đối với những thứ như tấm đúc sẵn, gạch cuốn khí và thép nhẹ, báo giá của các công ty xây dựng thậm chí còn thấp hơn.

Trời lại đổ mưa vào buổi tối.

Có sấm sét kéo dài và mưa nhẹ trong khoảng nửa giờ nhưng không có sự cố mất điện.

Ngày hôm sau, cha Diệp dậy rất sớm và làm bữa sáng…

Lâm Tiểu Mạn cũng thức dậy và muốn ra ngoài lái máy xúc, nhưng Diệp Mặc bảo cô hãy nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.

Những ngày tiếp theo đặc biệt khó chịu bởi nhiệt độ tăng cao liên tục.

Ban đêm có chút mưa, buổi sáng nhiệt độ mát mẻ nhưng đến chiều thì oi bức…

Hai ngày sau, nền đường đã được đào hết rồi đến việc xây dựng nhà kho vườn cây ăn quả. Xây dựng nhà kho cũng cần phải san lấp mặt bằng.

Tình cờ lúc này họ đang làm đường, dùng máy xúc san lấp mặt bằng, đầm nén và đổ xi măng…

Lâm Tiểu Mạn say một ngày nghỉ ngơi lại tràn đầy năng lượng, bây giờ cô đã có thể kéo ga máy xúc xuống đáy và bắt đầu làm việc.

Ở Cao Sơn Bình, trong thời gian này đêm nào trời cũng mưa nên không cần tưới nước.

Diệp Mặc bắt đầu tưới nước Linh Tuyền cho từng cây dừa…

Những cây dừa trước đó được tưới Linh Tuyền đều phát triển rất tốt.

Đặc biệt là những cây dừa giống được chuyển từ Hoàng Thổ Pha qua, 120 mẫu đất trồng 3.000 cây dừa giống… Cây dừa giống đã lớn, đứng từ xa có thể thấy phần thân cây.

Nếu tính trung bình thì chiều cao của các cây dừa vào khoảng 2 mét.

Cây dừa phát triển rất nhanh.

Diệp Mặc đối với việc trồng dừa không biết nhiều, anh chỉ tìm thấy trên mạng một ít thông tin, cây dừa một năm có thể cao tới hai ba mét.

Còn đối với cây dừa lùn, anh không rõ chúng có thể cao bao nhiêu trong một năm.

Cây dừa cao hơn hai mét, cấu tạo chủ yếu là lá, phần thân vừa mới thành hình.

Những rặng dừa đều được tưới bằng nước Linh Tuyền, giếng Linh Tuyền trong không gian cũng đã cạn. Tuy nhiên, Linh Tuyền có thể khôi phục, truyền khí trong cơ thể vào trong giếng có thể khôi phục một chút.

Nước giếng Linh Tuyền dùng để tưới cây ăn trái, hiệu quả vô cùng tốt.

Diệp Mặc đang bận rộn với công việc trong vườn, tưới cây dừa bằng nước Linh Tuyền, quy hoạch diện tích đất còn lại, tính toán các đường ống cần thiết để tưới nhỏ giọt và đường đặt đường ống. Sau đó anh lại mua đồ trực tuyến…

Anh đặt mua 10 bồn tưới nước nặng 30 tấn giá 260.000 nhân dân tệ.

Bồn chứa nước tạo điều kiện thuận lợi cho việc quản lý nước và phân bón.

Việc quản lý nước và phân bón vẫn rất cần thiết, ở quê Diệp Mặc nhà nào cũng có hồ chứa nước. Chỉ cần thêm một ít phân hoà tan trong nước vào hồ chứa và bơm nước tưới.

Tất nhiên cũng có thể dùng cách khác là đào ao và bơm nước để tưới tiêu. Nhưng như vậy sẽ rất rắc rối.

Bồn chứa nước sớm muộn gì cũng sẽ phải mua, khi có thời gian Diệp Mặc liền mua và lắp đặt luôn.

Sau đó mọi người bận rộn cho đến cuối tháng.

Đường của tổ sản xuất đều đã được trải nhựa, nhựa đường được trải mỏng một lớp 1,5-3 cm… mỏng hơn rất nhiều so với đường nhựa trong thôn.

Ngày mai là sinh nhật của mẹ Diệp.

Sau khi làm việc cả buổi sáng, ngày mai Diệp Mặc sẽ mở tiệc chiêu đãi và định đến nhà Tiểu Mạn đón cha mẹ cô. Chỉ còn hai ngày nữa công việc của họ ở đây sẽ bắt đầu.

Lâm Tiểu Mạn đang ở trên lầu tắm rửa, Diệp Mặc ở trong xe chờ rất lâu…

Phụ nữ cũng quá phiền phức rồi!

Phải mất bao nhiêu thời gian để thay đồ khi ra ngoài.

Diệp Mặc đợi hơn hai mươi phút: “Lâm Tiểu Mạn, em ngủ rồi à?”

Mẹ Diệp vừa mới tắm xong, hung tợn nhìn Diệp Mặc: “Sao con lại hét to như vậy?”

“Tới ngay, tới ngay…” Lâm Tiểu Mạn vừa tắm xong, đang chọn quần áo để mặc.

Cô không mang nhiều quần áo đến đây, từ lúc cô lái máy xúc đã có hai bộ quần áo bị dính dầu máy, không thể giặt sạch…

Diệp Mặc đợi một lúc, sau đó Lâm Tiểu Mạn đi xuống lầu, cô mặc một chiếc áo ba lỗ kết hợp với một chiếc quần short demin.

Vừa xuống lầu, mẹ Diệp đã gọi lại: “Tiểu Mạn, đợi một chút.”

Lâm Tiểu Mạn dừng lại và nhìn mẹ Diệp vào phòng, sau đó bà lấy ra một phong bì màu đỏ và đưa cho Lâm Tiểu Mạn.

“Không…” Lâm Tiểu Mạn nhanh chóng đưa hai tay ra sau lưng.

“Mau giữ lấy, đây là tấm lòng của dì. Đáng ra ngày đầu tiên con tới đây dì đã đưa cho con, số tiền không nhiều, con có thể mua một chút đồ ăn vặt. Con nếu không nhận, dì sẽ tức giận.” Mẹ Diệp nói.

Lâm Tiểu Mạn quay đầu nhìn về phía Diệp Mặc.

Mẹ Diệp nhét chiếc phong bì màu đỏ vào tay Lâm Tiểu Mạn: “Hai đứa đi đường an toàn nhé.”

“Em cứ giữ nó đi.” Diệp Mặc nói lớn.

Lâm Tiểu Mạn nhận phong bì màu đỏ rồi ngồi vào ghế phụ.

Diệp Mặc nhìn bộ đồ cô mặc, áo ba lỗ và quần jean, nhìn có chút gợi cảm: “Em định mặc bộ này à?”

“Hả? Em không có quần áo để mặc, có vấn đề sao?”

“Không.” Diệp Mặc cười nói: “Có chút gợi cảm.”

Lâm Tiểu Mạn bĩu môi: “Gợi cảm, nhìn không đẹp sao?”

“Rất đẹp.”

“Sao mẹ anh lại đưa phong bì màu đỏ cho em…” Lâm Tiểu Mạn đưa phong bì màu đỏ trong tay cho Diệp Mặc, bên trong hẳn phải có hàng nghìn tệ.

“Đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, đây là một chiếc phong bì màu đỏ mẹ anh chuẩn bị để tặng em.” Diệp Mặc nói: “Bên trong có bao nhiêu?”

Lâm Tiểu Mạn mở ra nhìn xem, có khá nhiều, sau khi đếm thì có 6.900 nhân dân tệ…

“Bạn gái trước kia của anh đến nhà anh, mẹ của anh cũng đưa cho cô ấy nhiều như vậy?” Lâm Tiểu Mạn cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng trước đó Diệp Mặc chắc chắn đã từng đưa cô gái khác về nhà.

Diệp Mặc là bạn trai đầu tiên của cô.

Đàn ông đều thích bạn gái của mình là một bông hoa nhỏ màu trắng và anh ta là duy nhất đối với cô ấy.

Trên thực tế phụ nữ cũng giống như vậy, tính chiếm hữu tồn tại ở cả đàn ông và phụ nữ.

Đây là một câu hỏi chết người.

Diệp Mặc nói: “Chuyện trong quá khư đã là quá khứ. Hiện tại và tương lai anh sẽ chỉ có em.”

“Thật khó chịu.” Lâm Tiểu Mạn nhăn mặt nói: “Anh còn chưa trả lười em.”

“Em thật sự muốn anh nói à?”

“Nói đi.”

“Trước khi được cho 800. Chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi…”

“Anh nói hay thật đấy!” Lâm Tiểu Mạn tức giận ném phong bì màu đỏ vào trong ngăn kéo ô tô.

“Em muốn hỏi cái gì…”